Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 620: Quà Năm Mới
Quỹ Họa Tình Vũ
17/12/2022
Tiểu Thảo nói xong thì cúi đầu liếc nhìn bộ ngực vừa mới trổ mã như cái bánh bao của mình, trong lòng vừa mừng vừa không biết làm sao. Cũng may nàng không phải màn hình phẳng hay trứng ốp la. Điều bất đắc dĩ là hiện tại vẫn hơi nhỏ, dù sao cũng là bánh bao đang lớn..
Ngẩng đầu lên thì thấy Chu Tuấn Dương cũng nhìn theo tầm mắt của nàng, Tiểu Thảo vội vươn hai tay che ngực, vẻ mặt đề phòng: “Huynh nhìn chỗ nào đó! Tên háo sắc này! Yêu râu xanh! Phi lễ chớ nhìn có hiểu không hả?”
Chu Tuấn Dương cảm thấy mình rất vô tội, tiểu nha đầu áo trong ba lớp áo ngoài ba lớp bao bọc cả người như con gấu nhỏ, có thể thấy cái gì? Tự nhiên bị mắng không lý do khiến hắn hơn khó chịu.
Hắn nắm lấy tay Tiểu Thảo, nhẹ nhàng kéo về phía mình, một tay khác đặt sau gáy nàng, cúi người hôn lên đôi môi anh đào xinh xắn của nàng, còn cắn nhẹ, để lại dấu răng nhàn nhạt trên đôi môi mềm. Trong tiếng hô kinh ngạc của Ngô Đồng và Nghênh Xuân, hắn buông tiểu nha đầu đang phát ngốc ra, khẽ cười nói: “Thấy chưa, gia làm mẫu cho nàng biết thế nào mới là yêu râu xanh chân chính!”
Bên tai truyền đến tiếng hô kinh ngạc, ánh mắt vui vẻ khi nhìn Tiểu Thảo của Chu Tuấn Dương rời đi, trong nháy mắt biến thành ánh nhìn lạnh như băng quét qua mấy người làm ở ngoại viện, lời nói lạnh lẽo đâm thẳng vào lòng người: “Chuyện hôm nay nếu ai dám truyền ra ngoài gia sẽ khiến hắn mãi mãi không có lưỡi ăn cơm!”
Đám người làm lập tức câm như hến, lắc đầu liên tục ra vẻ cái gì cũng không thấy. Nghĩ đến những tin đồn về ác ma này trong Kinh thành, trong khoảnh khắc đám người làm mới của ngoại viện bị ánh mắt của Dương Quận vương quét qua cả người giống như con thuyền lênh đênh trên biển máu, có cảm giác hít thở không thông.
Trước đây khi Dương Quận vương đến phủ, mặt không biểu cảm đã đủ khiến người khác kinh sợ, nay trong khoảnh khắc kia đúng là đủ để khiến người khác sợ mất mật!
“Được rồi, bản thân làm chuyện xấu lại còn đe dọa người làm nhà ta, đúng là hiếp người quá đáng!” Dư Tiểu Thảo mau chóng giải vây cho bọn họ, ai nấy mặt đều vàng như nến, run lẩy bẩy. Có người nhát gan nhũn chân té xuống đất, một lúc lâu sau cũng không đứng dậy nổi. Nàng tức giận vươn tay dùng sức nhéo eo Chu Tuấn Dương một cái.
Tuy nhiên ánh mắt lạnh lẽo của Chu Tuấn Dương không ảnh hưởng đến Ngô Đồng và Nghênh Xuân nhưng hai người vẫn bị sát khí tỏa ra từ người hắn dọa cho mặt trắng bệch. Khi hai người thấy tay tiểu thư mình đang nhéo eo tên sát tinh kia mới dần dần bình ổn lại nội tâm đang dậy sóng.
Dương Quận vương có giỏi đến đâu không phải cũng bị tiểu thư thu phục sao? Tiểu thư giỏi thật đấy! Lại dám nhéo eo Dương Quận vương mặt lạnh, bái phục!! Thế là Dư Tiểu Thảo lại nhận được sự sùng bái mù quáng của hai người này!
Chu Tuấn Dương bao lấy bàn tay còn đang làm loạn của nàng, nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn của nàng dịu dàng nói: “Nàng mau về đi, ngoài trời lạnh!”
Ba ngày sau Chu Tuấn Dương tự mình đến tận nơi tặng không ít quà cáp, trong đó có không ít thịt hươu Hoàng thượng ban thưởng, hoa quả từ phía Nam, còn có vàng bạc châu báu lăng la tơ lụa... Hơn nữa còn có các kỳ trân dị bảo trong Trân Bảo các, dùng làm sính lễ cũng không có gì thất lễ cả.
Vợ chồng Dư Hải nhìn thấy những quà cáp này đều không kìm được lo lắng trong lòng, Tiểu Thảo lại thản nhiên nhận lấy. Nếu hai người đã sắp đính hôn, còn phân chia rõ ràng làm gì nữa? Sau này tài sản của hắn đều là của nàng, đưa cho nàng trước thời hạn thì có việc gì chứ?
Đương nhiên Tiểu Thảo cũng nấu một bữa phật nhảy tường thật lớn, nàng còn dùng rượu vang đỏ Chu Tuấn Dương mang đến hầm thịt nai, mang đến một hương vị mới.
Nhưng mà có qua mà không có lại thì cũng không ổn, dù sao người ta cũng tặng nhiều món quà quý giá như vậy! Vợ chồng Dư Hải buồn phiền suy nghĩ, nhưng mà dù có dốc hết tài sản cũng chưa chắc có thể kiếm được món quà khiến Tĩnh Vương phủ hài lòng. Phải làm sao bây giờ?
Nhưng Tiểu Thảo đã sớm chuẩn bị xong quà cáp đáp lễ! Nàng dùng hạt cacao và cà phê đội thuyền mang về làm thành các loại sô cô la hương vị khác nhau, có cả sô cô la vị sữa và một vài món điểm tâm nhỏ, ví dụ như tiramisu, matcha đậu đỏ, pudding chuối (Chuối tiêu là hoa quả phía Nam mà Hoàng thượng ban thưởng cho Chu Tuấn Dương), còn có bánh mì ruốc, bánh tart hoa quả vân vân.
Liễu thị thấy thế thì cảm thấy phần quà này có phải quá rẻ tiền rồi không, không thể nào sánh được với những lễ vật quý giá mà Dương Quận vương mang đến.
Tiểu Thảo lại khuyên nhủ nàng ấy: “Vàng bạc châu báu lăng la tơ lụa gì đó có thứ gì phủ Tĩnh Vương không có? Đồ hiếm thì đắt tiền, mấy món điểm tâm này đều là có một không hai trong Kinh thành, ngay cả cửa hàng bánh ngọt Dư Ký của nhà chúng ta cũng không bán. Không phải con khoe khoang chứ với tay nghề của con, mang mấy thứ này ra ngoài đãi khách nhất định rất có mặt mũi. Qua lại thường ngày, tặng bạn bè, ban thưởng cho người làm có công, tuyệt đối có thể! Mẹ, mẹ cứ yên tâm! Tĩnh Vương phi nhất định sẽ rất hài lòng với quà đáp lễ của chúng ta!”
Sô cô la và kẹo có thể bảo quản lâu hơn trong mùa đông nên Tiểu Thảo làm khá nhiều, hương vị cũng phong phú. Về sô cô la, nàng không những làm sô cô la đen mà còn làm sô cô la sữa, sô cô la hồ trăn,... Kẹo lấy vị cà phê làm chủ, còn có một ít có nhân ở trong. Dùng cái hộp lớn đựng bên ngoài, nhìn qua rất cao sang.
Còn điểm tâm thì giống như chuỗi tám món tráng miệng trong một cái hộp có mấy loại điểm tâm khác nhau. Nàng chuẩn bị hơn mười hộp, hơn nữa còn dặn dò anh trai đi đưa quà năm mới, bảo hắn nói với quản sự trong vương phủ, dù là nhà ăn hay tặng cho người khác đều phải ăn hết trong vòng năm ngày.
Dư Hàng là con trai trưởng Dư gia, lần đầu tiên đi một mình đến Tĩnh Vương phủ tặng quà năm mới, trong lòng cũng rất căng thẳng. Cũng may quản sự trong vương phủ đã sớm được chủ tử dặn qua nên vừa nhiệt tình vừa khéo léo đón tiếp hắn. Chu Tuấn Dương cũng khá coi trọng người anh vợ này, tự mình đến ngoại viên uống trà tiếp chuyện hắn.
Quà năm mới của Dư gia đương nhiên nhận được sự yêu thích và tán thưởng của Tĩnh Vương phi. Bà ấy là nữ chủ nhân của Tĩnh Vương phủ, có một Vương gia chiều vợ, gặp được đồ tốt đều phải lấy về cho bà ấy bằng được. Còn có một người con trai quen lăn lộn bên ngoài, ngay cả đồ chơi ở Tây Dương và nước ngoài bà ấy cũng chẳng hiếm lạ gì. Kỳ trân dị bảo trong mắt người khác chẳng gợi được tí hứng thú nào trong lòng bà ấy.
Nhưng mà điểm tâm và kẹo Tiểu Thảo tặng trước nay bà ấy chưa từng nghe qua cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ, càng đừng nói đến việc ăn thử. Lúc nhận được lễ vật bà ấy còn đang suy nghĩ xem dùng thứ gì để chiêu đãi mấy phu nhân nhà khác đến thăm hỏi. Lúc nhận được quà năm mới của Tiểu Thảo, Tĩnh Vương phi bật cười! Tiểu nha đầu này đúng là khiến người khác yêu thích, số điểm tâm này đưa đến thật đúng lúc.
Bà ấy lập tức sai người làm bày số điểm tâm và kẹo lên. Những loại sô cô la và kẹo vị cà phê có thể bảo quản lâu hơn bà ấy giữ lại để sang một bên, mở ra một hộp điểm tâm trước.
Mấy vị phu nhân vừa nghe quà năm mới của Dư gia chỉ là ít kẹo và điểm tâm thì trong lòng khinh thường vài phần. Đúng là xuất thân nông dân, không hiểu lễ nghĩa, lễ vật như vậy cũng dám tặng cho người khác? Tĩnh Vương phi cũng quá tốt tính rồi, đổi lại là bọn họ bọn họ đã sớm ném thẳng mặt người tặng lễ vật rồi. Đây không phải là coi thường Tĩnh Vương phủ sao? Cầm thứ lễ vật rẻ tiền này làm quà năm mới tặng cho người ta?
Nhưng mà mấy vị phu nhân này cũng biết Dương Quận vương rất bảo vệ nha đầu Dư gia kia nên tuy rằng trong lòng khinh thường nhưng mặt ngoài cũng không biểu hiện ra.
“Nha đầu Tiểu Thảo kia chắc là lại sáng tạo ra điểm tâm mới rồi! Các ngươi không biết nha đầu đó rất có lòng, mỗi lần có đồ ăn ngon đều không quên gửi sang cho bản vương phi một phần. Con bé đóng gói cẩn thận đưa đến thế này hương vị nhất định không tầm thường. Các ngươi đó, hôm nay có lộc ăn rồi!”
Tĩnh Vương phi tự tay mở nắp hộp điểm tâm tinh xảo, trong nháy mắt một mùi thơm nồng xông vào mũi. Ngay cả vương phi đã nếm bao của ngon vật lạ như bà ấy cũng không kiềm chế được bị mùi thơm mê người của số điểm tâm này hấp dẫn tiết nhiều nước bọt hơn.
Thái độ của Tĩnh Vương phi khiến mấy vị phu nhân nhìn nhau đầy ẩn ý, không dám khinh thường số điểm tâm này nữa. Xem ra Tĩnh Vương phi đã thừa nhận tiểu cô nương Dư gia rồi. Từ đây Dư gia leo lên cành cao, sau này bọn họ cũng là người không phải ai muốn đạp xuống là có thể đạp!
Cùng lúc đó, mấy phu nhân kia cũng ngửi thấy mùi thơm mê người này thì không khỏi ngạc nhiên. Loại điểm tâm gì có thể tỏa ra mùi thơm đậm đà như vậy? Hơn nữa mùi thơm này từ lúc sinh ra đến nay bọn họ chưa từng ngửi thấy bao giờ. Chỉ riêng mùi thơm thôi đã đủ để khiến người khác muốn ăn rồi!
Mấy người không hẹn mà cùng nhìn vào trong hộp điểm tâm xinh đẹp. Bên trong hộp chia làm sáu phần, mỗi phần để một phần điểm tâm nhỏ tinh xảo, dù là loại nào thì mấy người ngồi đây cũng chưa từng thấy bao giờ. Ngay cả trong mục bánh ngọt giới hạn của “Cửa hàng bánh ngọt Dư ký” cũng chưa từng có mấy loại này.
Tĩnh Vương phi cầm lấy một cái thìa nhỏ xinh xắn từ trong hộp, gấp không chờ nổi đưa về phía chiếc bánh tiramisu bề ngoài vàng sáng ngon miệng kia. Bánh vừa vào miệng đã tan ra ngay, bên trong có vị đắng của cà phê thơm nồng, có vị ngọt của đường và trứng, hương vị thuần túy của rượu ngọt, mùi thơm phức của sô cô la, sự tinh tế trong miếng bánh, sự mềm mịn của lớp kem bên ngoài, cùng với bột cacao mát lạnh đã nâng tầm cảm nhận đủ loại cảm xúc khi ăn bánh ngọt lên mức cao nhất! Tĩnh Vương phi đắm chìm trong trải nghiệm cực hạn về vị giác này.
Mấy phu nhân khác thấy bà ấy nhắm mắt lại, thật lâu sau cũng không nói gì thì tò mò nhìn số điểm tâm đang tỏa ra mùi thơm mê người này, không biết bọn chúng có mùi vị thế nào. Nhưng mà chủ nhà còn chưa lên tiếng bọn họ cũng không tiện nói gì! Tuy ngoài mặt không để lộ ra nhưng trong lòng bọn họ giống như có mèo nhỏ đang cào vậy, ngứa ngáy khó chịu.
Cuối cùng thì Tĩnh Vương phi cũng hồi phục tinh thần từ chiếc bánh tiramisu thơm ngon, bà ấy thấy mấy vị phu nhân đang “Lom lom” nhìn mình chằm chằm thì vội nói: “Bản vương phi chưa từng ăn món điểm tâm nào vừa phức tạp vừa hài hòa về hương vị như thế này. Mai Hương, chia cho mỗi vị phu nhân một phần điểm tâm, thêm cả trà hoa dịu nhẹ nữa, tuyệt đối là một loại hưởng thụ!”
Chỉ trong chốc lát trước mặt mỗi một vị phu nhân đều có mấy đĩa sứ tinh xảo tuyệt đẹp không lớn bằng bàn tay, bên trên là một phần điểm tâm tinh xảo thơm ngon. Vương phu nhân của Hồng tư lự khanh cũng học theo Tĩnh Vương phi cầm thìa nhỏ lên nhẹ nhàng xúc một miếng nhỏ trên chiếc bánh matcha đậu đỏ, đưa vào trong miệng.
Ngẩng đầu lên thì thấy Chu Tuấn Dương cũng nhìn theo tầm mắt của nàng, Tiểu Thảo vội vươn hai tay che ngực, vẻ mặt đề phòng: “Huynh nhìn chỗ nào đó! Tên háo sắc này! Yêu râu xanh! Phi lễ chớ nhìn có hiểu không hả?”
Chu Tuấn Dương cảm thấy mình rất vô tội, tiểu nha đầu áo trong ba lớp áo ngoài ba lớp bao bọc cả người như con gấu nhỏ, có thể thấy cái gì? Tự nhiên bị mắng không lý do khiến hắn hơn khó chịu.
Hắn nắm lấy tay Tiểu Thảo, nhẹ nhàng kéo về phía mình, một tay khác đặt sau gáy nàng, cúi người hôn lên đôi môi anh đào xinh xắn của nàng, còn cắn nhẹ, để lại dấu răng nhàn nhạt trên đôi môi mềm. Trong tiếng hô kinh ngạc của Ngô Đồng và Nghênh Xuân, hắn buông tiểu nha đầu đang phát ngốc ra, khẽ cười nói: “Thấy chưa, gia làm mẫu cho nàng biết thế nào mới là yêu râu xanh chân chính!”
Bên tai truyền đến tiếng hô kinh ngạc, ánh mắt vui vẻ khi nhìn Tiểu Thảo của Chu Tuấn Dương rời đi, trong nháy mắt biến thành ánh nhìn lạnh như băng quét qua mấy người làm ở ngoại viện, lời nói lạnh lẽo đâm thẳng vào lòng người: “Chuyện hôm nay nếu ai dám truyền ra ngoài gia sẽ khiến hắn mãi mãi không có lưỡi ăn cơm!”
Đám người làm lập tức câm như hến, lắc đầu liên tục ra vẻ cái gì cũng không thấy. Nghĩ đến những tin đồn về ác ma này trong Kinh thành, trong khoảnh khắc đám người làm mới của ngoại viện bị ánh mắt của Dương Quận vương quét qua cả người giống như con thuyền lênh đênh trên biển máu, có cảm giác hít thở không thông.
Trước đây khi Dương Quận vương đến phủ, mặt không biểu cảm đã đủ khiến người khác kinh sợ, nay trong khoảnh khắc kia đúng là đủ để khiến người khác sợ mất mật!
“Được rồi, bản thân làm chuyện xấu lại còn đe dọa người làm nhà ta, đúng là hiếp người quá đáng!” Dư Tiểu Thảo mau chóng giải vây cho bọn họ, ai nấy mặt đều vàng như nến, run lẩy bẩy. Có người nhát gan nhũn chân té xuống đất, một lúc lâu sau cũng không đứng dậy nổi. Nàng tức giận vươn tay dùng sức nhéo eo Chu Tuấn Dương một cái.
Tuy nhiên ánh mắt lạnh lẽo của Chu Tuấn Dương không ảnh hưởng đến Ngô Đồng và Nghênh Xuân nhưng hai người vẫn bị sát khí tỏa ra từ người hắn dọa cho mặt trắng bệch. Khi hai người thấy tay tiểu thư mình đang nhéo eo tên sát tinh kia mới dần dần bình ổn lại nội tâm đang dậy sóng.
Dương Quận vương có giỏi đến đâu không phải cũng bị tiểu thư thu phục sao? Tiểu thư giỏi thật đấy! Lại dám nhéo eo Dương Quận vương mặt lạnh, bái phục!! Thế là Dư Tiểu Thảo lại nhận được sự sùng bái mù quáng của hai người này!
Chu Tuấn Dương bao lấy bàn tay còn đang làm loạn của nàng, nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn của nàng dịu dàng nói: “Nàng mau về đi, ngoài trời lạnh!”
Ba ngày sau Chu Tuấn Dương tự mình đến tận nơi tặng không ít quà cáp, trong đó có không ít thịt hươu Hoàng thượng ban thưởng, hoa quả từ phía Nam, còn có vàng bạc châu báu lăng la tơ lụa... Hơn nữa còn có các kỳ trân dị bảo trong Trân Bảo các, dùng làm sính lễ cũng không có gì thất lễ cả.
Vợ chồng Dư Hải nhìn thấy những quà cáp này đều không kìm được lo lắng trong lòng, Tiểu Thảo lại thản nhiên nhận lấy. Nếu hai người đã sắp đính hôn, còn phân chia rõ ràng làm gì nữa? Sau này tài sản của hắn đều là của nàng, đưa cho nàng trước thời hạn thì có việc gì chứ?
Đương nhiên Tiểu Thảo cũng nấu một bữa phật nhảy tường thật lớn, nàng còn dùng rượu vang đỏ Chu Tuấn Dương mang đến hầm thịt nai, mang đến một hương vị mới.
Nhưng mà có qua mà không có lại thì cũng không ổn, dù sao người ta cũng tặng nhiều món quà quý giá như vậy! Vợ chồng Dư Hải buồn phiền suy nghĩ, nhưng mà dù có dốc hết tài sản cũng chưa chắc có thể kiếm được món quà khiến Tĩnh Vương phủ hài lòng. Phải làm sao bây giờ?
Nhưng Tiểu Thảo đã sớm chuẩn bị xong quà cáp đáp lễ! Nàng dùng hạt cacao và cà phê đội thuyền mang về làm thành các loại sô cô la hương vị khác nhau, có cả sô cô la vị sữa và một vài món điểm tâm nhỏ, ví dụ như tiramisu, matcha đậu đỏ, pudding chuối (Chuối tiêu là hoa quả phía Nam mà Hoàng thượng ban thưởng cho Chu Tuấn Dương), còn có bánh mì ruốc, bánh tart hoa quả vân vân.
Liễu thị thấy thế thì cảm thấy phần quà này có phải quá rẻ tiền rồi không, không thể nào sánh được với những lễ vật quý giá mà Dương Quận vương mang đến.
Tiểu Thảo lại khuyên nhủ nàng ấy: “Vàng bạc châu báu lăng la tơ lụa gì đó có thứ gì phủ Tĩnh Vương không có? Đồ hiếm thì đắt tiền, mấy món điểm tâm này đều là có một không hai trong Kinh thành, ngay cả cửa hàng bánh ngọt Dư Ký của nhà chúng ta cũng không bán. Không phải con khoe khoang chứ với tay nghề của con, mang mấy thứ này ra ngoài đãi khách nhất định rất có mặt mũi. Qua lại thường ngày, tặng bạn bè, ban thưởng cho người làm có công, tuyệt đối có thể! Mẹ, mẹ cứ yên tâm! Tĩnh Vương phi nhất định sẽ rất hài lòng với quà đáp lễ của chúng ta!”
Sô cô la và kẹo có thể bảo quản lâu hơn trong mùa đông nên Tiểu Thảo làm khá nhiều, hương vị cũng phong phú. Về sô cô la, nàng không những làm sô cô la đen mà còn làm sô cô la sữa, sô cô la hồ trăn,... Kẹo lấy vị cà phê làm chủ, còn có một ít có nhân ở trong. Dùng cái hộp lớn đựng bên ngoài, nhìn qua rất cao sang.
Còn điểm tâm thì giống như chuỗi tám món tráng miệng trong một cái hộp có mấy loại điểm tâm khác nhau. Nàng chuẩn bị hơn mười hộp, hơn nữa còn dặn dò anh trai đi đưa quà năm mới, bảo hắn nói với quản sự trong vương phủ, dù là nhà ăn hay tặng cho người khác đều phải ăn hết trong vòng năm ngày.
Dư Hàng là con trai trưởng Dư gia, lần đầu tiên đi một mình đến Tĩnh Vương phủ tặng quà năm mới, trong lòng cũng rất căng thẳng. Cũng may quản sự trong vương phủ đã sớm được chủ tử dặn qua nên vừa nhiệt tình vừa khéo léo đón tiếp hắn. Chu Tuấn Dương cũng khá coi trọng người anh vợ này, tự mình đến ngoại viên uống trà tiếp chuyện hắn.
Quà năm mới của Dư gia đương nhiên nhận được sự yêu thích và tán thưởng của Tĩnh Vương phi. Bà ấy là nữ chủ nhân của Tĩnh Vương phủ, có một Vương gia chiều vợ, gặp được đồ tốt đều phải lấy về cho bà ấy bằng được. Còn có một người con trai quen lăn lộn bên ngoài, ngay cả đồ chơi ở Tây Dương và nước ngoài bà ấy cũng chẳng hiếm lạ gì. Kỳ trân dị bảo trong mắt người khác chẳng gợi được tí hứng thú nào trong lòng bà ấy.
Nhưng mà điểm tâm và kẹo Tiểu Thảo tặng trước nay bà ấy chưa từng nghe qua cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ, càng đừng nói đến việc ăn thử. Lúc nhận được lễ vật bà ấy còn đang suy nghĩ xem dùng thứ gì để chiêu đãi mấy phu nhân nhà khác đến thăm hỏi. Lúc nhận được quà năm mới của Tiểu Thảo, Tĩnh Vương phi bật cười! Tiểu nha đầu này đúng là khiến người khác yêu thích, số điểm tâm này đưa đến thật đúng lúc.
Bà ấy lập tức sai người làm bày số điểm tâm và kẹo lên. Những loại sô cô la và kẹo vị cà phê có thể bảo quản lâu hơn bà ấy giữ lại để sang một bên, mở ra một hộp điểm tâm trước.
Mấy vị phu nhân vừa nghe quà năm mới của Dư gia chỉ là ít kẹo và điểm tâm thì trong lòng khinh thường vài phần. Đúng là xuất thân nông dân, không hiểu lễ nghĩa, lễ vật như vậy cũng dám tặng cho người khác? Tĩnh Vương phi cũng quá tốt tính rồi, đổi lại là bọn họ bọn họ đã sớm ném thẳng mặt người tặng lễ vật rồi. Đây không phải là coi thường Tĩnh Vương phủ sao? Cầm thứ lễ vật rẻ tiền này làm quà năm mới tặng cho người ta?
Nhưng mà mấy vị phu nhân này cũng biết Dương Quận vương rất bảo vệ nha đầu Dư gia kia nên tuy rằng trong lòng khinh thường nhưng mặt ngoài cũng không biểu hiện ra.
“Nha đầu Tiểu Thảo kia chắc là lại sáng tạo ra điểm tâm mới rồi! Các ngươi không biết nha đầu đó rất có lòng, mỗi lần có đồ ăn ngon đều không quên gửi sang cho bản vương phi một phần. Con bé đóng gói cẩn thận đưa đến thế này hương vị nhất định không tầm thường. Các ngươi đó, hôm nay có lộc ăn rồi!”
Tĩnh Vương phi tự tay mở nắp hộp điểm tâm tinh xảo, trong nháy mắt một mùi thơm nồng xông vào mũi. Ngay cả vương phi đã nếm bao của ngon vật lạ như bà ấy cũng không kiềm chế được bị mùi thơm mê người của số điểm tâm này hấp dẫn tiết nhiều nước bọt hơn.
Thái độ của Tĩnh Vương phi khiến mấy vị phu nhân nhìn nhau đầy ẩn ý, không dám khinh thường số điểm tâm này nữa. Xem ra Tĩnh Vương phi đã thừa nhận tiểu cô nương Dư gia rồi. Từ đây Dư gia leo lên cành cao, sau này bọn họ cũng là người không phải ai muốn đạp xuống là có thể đạp!
Cùng lúc đó, mấy phu nhân kia cũng ngửi thấy mùi thơm mê người này thì không khỏi ngạc nhiên. Loại điểm tâm gì có thể tỏa ra mùi thơm đậm đà như vậy? Hơn nữa mùi thơm này từ lúc sinh ra đến nay bọn họ chưa từng ngửi thấy bao giờ. Chỉ riêng mùi thơm thôi đã đủ để khiến người khác muốn ăn rồi!
Mấy người không hẹn mà cùng nhìn vào trong hộp điểm tâm xinh đẹp. Bên trong hộp chia làm sáu phần, mỗi phần để một phần điểm tâm nhỏ tinh xảo, dù là loại nào thì mấy người ngồi đây cũng chưa từng thấy bao giờ. Ngay cả trong mục bánh ngọt giới hạn của “Cửa hàng bánh ngọt Dư ký” cũng chưa từng có mấy loại này.
Tĩnh Vương phi cầm lấy một cái thìa nhỏ xinh xắn từ trong hộp, gấp không chờ nổi đưa về phía chiếc bánh tiramisu bề ngoài vàng sáng ngon miệng kia. Bánh vừa vào miệng đã tan ra ngay, bên trong có vị đắng của cà phê thơm nồng, có vị ngọt của đường và trứng, hương vị thuần túy của rượu ngọt, mùi thơm phức của sô cô la, sự tinh tế trong miếng bánh, sự mềm mịn của lớp kem bên ngoài, cùng với bột cacao mát lạnh đã nâng tầm cảm nhận đủ loại cảm xúc khi ăn bánh ngọt lên mức cao nhất! Tĩnh Vương phi đắm chìm trong trải nghiệm cực hạn về vị giác này.
Mấy phu nhân khác thấy bà ấy nhắm mắt lại, thật lâu sau cũng không nói gì thì tò mò nhìn số điểm tâm đang tỏa ra mùi thơm mê người này, không biết bọn chúng có mùi vị thế nào. Nhưng mà chủ nhà còn chưa lên tiếng bọn họ cũng không tiện nói gì! Tuy ngoài mặt không để lộ ra nhưng trong lòng bọn họ giống như có mèo nhỏ đang cào vậy, ngứa ngáy khó chịu.
Cuối cùng thì Tĩnh Vương phi cũng hồi phục tinh thần từ chiếc bánh tiramisu thơm ngon, bà ấy thấy mấy vị phu nhân đang “Lom lom” nhìn mình chằm chằm thì vội nói: “Bản vương phi chưa từng ăn món điểm tâm nào vừa phức tạp vừa hài hòa về hương vị như thế này. Mai Hương, chia cho mỗi vị phu nhân một phần điểm tâm, thêm cả trà hoa dịu nhẹ nữa, tuyệt đối là một loại hưởng thụ!”
Chỉ trong chốc lát trước mặt mỗi một vị phu nhân đều có mấy đĩa sứ tinh xảo tuyệt đẹp không lớn bằng bàn tay, bên trên là một phần điểm tâm tinh xảo thơm ngon. Vương phu nhân của Hồng tư lự khanh cũng học theo Tĩnh Vương phi cầm thìa nhỏ lên nhẹ nhàng xúc một miếng nhỏ trên chiếc bánh matcha đậu đỏ, đưa vào trong miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.