Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 557: Huyền Ảo

Quỹ Họa Tình Vũ

17/12/2022

Tiểu Bổ Thiên Thạch lại lấy ra một hạt ngọc trai màu đen, móng vuốt mèo nhỏ đưa ngọc trai đến trước mặt nàng. Thấy nàng đang ghé mặt muốn tìm hiểu thì nhắc nhở: “Hình như chúng ta đi đến kết giới của Long cung rồi.”

“Kết giới? Không phải thứ này chỉ xuất hiện trong truyện tiên hiệp sao?” Dư Tiểu Thảo thuận tay nhận lấy ngọc trai đen, nhét vào trong túi, kinh ngạc hỏi.

“Vậy ngươi cảm thấy có phải bản thần thạch cũng nên xuất hiện ở trong chuyện thần thoại xưa mà không nên xuất hiện bên cạnh ngươi?” Tiểu Bổ Thiên Thạch trợn trắng mắt, nó liếc mắt cũng sắp không còn lòng đen rồi.

Dư Tiểu Thảo sờ gáy cười ha ha nói: “Hình như thế thật! Chuyện linh hồn chuyển kiếp cũng là chuyện khoa học không thể giải thích được.”

“Khoa học? Hừ!” Tiểu Bổ Thiên Thạch khịt mũi coi thường, khoa học chỉ là do loài người quá nhàm chán nên nghĩ ra mấy thứ vớ vẩn trong đầu mà thôi. Gì mà thuyết vô thần, đúng là rắm… chó! Khụ khụ. Được rồi, đó là thứ loài người nghĩ, không liên quan gì đến nó, không thể nói bậy bạ, tránh phá hỏng hòa khí đôi bên. Ăn nói phải cẩn thận, cẩn thận!

Ở trong mắt Tiểu Bổ Thiên Thạch, mỗi một không gian độc lập, cũng là vị trí mà tiểu thuyết nhắc đến có có tam giới Nhân Thần Ma. Không gian này cấp bậc quá thấp, chắc là do ban đầu Linh Tổ nương nương tiện tay tạo ra. Linh khí ở nhân giới quá thấp nên người tu chân đã ít lại càng ít hơn. Từ sau lần nó gặp Lôi công Điện mẫu, mấy kẻ xưng là thần trên thượng giới nếu như gặp được không gian nó ở, cũng chỉ có thể coi là tiểu thần không chính gốc mà thôi.

Tiểu Bổ Thiên Thạch vươn móng vuốt nhẹ nhàng chạm vào kết giới, nó phát hiện với linh lực hiện giờ của nó lại có thể dễ dàng mở kết giới ra. Kết giới này cùi bắp thật đó!

“Bản thần thạch có thể đưa ngươi vào trong kết giới, ngươi có hứng thú đến tham quan Long cung không?” Đôi mắt vàng của Tiểu Bổ Thiên Thạch liếc nhìn nàng, vẻ mặt kiêu ngạo hỏi.

Tham quan Long cung? Dư Tiểu Thảo rụt cổ, không hề nghĩ ngợi từ chối thẳng thừng. Đừng nói nàng nhát gan chứ khó khăn lắm mới có cơ hội sống lại lần nữa, tò mò hại chết người mà. Hiện tại nàng rất hài lòng với cuộc sống trước mắt!

Hiểu biết của nàng về Long cung chỉ dừng lại ở câu chuyện thần thoại như “Na Tra đại náo Long cung” “Tây du ký”, ở đó có Long Vương, Long nữ, Long tử Long tôn, ai biết tính cách bọn họ thế nào. Nghĩ thử xem, ngay cả nàng vừa đến Kinh thành cũng bị mấy khuê tú trong đó bài xích, nói gì đến việc tiến vào khu vực Long thần cai quản? Có khi đến lúc đó nàng chết kiểu gì còn không biết nữa!

Sự nhát gan và cẩn thận của nàng khiến Tiểu Bổ Thiên Thạch khịt mũi coi thường. Nhưng mà nó cũng thừa nhận với pháp lực bây giờ của nó, có thể ngang ngược ở nhân giới chứ đến thần giới thì chưa chắc có thể bảo vệ Tiểu Thảo. Đi theo một chủ nhân nhát gan cũng chưa chắc là chuyện xấu.

“Ồ? Các ngươi là ai? Sao ta chưa thấy các ngươi bao giờ?” Trước mặt Tiểu Thảo vốn là nước biển trong xanh không có thứ gì đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt đáng yêu: Một đôi mắt to, cằm nhọn, tóc dài màu tím, trên đầu còn có hai cái sừng nho nhỏ- giống như sừng nai con mới mọc vậy.

Dư Tiểu Thảo thấy trong đôi mắt to tròn của tiểu cô nương mọc sừng trên đầu tràn đầy vẻ hiền lành và tò mò thì mỉm cười thật tươi trả lời: “Ta là… người đến nhặt ngọc trai, xuống biển nhặt ngọc trai!” Vừa nói vừa móc ngọc trai trong túi ra cho nàng ta xem.



“Người nhặt ngọc trai? Ồ! Ngươi ở bên đó không lẽ là nhân giới?” Tiểu cô nương mỉm cười rất vui mừng, muốn vươn đầu ra lại bị kết giới chặn lại.

“Chuyện gì vậy?” Ý cười trên mặt Tiểu Thảo không giảm, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi với Tiểu Bổ Thiên Thạch, nhất định là nó giở trò.

Tiểu Bổ Thiên Thạch cười ha ha nói: [Bản thần thạch vừa thử mở ra kết giới nhưng ngươi lại không muốn đi vào nên lại đóng kết giới lại thôi. Có lẽ cách đóng kết giới của ta khác với thế giới đó cho nên… mới xuất hiện tình trạng này.]

Dư Tiểu Thảo nhíu mày, hỏi nó: “Ngươi có thể bố trí kết giới không? Ngộ nhỡ cá tôm thành tinh bên Long cung lén chui qua kết giới đến náo loạn nhân giới thì sao? Vậy ta chẳng phải là tội nhân gieo họa cho cả thiên hạ sao?”

Giọng nói không vui của Tiểu Bổ Thiên Thạch vang lên: [Ngươi dám nghi ngờ năng lực của bản thần thạch! Nói cho ngươi biết, dù kết giới bị hỏng thì kết giới bản thần thạch thiết lập cũng sẽ không bị hỏng!]

“Ồ? Đây chẳng phải là mèo trong truyền thuyết sao? Mèo con có thể bơi lội trong nước sao? Một con mèo nhỏ lấp lánh ánh vàng, đúng là đáng yêu thật đó!” Tiểu cô nương mọc sừng kia thấy một con mèo vàng nhỏ dùng móng vuốt gõ gõ kết giới trong suốt trước mặt nàng ta, hình như khá tức giận thì nàng ta càng cảm thấy phấn khích hơn.

“Này người nhặt ngọc trai, ngươi có thể kể cho ta vài chuyện với nhân giới không? Từ lúc Tam ca ca tự tiện ra ngoài chơi bị một kẻ loài người tên Na Tra giết hại, phụ vương đã củng cố kết giới. Sau khi chúng ta sinh ra không thể giống như các ca tỷ còn bé, có thể lén chạy đến nhân giới chơi. Ta rất muốn biết nhân giới như thế nào.” Ánh mắt khẩn cầu của tiểu cô nương khiến người khác khó lòng từ chối.

Dư Tiểu Thảo không ngờ rằng kiếp sống chuyển kiếp đến làm ruộng của nàng bất chợt trở nên tràn đầy màu sắc huyền ảo như vậy. Nếu nàng đoán không sai, tiểu cô nương này hẳn là con gái út của Long vương. Nàng ta sống dưới biển từ nhỏ, chắc cũng rất buồn chán nhỉ?

Vì thế nàng tốt bụng chọn lựa một ít phong cảnh đặc trưng của nhân giới và một ít chuyện thú vị nói cho nàng ta nghe. Phong cảnh và chuyện đều không có gì đặc biệt nhưng tiểu cô nương nghe rất chăm chú, còn liên tục cảm thán: “Cuộc sống của con người quá thú vị, nếu như ta có thể phá vỡ kết giới, đến nhân giới thăm thú thì tốt quá! Tiểu Thảo tỷ, ta rất muốn đưa ngươi một ít ngọc trai để ngươi thắng được cuộc tranh tài nhặt ngọc trai, đáng tiếc bị cái kết giới đáng chết này ngăn cản….”

[Không sao, cứ giao cho ta!] Nàng ta còn chưa dứt lời thì móng vuốt của con mèo vàng đó đã vươn đến trước mặt nàng ta, trên đó có treo một cái túi thêu hoa lan rất đẹp.

Tiểu Long Nữ trợn to hai mắt, không tin được nói: “Tại sao nó có thể đi vào? Tiểu Thảo tỷ, ngươi có thể đi vào không? Ngươi vào đây chơi với ta đi, ta nhỏ nhất nhà, các ca tỷ ai đều lo chuyện người đó, không ai chơi với ta…”

“Ngươi có pháp lực còn không qua được, một người phàm như ta sao có thể qua được?” Dư Tiểu Thảo vươn tay ra phía nàng ta, không ngoài dự đoán, bị kết giới chặn lại. Nàng nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Tiểu Long Nữ mất hứng trề môi, ngay cả hai cái sừng nhỏ trên đầu cũng cảm giác rất ủ rũ. Đột nhiên nàng ta vươn tay nắm lấy móng vuốt của Tiểu Bổ Thiên Thạch, nở nụ cười vô lại: “Tiểu Thảo tỷ, vậy ngươi để con mèo nhỏ này lại chơi với ta được không?”



Nhưng mà sau đó nàng ta lập tức ngừng cười. Hóa ra con mèo vàng nhỏ đó trừ móng vuốt vươn được vào trong ra những vị trí khác đều không được. Nàng không dám dùng sức, rất sợ mèo con bị thương, cuối cùng không thể làm gì khác ngoài buông tay mèo nhỏ.

Tiểu Long Nữ dùng sức đánh vài cái lên kết giới rồi mạnh tay thi triển pháp lực vào vùng xung quanh móng vuốt của Tiểu Bổ Thiên Thạch. Nhưng mà kết giới vẫn không hề sứt mẻ gì, có một cái hào sâu khó mà vượt qua giữa hai người.

Cuối cùng Tiểu Long Nữ chán nản cúi đầu, đưa một cái túi nhỏ không biết làm từ vật liệu gì đến trước kết giới, nói với Tiểu Thảo: “Trong này chắc có khoảng hai ba chục viên ngọc trai nhỉ? Ta cũng không chú ý đếm, bình thường đều là lúc nhàm chán lấy ra ném chơi. Ngươi cầm đi tranh giải đi? Không biết sau này còn có thể nhìn thấy ngươi không…”

“Mấy ngày nữa ta sẽ trở về Kinh thành nên… Ngươi chăm chỉ tu luyện, chờ đến khi pháp lực mạnh mẽ có thể phá vỡ kết giới thì hoan nghênh ngươi đến Kinh thành tìm ta! Không còn sớm nữa, ta phải mau trở về nhà, nếu không người nhà sẽ lo lắng!” Dư Tiểu Thảo thấy Tiểu Bổ Thiên Thạch đã lấy được cái túi nhỏ màu sắc sặc sỡ đó cũng không quên chào tạm biệt nàng ta.

Quay đầu nhìn Tiểu Long Nữ đáng thương giống như chó con bị chủ nhân vứt bỏ, Dư Tiểu Thảo dứt khoát quay đi, vẫy tay chào tạm biệt với người bạn có lẽ sau này không bao giờ gặp nhau nữa. Nàng ngồi trên lưng Tiểu Bố, nó nhanh chóng bơi vào bờ.

Tiểu Thảo thuận miệng hứa hẹn như vậy mà Tiểu Long Nữ ngây thơ đơn thuần lại coi là thật. Nàng ta vốn là thiên tài tu luyện vạn năm khó gặp của Long tộc, bởi vì ham chơi và không thích tu luyện nên ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới nhưng tiến độ tu luyện vẫn không tính là chậm.

Từ sau khi “ước định” với Dư Tiểu Thảo, Tiểu Long Nữ lập tức thay đổi cách tu luyện trước đây, mỗi ngày đều khắc khổ cần cù bế quan tu luyện, tu vi tăng mạnh. Thời gian tu luyện cứ thoáng trôi, đến khi nàng ta trở thành sự tồn tại mạnh nhất trong thế hệ của nàng ta, có thể tùy ý đi qua giữa hai kết giới thì lập tức gấp không chờ nổi rời khỏi biển cả, đi đến Kinh thành.

Khi nàng ta hứng thú bừng bừng hỏi thăm được một người tên Dư Tiểu Thảo, được dẫn vào Vương phủ gặp nàng thì lúc đó nàng đã hơn một trăm tuổi, mặt đầy nếp nhăn, sắp từ giã cõi đời. Tiểu Long Nữ thoáng tìm được trong trí nhớ dáng vẻ vui vẻ đáng yêu của tiểu cô nương năm nào trên mặt bà lão này.

Dư Tiểu Thảo đã sắp từ giã cõi đời, không ngờ rằng khi xưa nàng thuận miệng nói một câu lại khiến cho Tiểu Long Nữ vừa cố chấp vừa đáng yêu này cố gắng khổ luyện trăm năm. Nàng không ngờ rằng trong lúc nàng còn sống còn có thể gặp được người bạn chỉ ở chung trong một thời gian ngắn mà lại cả đời không quên này.

Tiểu Long Nữ lấy cái túi nhỏ thêu hình hoa lan đã bạc màu, hơn nữa bị sử dụng đến xù vải ra, Dư Tiểu Thảo cũng run lẩy bẩy lấy ra cái túi màu sắc sặc sỡ không biết làm từ chất liệu gì đưa cho nàng ta.

Tiểu Long Nữ cũng không ngờ tiểu cô nương đáng yêu thanh thuần khi xưa đã ở những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Tuổi thọ của thần và người quả nhiên chênh lệch rất xa. Nhưng mà nàng cũng không hâm mộ cuộc sống của thần tiên, không hối hận về cuộc sống chuyển kiếp này. Bởi vì đời này nàng có cha mẹ anh chị em thương yêu, có phu quân trung khuyển luôn yêu thương nàng, có con cháu hiếu thuận nghe lời.

Thứ nàng cảm kích nhất chính là Tiểu Bổ Thiên Thạch đã giúp nàng chuyển kiếp rồi giúp đỡ nàng cả một đời người. Không có nó, chưa chắc đã có truyền kỳ về Dư Tiểu Thảo.

Bàn tay nắm lấy tay Tiểu Long Nữ chậm rãi buông xuống, con cháu quỳ trước giường khóc ầm lên. Một luồng ánh sáng vàng bắn ra xung quanh từ cổ tay nàng. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nó vòng quanh di thể của nàng vài vòng rồi bắn vào không trung, biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook