Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 556: Tiểu Thảo Ra Tay
Quỹ Họa Tình Vũ
17/12/2022
Dư Tiểu Thảo đột ngột xuất hiện trong biển như quỷ quái lại trở thành cọng rơm cứu mạng của Trương Tam Sơn.
“Dư cô nương! Mau, mau! Trang Tiểu Mạc bị một con trai rất lớn kẹp lại dưới đáy biển rồi, còn không mau cứu hắn không biết hắn còn sống nổi không!” Một người cao lớn thô kệch như Tưởng Tam Sơn giờ cũng gấp đến mức giọng nói run run sắp khóc đến nơi.
Dư Tiểu Thảo nhẽ nhíu mày, nói với bọn họ: “Mọi người tiếp tục gọi cứu viện, ta để Tiểu Bố dẫn ta xuống đó xem tình hình thế nào! Đừng nóng, có lẽ chuyện không tệ như mọi người tưởng tượng đâu!”
Chờ đến lúc Dư Tiểu Thảo lặn xuống nước, Trang Tiểu Mạc đã từ bỏ đã ngất đi. Dư Tiểu Thảo sai Tiểu Bổ Thiên Thạch tạo một cái lồng không khí quanh đầu Trang Tiểu Mạc, dùng sức ép hết số nước biển hắn đã uống ra ngoài, sau đó để Tiểu Bổ Thiên Thạch dùng linh lực khôi phục hô hấp cho hắn.
Tuy nàng có thể dùng cách hô hấp nhân tạo để giải quyết vấn đề, nhưng nói sao thì người này tương lai hẳn sẽ là anh rể của nàng. Trong xã hội phong kiến lạc hậu này, hô hấp nhân tạo miệng đối miệng quá mức kinh thế hãi tục, nếu có cách khác, nàng sẽ lập tức vứt bỏ cái cách mà nàng không thạo dùng này.
Trang Tiểu Mạc đã khôi phục hô hấp nhưng trước mắt vẫn còn hôn mê. Dư Tiểu Thảo cho hắn uống một giọt nước linh thạch rồi mặc kệ hắn. Tất cả sự chú ý của nàng đều bị viên ngọc trai vô cùng lớn kia hấp dẫn. Nếu Trang Tiểu Mạc đã mạo hiểm vươn tay vào mò thì bên trong sẽ có ngọc trai, hơn nữa kích thước nhất định không nhỏ!
Dư Tiểu Thảo dùng ba giọt nước linh thạch mới dỗ được con trai to đó mở miệng ra. Hạt ngọc trai to bên trong khiến nàng kinh ngạc không thôi, bảo sao tên Trang Tiểu Mạc kia sẽ mạo hiểm cả tính mạng. Lấy được hạt ngọc trai to từ trong miệng nó. Dư Tiểu Thảo vỗ vỗ vỏ trai, bơi trở về bên cạnh Trang Tiểu Mạc.
Nàng suy nghĩ một lát rồi nhét hạt ngọc trai to đó vào trong tay hắn, lại nhét thêm viên ngọc trai tím nàng vừa kiếm được vào tay còn lại. Ngọc trai có màu vốn là hàng hiếm có, hơn nữa màu tím đại diện cho màu của sự quý trọng và điềm lành, lần này hạng nhất chắc là của hắn rồi nhỉ? Làm xong mấy việc này, nàng giật giật dây thừng trên người Trang Tiểu Mạc để người trên thuyền kéo hắn lên.
“Tưởng đại ca, Tưởng đại ca! Giây thừng lay động rồi!” Một người trẻ tuổi có vẻ lớn hơn Trang Tiểu Mạc một chút nghe lệnh quan sát động tĩnh của dây thừng và mặt biển thấy vậy thì kích động kêu lên.
Tưởng Tam Sơn kêu gào một lát giờ cũng khàn giọng không kêu được nữa. Gã nghe vậy thì hét lên với mấy người trẻ tuổi: “Còn ngây ra nó làm gì, mau kéo lên!”
Bốn người chung tay dùng sức kéo- kéo được rồi! Tưởng Tam Sơn vô cùng vui mừng, lớn tiếng nói: “Nhanh lên, nhanh lên! Có khi vẫn cứu được mạng Tiểu Mạc!”
Mọi người nhanh tay hơn, ba chân bốn cẳng kéo Trang Tiểu Mạc lên thuyền. Tưởng Tam Sơn để tay trước mũi hắn, vẫn còn thở. Gã lại áp tai xuống ngực nghe thử, mọi thứ đều bình thường.
Kỳ lạ, tuy rằng trước khi lên thuyền gã đã truyền ít không khí cho Trang Tiểu Mạc nhưng sợ là cũng chẳng còn bao nhiêu không khí. Còn nữa, người đã hôn mê, không lẽ không bị sặc nước sao? Tưởng Tam Sơn cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Ngay sau đó, Dư Tiểu Thảo ngồi trên lưng Tiểu Bố, được nó cõng nhô lên khỏi mặt nước. Tuy Tưởng Tam Sơn không biết Dư Tiểu Thảo làm thế nào mở được vỏ con trai to đó ra nhưng vẫn chân thành nói cảm ơn nàng.
Dư Tiểu Thảo xua tay nói: “Thật ra ta cũng không làm gì nhiều, lúc ta xuống đó Tiểu Mạc ca đã hôn mê, mà con trai to đó đã bắt đầu hé miệng. Ta chỉ đợi thêm một lúc đợi nó hé miệng ra hẳn thì giúp giật dây mà thôi… Ồ? Hình như trong tay Tiểu Mạc ca có cái gì đó?”
Sự chú ý của Tưởng Tam Sơn và ba người còn lại lập tức chuyển đến tay Trang Tiểu Mạc. Bọn họ dùng sức cạy tay hắn ra, sau khi thấy thứ trong tay hắn thì sợ ngây người... hạt ngọc trai lớn thật đó, ước chừng phải lớn hơn cả trứng chim bồ câu nữa!
Đúng lúc bọn họ đang cảm thán không thôi thì ngón tay Trang Tiểu Mạc giật giật, sau đó hắn tỉnh lại. Tưởng Tam Sơn kích động lắc lắc hắn, giọng nói run rẩy: “Tiểu Mạc, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Nhìn này, ngươi thành công rồi! Ngươi đã lấy được viên ngọc trai to cao cấp rồi!”
Trang Tiểu Mạc vẫn còn đang mơ màng, không biết mình đang ở đâu. Hắn… không phải hắn đang nằm mơ chứ? Hắn chưa chết? Còn nữa, viên ngọc trai Tưởng đại ca cầm không phải là viên ngọc trai quý giá của con trai rất lớn đã kẹp hắn lại sao? Chuyện gì vậy? Không lẽ là Tưởng đại ca sai người cứu hắn lên, cũng tiện thể lấy luôn hạt ngọc trai ra?
Chờ Tưởng Tam Sơn vẫn còn kích động kể lại tất cả sự việc một lần, Trang Tiểu Mạc càng hồ đồ. Theo lý thì tay hắn ở trong miệng con trai, con trai đó sẽ không dễ dàng gì mở miệng ra. Làm sao có thể qua một lát đã tự động thả tay hắn ra? Chuyện này… chuyện này quá vô lý!
Ồ? Tay hắn đang cầm cái gì? Trang Tiểu Mạc phát hiện tay hắn nắm chặt cái gì đó, chậm rãi giơ ra nhìn, hắn run cả người. Ngọc trai màu tím? Hắn chỉ nhớ trong miệng con trai to kia có một hạt ngọc trai trắng to bằng quả trứng bồ câu, bây giờ mấy người khác còn đang quan sát nó nữa, hạt ngọc trai tím này từ đâu tới?
“Ồ! Tiểu Mạc, ngươi giỏi thật đó, lại còn lấy được ngọc trai tím. Những quý nhân kia thích ngọc trai tím nhất, hạt ngọc trai này hẳn là rất đáng tiền?” Một người trẻ tuổi giật lấy hạt ngọc trai màu tím, cẩn thận quan sát, trong mắt lóe lên ánh sáng say mê.
Một người trẻ tuổi khác gật đầu phụ họa: “Nghe thế hệ trước nói, năm đó Lô gia gia và ông nội Tiểu Mạc đều nổi tiếng trong nghề mò ngọc trai đã từng mò được một hạt ngọc trai tím nhỏ hơn viên này nhiều, bán được tám nghìn lượng bạc. Cả nhà dời đến phủ thành sinh sống, mua cửa hàng làm ăn buôn bán, cuộc sống vô cùng thoải mái. Tiểu Mạc, lần này ngươi phát tài rồi!”
Sau khi Tưởng Tam Sơn để mọi người ngắm nghía hạt ngọc trai xong một lượt thì cẩn thận trả lại cho Trang Tiểu Mạc. Gã đột nhiên nhớ đến cái gì nói: “Vừa nãy Tiểu Thảo cô nương và cá heo Tiểu Bố của nàng còn bơi sang bên này. Là nàng lặn xuống đáy biển phát hiện ngươi được con trai to đó nhả ra nên giật dây thừng ra hiệu chúng ta mới kéo được ngươi lên. Ấy? Sao lại không thấy Tiểu Thảo cô nương đâu nữa?”
Thanh niên vừa nói Tiểu Mạc phát tài cười nói: “Người ta có cá heo dẫn đường, lúc này không biết đã bơi tận đâu rồi! Kỹ thuật lặn của Tiểu Thảo cô nương ngay cả Tiểu Mạc cũng cảm thấy không bằng, chúng ta không cần lo lắng đâu.”
“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau trở về đi! Sau khi lên bờ còn phải mời đại phu kiểm tra cho Tiểu Mạc nữa, đừng để lưu lại bệnh gì thì khổ.” Tưởng Tam Sơn hỏi dò ý kiến Trang Tiểu Mạc, một nhóm năm người giương buồm cùng nhau trở về.
Trang Tiểu Mạc mơ hồ cảm thấy, mạng nhỏ của hắn và hạt ngọc trai tím trong tay hắn nhất định có liên quan đến Dư Tiểu Thảo. Nếu nàng đã dùng cách này giúp hắn, vậy thì hẳn là nàng không muốn để người khác biết bản lĩnh của nàng. Vậy… hắn nên ra vẻ cái gì cũng không biết nhỉ?
Từ lúc đến thôn Đông Sơn, Dư thúc và Dư thẩm đối xử với hắn như con trai ruột. Từ trong lời nói của Tiểu Liên và những người khác trong Dư gia, hắn phát hiện bọn họ vô cùng tin tưởng Tiểu Thảo. Loại tin tưởng này không phải là sự thừa nhận với năng lực và tài năng của nàng mà là một loại tin tưởng mù quáng. Giống như dù Tiểu Thảo có hái cả sao trăng trên trời xuống bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái.
Hơn nữa, theo hắn thấy tất cả năng lực của Tiểu Thảo giống như đến từ hư không vậy. Ví dụ như công thức nấu ăn là do nàng nhặt được một quyển công thức nấu ăn bị rách, nhưng mà quyển công thức này những người khác trong Dư gia chưa nhìn thấy bao giờ. Còn có cả lều lớn trồng rau nữa, toàn triều Đại Minh chưa ai biết đến, sao nàng lại biết? Còn nữa, dù Dư gia trồng loại cây gì thì sản lượng cũng cao hơn bình thường rất nhiều, hương vị cũng ngon hơn. Ngay cả cải thảo cũng giòn ngon hơn loại người khác trồng. Nghe mọi người nói chuyện phiếm thì hình như những thứ này đều có một tầng quan hệ vô hình với Dư Tiểu Thảo. Nàng giống như tiểu tiên nữ biết phép thuật vậy, dù gặp phải vấn đề gì cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Vậy thì hôm nay hắn có thể thoát khỏi cảnh nguy hiểm có phải cũng vì nàng không? Còn có hạt ngọc trai tím này nữa… Nhất định là do nàng nhìn rõ lòng cầu thắng của hắn nên mới đưa cho hắn hạt ngọc trai hiếm có này.
Ôi… Hắn vốn muốn dựa vào năng lực bản thân khiến cho Dư gia coi trọng nhưng càng về sau lại dựa vào người Dư gia, mạng của hắn cũng do người ta cứu. Trang Tiểu Mạc âm thầm thề, nếu hắn may mắn cưới được Tiểu Liên làm vợ, nhất định sẽ cưng chiều nàng ấy, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, tuyệt đối không để nàng chịu chút khổ nào!
Dư Tiểu Thảo không biết lòng Trang Tiểu Mạc bộn bề suy nghĩ, lúc này nàng đang ở một nơi không người, thỏa thích vui chơi ở thế giới dưới đáy biển, bắt đầu hành trình tìm kiếm ngọc trai của nàng. Có lồng bảo vệ của Tiểu Bổ Thiên Thạch, hơn nữa có đạo cụ ăn gian này chỉ dẫn, ngọc trai lớn nhỏ bằng đầu ngón tay nàng đều khinh thường bỏ qua.
Có rất nhiều con trai đang mở miệng chờ nàng đến lấy ngọc, thoải mái không nói nên lời. Đáy biển giống như một thế giới có vô số bảo bối lấp lánh ánh sáng để nàng tùy ý lựa chọn, cảm giác giống như mua đồ không cần trả tiền vậy.
“Có còn ngọc trai hồng không?” Dư Tiểu Thảo nhìn thu hoạch đầy ắp trong túi mà còn chưa thấy đủ hỏi Tiểu Bổ Thiên Thạch.
Tiểu Bổ Thiên Thạch biến thành con mèo nhỏ, đạp đạp bốn cái chân ngắn bơi trong biển, dáng vẻ đáng yêu chết người. Nó liếc mắt nhìn chủ nhân càng lúc càng yêu cầu cao, bơi đến gần một con trai lớn như chậu rửa mặt, nó vung móng vuốt nhỏ lên, con trai đó mở miệng ra, một hạt ngọc trai to tròn màu hồng hiện ra trước mắt Tiểu Thảo. Hạt ngọc trai đó giống như được một bàn tay nâng đỡ, chậm rãi bay lên từ trong miệng trai, bay thẳng đến trước mặt Tiểu Thảo.
“Bánh Trôi Nhỏ, giỏi lắm! Còn thiếu hai viên nữa là có thể xâu thành hai chuỗi vòng rồi. Đến lúc đó ta và Tiểu Liên mỗi người một chuỗi, màu sắc đẹp như vậy rất phù hợp với tiểu cô nương ở độ tuổi như chúng ta.” Dư Tiểu Thảo vui vẻ cầm viên ngọc trai hồng, đặt lên cổ tay mình miêu tả một chút, màu sắc đẹp như vậy quá hợp với cổ tay trắng nõn của nàng.
Tiểu Thảo vừa tìm ngọc trai vừa dạo chơi trong biển sâu với một mèo một cá. Đang bơi thì nàng đột nhiên đụng vào một tầng kết giới như thủy tinh mềm trong suốt, bị bắn trở về.
“Cái gì vậy?” Dư Tiểu Thảo nheo mắt lại quan sát mặt nước phía trước, cái gì cũng không có mà? Nàng cẩn thận vươn tay ra dò xét, đúng là có thứ gì đó trong suốt cản trở đường đi của nàng.
“Dư cô nương! Mau, mau! Trang Tiểu Mạc bị một con trai rất lớn kẹp lại dưới đáy biển rồi, còn không mau cứu hắn không biết hắn còn sống nổi không!” Một người cao lớn thô kệch như Tưởng Tam Sơn giờ cũng gấp đến mức giọng nói run run sắp khóc đến nơi.
Dư Tiểu Thảo nhẽ nhíu mày, nói với bọn họ: “Mọi người tiếp tục gọi cứu viện, ta để Tiểu Bố dẫn ta xuống đó xem tình hình thế nào! Đừng nóng, có lẽ chuyện không tệ như mọi người tưởng tượng đâu!”
Chờ đến lúc Dư Tiểu Thảo lặn xuống nước, Trang Tiểu Mạc đã từ bỏ đã ngất đi. Dư Tiểu Thảo sai Tiểu Bổ Thiên Thạch tạo một cái lồng không khí quanh đầu Trang Tiểu Mạc, dùng sức ép hết số nước biển hắn đã uống ra ngoài, sau đó để Tiểu Bổ Thiên Thạch dùng linh lực khôi phục hô hấp cho hắn.
Tuy nàng có thể dùng cách hô hấp nhân tạo để giải quyết vấn đề, nhưng nói sao thì người này tương lai hẳn sẽ là anh rể của nàng. Trong xã hội phong kiến lạc hậu này, hô hấp nhân tạo miệng đối miệng quá mức kinh thế hãi tục, nếu có cách khác, nàng sẽ lập tức vứt bỏ cái cách mà nàng không thạo dùng này.
Trang Tiểu Mạc đã khôi phục hô hấp nhưng trước mắt vẫn còn hôn mê. Dư Tiểu Thảo cho hắn uống một giọt nước linh thạch rồi mặc kệ hắn. Tất cả sự chú ý của nàng đều bị viên ngọc trai vô cùng lớn kia hấp dẫn. Nếu Trang Tiểu Mạc đã mạo hiểm vươn tay vào mò thì bên trong sẽ có ngọc trai, hơn nữa kích thước nhất định không nhỏ!
Dư Tiểu Thảo dùng ba giọt nước linh thạch mới dỗ được con trai to đó mở miệng ra. Hạt ngọc trai to bên trong khiến nàng kinh ngạc không thôi, bảo sao tên Trang Tiểu Mạc kia sẽ mạo hiểm cả tính mạng. Lấy được hạt ngọc trai to từ trong miệng nó. Dư Tiểu Thảo vỗ vỗ vỏ trai, bơi trở về bên cạnh Trang Tiểu Mạc.
Nàng suy nghĩ một lát rồi nhét hạt ngọc trai to đó vào trong tay hắn, lại nhét thêm viên ngọc trai tím nàng vừa kiếm được vào tay còn lại. Ngọc trai có màu vốn là hàng hiếm có, hơn nữa màu tím đại diện cho màu của sự quý trọng và điềm lành, lần này hạng nhất chắc là của hắn rồi nhỉ? Làm xong mấy việc này, nàng giật giật dây thừng trên người Trang Tiểu Mạc để người trên thuyền kéo hắn lên.
“Tưởng đại ca, Tưởng đại ca! Giây thừng lay động rồi!” Một người trẻ tuổi có vẻ lớn hơn Trang Tiểu Mạc một chút nghe lệnh quan sát động tĩnh của dây thừng và mặt biển thấy vậy thì kích động kêu lên.
Tưởng Tam Sơn kêu gào một lát giờ cũng khàn giọng không kêu được nữa. Gã nghe vậy thì hét lên với mấy người trẻ tuổi: “Còn ngây ra nó làm gì, mau kéo lên!”
Bốn người chung tay dùng sức kéo- kéo được rồi! Tưởng Tam Sơn vô cùng vui mừng, lớn tiếng nói: “Nhanh lên, nhanh lên! Có khi vẫn cứu được mạng Tiểu Mạc!”
Mọi người nhanh tay hơn, ba chân bốn cẳng kéo Trang Tiểu Mạc lên thuyền. Tưởng Tam Sơn để tay trước mũi hắn, vẫn còn thở. Gã lại áp tai xuống ngực nghe thử, mọi thứ đều bình thường.
Kỳ lạ, tuy rằng trước khi lên thuyền gã đã truyền ít không khí cho Trang Tiểu Mạc nhưng sợ là cũng chẳng còn bao nhiêu không khí. Còn nữa, người đã hôn mê, không lẽ không bị sặc nước sao? Tưởng Tam Sơn cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Ngay sau đó, Dư Tiểu Thảo ngồi trên lưng Tiểu Bố, được nó cõng nhô lên khỏi mặt nước. Tuy Tưởng Tam Sơn không biết Dư Tiểu Thảo làm thế nào mở được vỏ con trai to đó ra nhưng vẫn chân thành nói cảm ơn nàng.
Dư Tiểu Thảo xua tay nói: “Thật ra ta cũng không làm gì nhiều, lúc ta xuống đó Tiểu Mạc ca đã hôn mê, mà con trai to đó đã bắt đầu hé miệng. Ta chỉ đợi thêm một lúc đợi nó hé miệng ra hẳn thì giúp giật dây mà thôi… Ồ? Hình như trong tay Tiểu Mạc ca có cái gì đó?”
Sự chú ý của Tưởng Tam Sơn và ba người còn lại lập tức chuyển đến tay Trang Tiểu Mạc. Bọn họ dùng sức cạy tay hắn ra, sau khi thấy thứ trong tay hắn thì sợ ngây người... hạt ngọc trai lớn thật đó, ước chừng phải lớn hơn cả trứng chim bồ câu nữa!
Đúng lúc bọn họ đang cảm thán không thôi thì ngón tay Trang Tiểu Mạc giật giật, sau đó hắn tỉnh lại. Tưởng Tam Sơn kích động lắc lắc hắn, giọng nói run rẩy: “Tiểu Mạc, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Nhìn này, ngươi thành công rồi! Ngươi đã lấy được viên ngọc trai to cao cấp rồi!”
Trang Tiểu Mạc vẫn còn đang mơ màng, không biết mình đang ở đâu. Hắn… không phải hắn đang nằm mơ chứ? Hắn chưa chết? Còn nữa, viên ngọc trai Tưởng đại ca cầm không phải là viên ngọc trai quý giá của con trai rất lớn đã kẹp hắn lại sao? Chuyện gì vậy? Không lẽ là Tưởng đại ca sai người cứu hắn lên, cũng tiện thể lấy luôn hạt ngọc trai ra?
Chờ Tưởng Tam Sơn vẫn còn kích động kể lại tất cả sự việc một lần, Trang Tiểu Mạc càng hồ đồ. Theo lý thì tay hắn ở trong miệng con trai, con trai đó sẽ không dễ dàng gì mở miệng ra. Làm sao có thể qua một lát đã tự động thả tay hắn ra? Chuyện này… chuyện này quá vô lý!
Ồ? Tay hắn đang cầm cái gì? Trang Tiểu Mạc phát hiện tay hắn nắm chặt cái gì đó, chậm rãi giơ ra nhìn, hắn run cả người. Ngọc trai màu tím? Hắn chỉ nhớ trong miệng con trai to kia có một hạt ngọc trai trắng to bằng quả trứng bồ câu, bây giờ mấy người khác còn đang quan sát nó nữa, hạt ngọc trai tím này từ đâu tới?
“Ồ! Tiểu Mạc, ngươi giỏi thật đó, lại còn lấy được ngọc trai tím. Những quý nhân kia thích ngọc trai tím nhất, hạt ngọc trai này hẳn là rất đáng tiền?” Một người trẻ tuổi giật lấy hạt ngọc trai màu tím, cẩn thận quan sát, trong mắt lóe lên ánh sáng say mê.
Một người trẻ tuổi khác gật đầu phụ họa: “Nghe thế hệ trước nói, năm đó Lô gia gia và ông nội Tiểu Mạc đều nổi tiếng trong nghề mò ngọc trai đã từng mò được một hạt ngọc trai tím nhỏ hơn viên này nhiều, bán được tám nghìn lượng bạc. Cả nhà dời đến phủ thành sinh sống, mua cửa hàng làm ăn buôn bán, cuộc sống vô cùng thoải mái. Tiểu Mạc, lần này ngươi phát tài rồi!”
Sau khi Tưởng Tam Sơn để mọi người ngắm nghía hạt ngọc trai xong một lượt thì cẩn thận trả lại cho Trang Tiểu Mạc. Gã đột nhiên nhớ đến cái gì nói: “Vừa nãy Tiểu Thảo cô nương và cá heo Tiểu Bố của nàng còn bơi sang bên này. Là nàng lặn xuống đáy biển phát hiện ngươi được con trai to đó nhả ra nên giật dây thừng ra hiệu chúng ta mới kéo được ngươi lên. Ấy? Sao lại không thấy Tiểu Thảo cô nương đâu nữa?”
Thanh niên vừa nói Tiểu Mạc phát tài cười nói: “Người ta có cá heo dẫn đường, lúc này không biết đã bơi tận đâu rồi! Kỹ thuật lặn của Tiểu Thảo cô nương ngay cả Tiểu Mạc cũng cảm thấy không bằng, chúng ta không cần lo lắng đâu.”
“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau trở về đi! Sau khi lên bờ còn phải mời đại phu kiểm tra cho Tiểu Mạc nữa, đừng để lưu lại bệnh gì thì khổ.” Tưởng Tam Sơn hỏi dò ý kiến Trang Tiểu Mạc, một nhóm năm người giương buồm cùng nhau trở về.
Trang Tiểu Mạc mơ hồ cảm thấy, mạng nhỏ của hắn và hạt ngọc trai tím trong tay hắn nhất định có liên quan đến Dư Tiểu Thảo. Nếu nàng đã dùng cách này giúp hắn, vậy thì hẳn là nàng không muốn để người khác biết bản lĩnh của nàng. Vậy… hắn nên ra vẻ cái gì cũng không biết nhỉ?
Từ lúc đến thôn Đông Sơn, Dư thúc và Dư thẩm đối xử với hắn như con trai ruột. Từ trong lời nói của Tiểu Liên và những người khác trong Dư gia, hắn phát hiện bọn họ vô cùng tin tưởng Tiểu Thảo. Loại tin tưởng này không phải là sự thừa nhận với năng lực và tài năng của nàng mà là một loại tin tưởng mù quáng. Giống như dù Tiểu Thảo có hái cả sao trăng trên trời xuống bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái.
Hơn nữa, theo hắn thấy tất cả năng lực của Tiểu Thảo giống như đến từ hư không vậy. Ví dụ như công thức nấu ăn là do nàng nhặt được một quyển công thức nấu ăn bị rách, nhưng mà quyển công thức này những người khác trong Dư gia chưa nhìn thấy bao giờ. Còn có cả lều lớn trồng rau nữa, toàn triều Đại Minh chưa ai biết đến, sao nàng lại biết? Còn nữa, dù Dư gia trồng loại cây gì thì sản lượng cũng cao hơn bình thường rất nhiều, hương vị cũng ngon hơn. Ngay cả cải thảo cũng giòn ngon hơn loại người khác trồng. Nghe mọi người nói chuyện phiếm thì hình như những thứ này đều có một tầng quan hệ vô hình với Dư Tiểu Thảo. Nàng giống như tiểu tiên nữ biết phép thuật vậy, dù gặp phải vấn đề gì cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Vậy thì hôm nay hắn có thể thoát khỏi cảnh nguy hiểm có phải cũng vì nàng không? Còn có hạt ngọc trai tím này nữa… Nhất định là do nàng nhìn rõ lòng cầu thắng của hắn nên mới đưa cho hắn hạt ngọc trai hiếm có này.
Ôi… Hắn vốn muốn dựa vào năng lực bản thân khiến cho Dư gia coi trọng nhưng càng về sau lại dựa vào người Dư gia, mạng của hắn cũng do người ta cứu. Trang Tiểu Mạc âm thầm thề, nếu hắn may mắn cưới được Tiểu Liên làm vợ, nhất định sẽ cưng chiều nàng ấy, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, tuyệt đối không để nàng chịu chút khổ nào!
Dư Tiểu Thảo không biết lòng Trang Tiểu Mạc bộn bề suy nghĩ, lúc này nàng đang ở một nơi không người, thỏa thích vui chơi ở thế giới dưới đáy biển, bắt đầu hành trình tìm kiếm ngọc trai của nàng. Có lồng bảo vệ của Tiểu Bổ Thiên Thạch, hơn nữa có đạo cụ ăn gian này chỉ dẫn, ngọc trai lớn nhỏ bằng đầu ngón tay nàng đều khinh thường bỏ qua.
Có rất nhiều con trai đang mở miệng chờ nàng đến lấy ngọc, thoải mái không nói nên lời. Đáy biển giống như một thế giới có vô số bảo bối lấp lánh ánh sáng để nàng tùy ý lựa chọn, cảm giác giống như mua đồ không cần trả tiền vậy.
“Có còn ngọc trai hồng không?” Dư Tiểu Thảo nhìn thu hoạch đầy ắp trong túi mà còn chưa thấy đủ hỏi Tiểu Bổ Thiên Thạch.
Tiểu Bổ Thiên Thạch biến thành con mèo nhỏ, đạp đạp bốn cái chân ngắn bơi trong biển, dáng vẻ đáng yêu chết người. Nó liếc mắt nhìn chủ nhân càng lúc càng yêu cầu cao, bơi đến gần một con trai lớn như chậu rửa mặt, nó vung móng vuốt nhỏ lên, con trai đó mở miệng ra, một hạt ngọc trai to tròn màu hồng hiện ra trước mắt Tiểu Thảo. Hạt ngọc trai đó giống như được một bàn tay nâng đỡ, chậm rãi bay lên từ trong miệng trai, bay thẳng đến trước mặt Tiểu Thảo.
“Bánh Trôi Nhỏ, giỏi lắm! Còn thiếu hai viên nữa là có thể xâu thành hai chuỗi vòng rồi. Đến lúc đó ta và Tiểu Liên mỗi người một chuỗi, màu sắc đẹp như vậy rất phù hợp với tiểu cô nương ở độ tuổi như chúng ta.” Dư Tiểu Thảo vui vẻ cầm viên ngọc trai hồng, đặt lên cổ tay mình miêu tả một chút, màu sắc đẹp như vậy quá hợp với cổ tay trắng nõn của nàng.
Tiểu Thảo vừa tìm ngọc trai vừa dạo chơi trong biển sâu với một mèo một cá. Đang bơi thì nàng đột nhiên đụng vào một tầng kết giới như thủy tinh mềm trong suốt, bị bắn trở về.
“Cái gì vậy?” Dư Tiểu Thảo nheo mắt lại quan sát mặt nước phía trước, cái gì cũng không có mà? Nàng cẩn thận vươn tay ra dò xét, đúng là có thứ gì đó trong suốt cản trở đường đi của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.