Npc Cô Đ Y Có Thể Có Ý Xấu Gì Được Chứ [Vô Hạn]
Chương 20:
Cửu Giai Huyễn Phương
27/09/2024
Khi ra cửa, Ninh Cáp bất ngờ phát hiện ra rằng, không biết từ lúc nào, hai người chết trên sàn đã biến mất, giống như cô gái ở cửa hàng tiện lợi buổi sáng, biến mất sạch sẽ như thể chưa từng tồn tại.
Thời gian "nghỉ ngơi” 20 phút lại bắt đầu.
Vòng thứ hai khởi động.
Lần này, tất cả mọi người đều nín thinh, co rúm trong góc, cố gắng tránh xa tấm poster trên tường.
Lần này nhanh hơn lần trước rất nhiều, chưa đầy một phút sau khi bắt đầu tính giờ, đã có người hét lên điên cuồng, cầu cứu trong tuyệt vọng.
Bùi Hàn cầm lấy chiếc rìu cứu hỏa, lao qua tường sang phòng 204, Ninh Cáp theo sau.
Chị Chủ Quầy và Owen trong phòng 204 vẫn an toàn, tiếng hét phát ra từ phòng 205 xa hơn.
Cả hai chưa kịp đến cửa thì đã thấy Đầu Xanh và Tóc Xám Trắng đang bò qua lỗ tường về phía này.
Đầu Xanh rõ ràng đã bị thương, bàn tay anh ta bị rạch một vết sâu, máu đang nhỏ tí tách, nhưng anh ta cũng không quan tâm đến vết thương, cuống cuồng bò qua cái lỗ trên tường bằng cả tay lẫn chân.
Điều khiến họ sợ hãi là phía sau hai người họ còn có một người thứ ba đang đuổi theo.
Người đó cúi thấp mình chui qua lỗ trên tường, mặc áo choàng đen, đội mũ trùm đầu và đeo một chiếc mặt nạ trắng kỳ quái, giống hệt như trên tấm poster.
Điều quan trọng nhất là trong tay hắn cầm một con dao dài sáng loáng, sắc lạnh.
Con quái vật trên tấm poster thực sự đã xuất hiện, lần này ngay cả Ninh Cáp cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Bùi Hàn bước lên trước một bước, nhân lúc kẻ mặc áo choàng đen mới chỉ thò nửa người qua liền dứt khoát vung rìu chém xuống.
Một cú nhanh gọn, giải quyết ngay lập tức.
Đầu Xanh hoảng sợ nhìn lại, đầy ngạc nhiên, "Thứ này thật sự có thể giết được à?"
Chị Chủ Quầy lặng lẽ bình luận: "Trông có vẻ cũng dễ giết đấy chứ."
“Dễ giết cái rắm,” Đầu Xanh nói, "Tôi vừa đá hắn một cái, cứng y như đá vậy. Cô ra ngoài mà hỏi xem, ở phố Trường Hưng Tôn Tam này, có ai mà không biết cú đá của tôi..."
Nói được nửa chừng anh ta tự thấy không có hứng thú nữa, im bặt, kính sợ nhìn Bùi Hàn.
Thời gian "nghỉ ngơi” 20 phút lại bắt đầu.
Vòng thứ hai khởi động.
Lần này, tất cả mọi người đều nín thinh, co rúm trong góc, cố gắng tránh xa tấm poster trên tường.
Lần này nhanh hơn lần trước rất nhiều, chưa đầy một phút sau khi bắt đầu tính giờ, đã có người hét lên điên cuồng, cầu cứu trong tuyệt vọng.
Bùi Hàn cầm lấy chiếc rìu cứu hỏa, lao qua tường sang phòng 204, Ninh Cáp theo sau.
Chị Chủ Quầy và Owen trong phòng 204 vẫn an toàn, tiếng hét phát ra từ phòng 205 xa hơn.
Cả hai chưa kịp đến cửa thì đã thấy Đầu Xanh và Tóc Xám Trắng đang bò qua lỗ tường về phía này.
Đầu Xanh rõ ràng đã bị thương, bàn tay anh ta bị rạch một vết sâu, máu đang nhỏ tí tách, nhưng anh ta cũng không quan tâm đến vết thương, cuống cuồng bò qua cái lỗ trên tường bằng cả tay lẫn chân.
Điều khiến họ sợ hãi là phía sau hai người họ còn có một người thứ ba đang đuổi theo.
Người đó cúi thấp mình chui qua lỗ trên tường, mặc áo choàng đen, đội mũ trùm đầu và đeo một chiếc mặt nạ trắng kỳ quái, giống hệt như trên tấm poster.
Điều quan trọng nhất là trong tay hắn cầm một con dao dài sáng loáng, sắc lạnh.
Con quái vật trên tấm poster thực sự đã xuất hiện, lần này ngay cả Ninh Cáp cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Bùi Hàn bước lên trước một bước, nhân lúc kẻ mặc áo choàng đen mới chỉ thò nửa người qua liền dứt khoát vung rìu chém xuống.
Một cú nhanh gọn, giải quyết ngay lập tức.
Đầu Xanh hoảng sợ nhìn lại, đầy ngạc nhiên, "Thứ này thật sự có thể giết được à?"
Chị Chủ Quầy lặng lẽ bình luận: "Trông có vẻ cũng dễ giết đấy chứ."
“Dễ giết cái rắm,” Đầu Xanh nói, "Tôi vừa đá hắn một cái, cứng y như đá vậy. Cô ra ngoài mà hỏi xem, ở phố Trường Hưng Tôn Tam này, có ai mà không biết cú đá của tôi..."
Nói được nửa chừng anh ta tự thấy không có hứng thú nữa, im bặt, kính sợ nhìn Bùi Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.