Npc Cô Đ Y Có Thể Có Ý Xấu Gì Được Chứ [Vô Hạn]
Chương 24:
Cửu Giai Huyễn Phương
03/10/2024
Từ bức tường, một con búp bê xấu xí giống hệt trên tấm poster của phòng 205 bất ngờ xuất hiện.
Con búp bê rất to, cao bằng nửa thân người lớn, trông như bị ai đó chặt đôi rồi khâu lại, trên mặt cũng không ngoại lệ, ngũ quan vặn vẹo dữ tợn.
Trong tay nó cầm vũ khí– một cây kéo lớn đến mức khoa trương.
Ngay khi nhìn thấy Ninh Cáp, cây kéo lớn mở ra khép lại, giống như con cua thẳng tiến về phía Ninh Cáp.
Nó vậy mà định tấn công cô.
Đều là NPC, tại sao lại phải đấu đá nhau như vậy?
Nhưng đôi chân ngắn của nó chưa kịp chạy được vài bước thì đã bị Bùi Hàn chặn lại.
Bùi Hàn hừ lạnh một tiếng, cầm chiếc rìu cứu hỏa bên cạnh giường và chém thẳng về phía nó.
Mặc dù con búp bê trông có vẻ tả tơi nhưng nó lại di chuyển rất nhanh, lắc mình né được nhát rìu, rồi cầm kéo đâm thẳng vào mắt cá chân của Bùi Hàn.
Bùi Hàn nhẹ nhàng tránh né lưỡi kéo sắc bén, nhấc đôi chân dài của mình lên đá thẳng vào lưng con búp bê, khiến nó trượt dài trên mặt đất.
Ninh Cáp không chờ nó đứng dậy, liền cầm lấy chiếc ghế, bước tới hai bước và đập mạnh lên đầu nó.
Con búp bê bị đánh đến mức choáng váng, loạng choạng trên mặt đất vài lần nhưng vẫn chưa kịp đứng dậy thì rìu của Bùi Hàn đã rơi xuống.
Anh không chút khách khí chém từng nhát một, cẩn thận băm nhỏ con búp bê thành từng mảnh vụn như nhân bánh bao.
Bị chém nát thế này, khả năng khâu lại chắc chắn sẽ rất khó.
Nhưng con búp bê cũng không có ý định tự khâu lại. Không lâu sau, nó cũng giống như kẻ đeo mặt nạ, biến thành tro đen và tan biến.
Trong phòng chỉ náo loạn lúc này, sau đó thì mọi thứ lại trở về yên tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Ninh Cáp thầm nghĩ, dường như mỗi lần đến thời gian “nghỉ ngơi” thì quái vật mới xuất hiện.
Cuối cùng cũng đến thời gian tự do hoạt động. Vừa đến phòng 203, Bùi Hàn đã thẳng thắn thừa nhận rằng anh vừa mới lật tờ báo trong phòng 205.
Kết quả là, con búp bê xấu xí trên poster đã thật sự xuất hiện.
"Anh thấy chưa, tôi đã nói mà..."
Con búp bê rất to, cao bằng nửa thân người lớn, trông như bị ai đó chặt đôi rồi khâu lại, trên mặt cũng không ngoại lệ, ngũ quan vặn vẹo dữ tợn.
Trong tay nó cầm vũ khí– một cây kéo lớn đến mức khoa trương.
Ngay khi nhìn thấy Ninh Cáp, cây kéo lớn mở ra khép lại, giống như con cua thẳng tiến về phía Ninh Cáp.
Nó vậy mà định tấn công cô.
Đều là NPC, tại sao lại phải đấu đá nhau như vậy?
Nhưng đôi chân ngắn của nó chưa kịp chạy được vài bước thì đã bị Bùi Hàn chặn lại.
Bùi Hàn hừ lạnh một tiếng, cầm chiếc rìu cứu hỏa bên cạnh giường và chém thẳng về phía nó.
Mặc dù con búp bê trông có vẻ tả tơi nhưng nó lại di chuyển rất nhanh, lắc mình né được nhát rìu, rồi cầm kéo đâm thẳng vào mắt cá chân của Bùi Hàn.
Bùi Hàn nhẹ nhàng tránh né lưỡi kéo sắc bén, nhấc đôi chân dài của mình lên đá thẳng vào lưng con búp bê, khiến nó trượt dài trên mặt đất.
Ninh Cáp không chờ nó đứng dậy, liền cầm lấy chiếc ghế, bước tới hai bước và đập mạnh lên đầu nó.
Con búp bê bị đánh đến mức choáng váng, loạng choạng trên mặt đất vài lần nhưng vẫn chưa kịp đứng dậy thì rìu của Bùi Hàn đã rơi xuống.
Anh không chút khách khí chém từng nhát một, cẩn thận băm nhỏ con búp bê thành từng mảnh vụn như nhân bánh bao.
Bị chém nát thế này, khả năng khâu lại chắc chắn sẽ rất khó.
Nhưng con búp bê cũng không có ý định tự khâu lại. Không lâu sau, nó cũng giống như kẻ đeo mặt nạ, biến thành tro đen và tan biến.
Trong phòng chỉ náo loạn lúc này, sau đó thì mọi thứ lại trở về yên tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Ninh Cáp thầm nghĩ, dường như mỗi lần đến thời gian “nghỉ ngơi” thì quái vật mới xuất hiện.
Cuối cùng cũng đến thời gian tự do hoạt động. Vừa đến phòng 203, Bùi Hàn đã thẳng thắn thừa nhận rằng anh vừa mới lật tờ báo trong phòng 205.
Kết quả là, con búp bê xấu xí trên poster đã thật sự xuất hiện.
"Anh thấy chưa, tôi đã nói mà..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.