Npc Cô Đ Y Có Thể Có Ý Xấu Gì Được Chứ [Vô Hạn]
Chương 25:
Cửu Giai Huyễn Phương
03/10/2024
Đầu Xanh lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy chiếc rìu trong tay Bùi Hàn, giọng anh ta nhỏ dần lại.
"...Tôi đã nói rồi, không được lật tờ báo. Chỉ cần anh lật lên là sẽ giải phóng thứ bị phong ấn bên trong."
Chị Chủ Quầy đề nghị: "Hay là chúng ta tìm cách đốt hết những tấm poster đó đi? Biết đâu đốt hết thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa."
Đầu Xanh phản bác: "Chưa nói đến việc không có bật lửa, nếu đốt được thì sao các vị đại sư không đốt mà lại dùng báo để phong ấn chúng lại?"
Ninh– đại sư dán báo– Cáp: "..."
Tóc Xám Trắng cũng nói: "Đúng vậy, tôi từng xem một bộ phim, trong đó có con búp bê rõ ràng có vấn đề, nhưng họ vẫn không phá hủy nó. Họ nói rằng nếu hủy đi, con quái vật trên đó sẽ ám vào thứ khác, nên chỉ có thể giữ lại."
Chị Chủ Quầy nhỏ giọng than thở: "Đương nhiên rồi, nếu không thì làm sao có phần tiếp theo để quay chứ?"
Bùi Hàn không nói gì, trong tay vẫn xoay cán rìu, nghiêng đầu suy nghĩ.
Ninh Cáp có thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Chắc hẳn anh cũng đang nghĩ giống cô, rằng phải làm thế nào để thoát khỏi vòng lặp vô tận này.
"Tôi có một ý tưởng," Chị Chủ Quầy nói, "Liệu có phải trong năm căn phòng này có tổng cộng năm tấm poster, và khi chúng ta giết hết quái vật trên năm tấm poster đó thì mọi chuyện sẽ kết thúc không?"
Chị gái nhỏ không hổ là người hâm mộ phim kinh dị, đưa ra một đề xuất rất táo bạo: "Nếu không, chúng ta thử lật từng tấm báo còn lại, rồi lần lượt tiêu diệt từng con quái vật?"
Nghe có vẻ là một ý tưởng hay.
Nhưng Tóc Xám Trắng lập tức phản đối.
“Hai thứ vừa rồi đều thuộc kiểu phim kinh dị Mỹ, dùng dao chém rìu bổ, không quá khó đối phó, nhưng không thể đảm bảo những thứ khác trên các tấm poster kia chúng ta cũng có thể xử lý được.”
Cậu ta rùng mình, “Ví dụ như cái người phụ nữ Nhật Bản kia…”
Đầu Xanh không theo kịp, hỏi: “Ai cơ?”
Ngay cả người có lá gan lớn như Chị Chủ Quầy cũng co rúm lại, “Chúng ta đừng nhắc đến nữa được không?”
Cô gái mặc vest từ nãy đến giờ vẫn im lặng, văn nhã và yên tĩnh lắng nghe, lúc này bỗng lên tiếng, “Nếu thả cô ta ra, tôi sẽ tự sát ngay tại chỗ.”
Ninh Cáp - một người hoàn toàn mù tịt về phim kinh dị hoàn toàn không biết “cô ta” trong miệng họ nói là ai.
"...Tôi đã nói rồi, không được lật tờ báo. Chỉ cần anh lật lên là sẽ giải phóng thứ bị phong ấn bên trong."
Chị Chủ Quầy đề nghị: "Hay là chúng ta tìm cách đốt hết những tấm poster đó đi? Biết đâu đốt hết thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa."
Đầu Xanh phản bác: "Chưa nói đến việc không có bật lửa, nếu đốt được thì sao các vị đại sư không đốt mà lại dùng báo để phong ấn chúng lại?"
Ninh– đại sư dán báo– Cáp: "..."
Tóc Xám Trắng cũng nói: "Đúng vậy, tôi từng xem một bộ phim, trong đó có con búp bê rõ ràng có vấn đề, nhưng họ vẫn không phá hủy nó. Họ nói rằng nếu hủy đi, con quái vật trên đó sẽ ám vào thứ khác, nên chỉ có thể giữ lại."
Chị Chủ Quầy nhỏ giọng than thở: "Đương nhiên rồi, nếu không thì làm sao có phần tiếp theo để quay chứ?"
Bùi Hàn không nói gì, trong tay vẫn xoay cán rìu, nghiêng đầu suy nghĩ.
Ninh Cáp có thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Chắc hẳn anh cũng đang nghĩ giống cô, rằng phải làm thế nào để thoát khỏi vòng lặp vô tận này.
"Tôi có một ý tưởng," Chị Chủ Quầy nói, "Liệu có phải trong năm căn phòng này có tổng cộng năm tấm poster, và khi chúng ta giết hết quái vật trên năm tấm poster đó thì mọi chuyện sẽ kết thúc không?"
Chị gái nhỏ không hổ là người hâm mộ phim kinh dị, đưa ra một đề xuất rất táo bạo: "Nếu không, chúng ta thử lật từng tấm báo còn lại, rồi lần lượt tiêu diệt từng con quái vật?"
Nghe có vẻ là một ý tưởng hay.
Nhưng Tóc Xám Trắng lập tức phản đối.
“Hai thứ vừa rồi đều thuộc kiểu phim kinh dị Mỹ, dùng dao chém rìu bổ, không quá khó đối phó, nhưng không thể đảm bảo những thứ khác trên các tấm poster kia chúng ta cũng có thể xử lý được.”
Cậu ta rùng mình, “Ví dụ như cái người phụ nữ Nhật Bản kia…”
Đầu Xanh không theo kịp, hỏi: “Ai cơ?”
Ngay cả người có lá gan lớn như Chị Chủ Quầy cũng co rúm lại, “Chúng ta đừng nhắc đến nữa được không?”
Cô gái mặc vest từ nãy đến giờ vẫn im lặng, văn nhã và yên tĩnh lắng nghe, lúc này bỗng lên tiếng, “Nếu thả cô ta ra, tôi sẽ tự sát ngay tại chỗ.”
Ninh Cáp - một người hoàn toàn mù tịt về phim kinh dị hoàn toàn không biết “cô ta” trong miệng họ nói là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.