Chương 59: Chị về nhà chị không được sao
Đăng Vy
08/06/2023
"Làm sao vậy?" Mộc Nghi quay lại thấy Lục Cảnh Bắc ngồi khụy gối dưới sàn nhà bèn lo lắng đi tới chỗ anh hỏi.
"Chân đau. Hôm qua ôm em về hình như ảnh hưởng rồi." Lục Cảnh Bắc hơi nhăn mặt đáp. Chân anh chưa lành hẳn bác sĩ đã dặn dò phải hạn chế vận động mạnh. Hôm qua lại ôm cô đi lại như vậy, vừa rồi không để ý bước nhanh quá.
"Ngồi lên đây em xem nào." Mộc Nghi nói rồi đỡ anh ngồi lại lên ghế. Cô đã xem bệnh án của anh nên biết khá rõ. Khả năng cao thật sự bị ảnh hưởng rồi. Mới hơn một tháng không gặp anh đã có thể đi lại như vậy thì vết thương chưa thật sự lành hẳn được.
Lục Cảnh Bắc ngoan ngoãn ngồi lên ghế không dám cậy mạnh. Anh mà dám cậy mạnh không nghe có khi cô sẽ táng luôn vào mặt anh. Bình thường muốn trêu ghẹo cũng được chứ động tới bệnh kiểu gì cũng làm không lại cô.
Mộc Nghi đỡ anh ngồi lên xong thì ngồi xuống kéo lên ống quần anh kiểm tra cẳng chân. Cẳng chân anh lúc này hiện lên dấu xanh tím giống như bị va đập mạnh. Cô nhíu mày lấy tay ấn vài cái kiểm tra. Động tác cũng không quá mạnh chỉ hơi nhói nhói nên anh không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn cô kiểm tra giúp mình.
"Anh vẫn chưa tháo đinh đúng không." Mộc Nghi mắt vẫn chăm chú nhìn chân anh tay di chuyển đều đều nói. Không phải hỏi mà là khẳng định.
"Ừm, bác sĩ bảo khoảng nửa năm mới được tháo." Lục Cảnh Bắc nghe cô nói thì gật đầu đáp.
"Khả năng cao anh vận động mạnh bị ảnh hưởng rồi. Tốt nhất tới bệnh viện kiểm tra một lần nữa xem có nghiêm trọng hay không." Mộc Nghi thả ống quần anh xuống rồi đứng lên nói.
Nghĩ cũng lạ thật. Lần nào cô gặp anh thì anh cũng trong tình trạng đau chỗ này đau chỗ kia.
"Không sao, chẳng phải em nói phải về sao. Anh đưa em về rồi đi kiểm tra sau. Đi thôi." Lục Cảnh Bắc đứng lên kéo tay cô bước đi nói. Bước chân có hơi khập khiễng một chút nhưng vẫn đi được.
"Anh chậm một chút. Em có thể tự về được. Anh nên đi kiểm tra sớm một chút." Mộc Nghi nói rồi tiến lên đỡ lấy tay anh giúp anh đi dễ dàng hơn. Bác sĩ như cô nào có thể làm ngơ khi bệnh nhân như vậy được chứ.
"Đã nói không sao. Nếu không em cùng anh tới bệnh viện kiểm tra rồi anh đưa em về. Thế nào?" Lục Cảnh Bắc nhìn cô đỡ lấy bên tay mình cười nhẹ nói. Cô chỉ cao hơn 1m6 đứng cạnh anh cao hơn 1m8 thì rất thấp. Cúi xuống nhìn thấy mỗi đỉnh đầu cô mà thôi.
"Cũng được. Vậy tới bệnh viện em nhờ thầy làm kiểm tra tổng quát cho anh." Mộc Nghi nghĩ nghĩ rồi đồng ý. Tính ra cô cũng nghỉ phép được khá lâu rồi. Cũng tới lúc chuẩn bị quay lại bệnh viện làm việc.
Mộc Nghi đỡ anh vào thang máy rồi hai người quẹt thẻ trực tiếp xuống hầm xe. Anh đã nói Lâm Tùng được nghỉ nên hôm nay Hà Vũ Hiền sẽ thay. Bên dưới Hà Vũ Hiền đã lái xe đến đợi sẵn. Vừa thấy hai người đi ra thang máy đã xuống xe mở cửa.
"Chào bác sĩ Cung. Sếp, anh sao vậy?" Hà Vũ Hiền thấy cô đỡ anh đi lại có vẻ khó liền lo lắng hỏi. Mới hôm qua còn lành lặn đi lại bình thường. Sao mới qua một đêm đã có vẻ không ổn như vậy rồi chứ? Cũng không thấy Lâm Tùng nói gì.
"Chào anh." Mộc Nghi gật đầu chào lại. Cô nhớ ra người này chính là người mà hôm đầu tiên cô gặp anh ở bệnh viện đã gặp qua. Hình như là trợ lý khác của anh.
"Vết thương cũ. Đi bệnh viện Thành Vinh kiểm tra lại." Lục Cảnh Bắc đơn giản nói rồi bước vào xe. Bệnh viện Thành Vinh chính là bệnh viện hiện cô đang làm việc.
"Vâng, đúng rồi bác sĩ Cung. Đây là túi xách của cô. Lâm Tùng nói cô để quên bảo tôi nhớ phải mang cho cô." Hà Vũ Hiền ngồi vào ghế lái rồi lấy bên ghế phụ túi xách đưa cho cô nói. Hôm qua Lâm Tùng mang xe tới chỗ anh ta thì phát hiện túi xách của cô để lại trên xe nên đã nhắc Hà Vũ Hiền nhất định phải mang lại trả cho cô.
"Cảm ơn anh." Mộc Nghi nhận lấy túi xách nói.
"Kiểm tra xem có thiếu gì không." Lục Cảnh Bắc nhìn cô nói. Anh không lo người của mình táy máy tay chân. Chỉ sợ lúc cô ở quán bar không để ý đã làm rơi thứ gì thôi.
"À đúng rồi bác sĩ Cung. Sáng giờ tôi thấy điện thoại đổ chuông không ngớt. Cô kiểm tra xem có gì gấp không." Hà Vũ Hiền nhớ ra nói. Sáng nay anh suýt bị tiếng chuông điện thoại làm đau đầu chết. Gọi không biết bao nhiêu chục cuộc rồi nữa.
"Lái xe đi." Lục Cảnh Bắc thấy Hà Vũ Hiền mãi không nổ máy đành nhắc nhở. Hóng hớt cũng hóng ít thôi chứ.
"Vâng thưa anh." Hà Vũ Hiền giật giật mí mắt đáp rồi nổ máy. Còn tự giác mở kính ngăn cách giữa ghế trước và ghế sau để không ảnh hưởng tới hai người.
Mộc Nghi lấy điện thoại ra mới mở lên đã thấy hơn 50 cuộc gọi nhỡ của Cao Hoàng Vũ. Còn có mấy cuộc gọi của cậu gọi tới. Còn có không ít tin nhắn. Đại khái là hỏi cô đang ở đâu sao nói về nhà mà không thấy.
Cơ mặt của cô không khỏi co quắp. Lần này thì hay rồi, cùng em trai ra ngoài chơi cuối cùng lại đi qua đêm với trai để thằng nhỏ về nhà một mình. Ông bà ngoại khả năng chưa biết vì không thấy gọi. Chưa biết về phải giải thích sao với người lớn đây.
"Sao vậy? Có chuyện gì à." Lục Cảnh Bắc nhìn cảm xúc trên mặt cô quan tâm hỏi.
"Người nhà em gọi. Hôm qua em đi với em họ. Cuối cùng thành ra đi với anh, thằng bé về nhà không thấy em đâu nên gọi." Giọng cô chán nản trả lời. Cô cảm thấy ngày tháng của mình không mấy tốt đẹp rồi. Kiểu này về kiểu gì cũng bị mắng cho xem.
"Ừm, nên gọi báo bình an với người nhà. Em gọi lại đi." Lục Cảnh Bắc gật đầu. Anh nhớ tối qua trước khi ra khỏi quán bar cô có nghe máy nói là về nhà. Cuối cùng bị anh đưa về nhà mình.
Mộc Nghi thở dài bấm gọi lại cho Hoàng Vũ. Điện thoại vừa đổ chuông đã có người bắt máy.
"CUNG MỘC NGHI, chị đang ở phương trời nào hả. Sao bảo về nhà mà không thấy. Gọi điện còn không nghe máy. Có biết cả nhà lo lắng lắm không hả."
Vừa bắt máy giọng cao vút của cậu nhóc Hoàng Vũ đã hét qua loa điện thoại. Với tần số này chắc hẳn đang rất lo lắng và tức giận.
"Cậu hét cái gì mà hét. Chị về nhà chị không được sao. Hôm qua uống hơi nhiều nên về nhà chị ngủ thôi. Yên tâm chị cậu không sao bảo cả nhà đừng lo lắng. Chị có việc ở bệnh viện một lát, lát nữa chị về. Thế nhé bai." Mộc Nghi cũng không yếu thế mà đanh giọng đáp. Chỉ cần cô không nói đâu ai biết đâu chứ. Cứ coi như cô về nhà mình ngủ là được rồi.
"Chị…chị Nghi. Ba, chị tắt máy rồi." Cao Hoàng Vũ mắt méo mó dơ điện thoại bất lực nói với ông Tùng. Hôm qua về nhà không thấy chị đâu đã bị ba mắng cho một trận. Giờ thì hay rồi mới nghe máy nói được một câu đã tắt máy.
"Chị con lớn rồi không có việc gì là được. Còn con, hôm nay thành thật ở nhà đợi chị con về. Ba đi làm đây." Ông Tùng nghe được cuộc đối thoại ngắn ngủi của hai chị em biết cháu gái không có việc gì nên mới yên tâm đi làm. Cô có trọ ở ngoài nên ông không suy nghĩ quá nhiều về tính xác thực. Với lại ông Tùng cũng tin tưởng cháu gái.
"Vâng, ba đi ạ." Hoàng Vũ ỉu xìu đáp rồi nhìn ba ra khỏi phòng mình.
"Không ngờ bác sĩ Cung cũng biết nói dối. Ừm còn nói dối rất nghiêm túc nữa." Anh ngồi bên cạnh nghe cô rất hùng hồn giáo huấn em họ mà buồn cười. Nghe cũng rất thuyết phục đấy.
"Còn không phải tại anh à. Nói ít thôi." Mộc Nghi liếc nhìn anh đầy phán xét nói. Sau đó ngả người ra ghế từ chối tiếp chuyện với anh. Mắt không thấy tai không nghe đầu sẽ không phải suy nghĩ. Cô cần phải thích nghi hoàn cảnh một chút mới được.
Lục Cảnh Bắc nhìn cô như vậy cũng không nói nữa im lặng dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Chân đau. Hôm qua ôm em về hình như ảnh hưởng rồi." Lục Cảnh Bắc hơi nhăn mặt đáp. Chân anh chưa lành hẳn bác sĩ đã dặn dò phải hạn chế vận động mạnh. Hôm qua lại ôm cô đi lại như vậy, vừa rồi không để ý bước nhanh quá.
"Ngồi lên đây em xem nào." Mộc Nghi nói rồi đỡ anh ngồi lại lên ghế. Cô đã xem bệnh án của anh nên biết khá rõ. Khả năng cao thật sự bị ảnh hưởng rồi. Mới hơn một tháng không gặp anh đã có thể đi lại như vậy thì vết thương chưa thật sự lành hẳn được.
Lục Cảnh Bắc ngoan ngoãn ngồi lên ghế không dám cậy mạnh. Anh mà dám cậy mạnh không nghe có khi cô sẽ táng luôn vào mặt anh. Bình thường muốn trêu ghẹo cũng được chứ động tới bệnh kiểu gì cũng làm không lại cô.
Mộc Nghi đỡ anh ngồi lên xong thì ngồi xuống kéo lên ống quần anh kiểm tra cẳng chân. Cẳng chân anh lúc này hiện lên dấu xanh tím giống như bị va đập mạnh. Cô nhíu mày lấy tay ấn vài cái kiểm tra. Động tác cũng không quá mạnh chỉ hơi nhói nhói nên anh không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn cô kiểm tra giúp mình.
"Anh vẫn chưa tháo đinh đúng không." Mộc Nghi mắt vẫn chăm chú nhìn chân anh tay di chuyển đều đều nói. Không phải hỏi mà là khẳng định.
"Ừm, bác sĩ bảo khoảng nửa năm mới được tháo." Lục Cảnh Bắc nghe cô nói thì gật đầu đáp.
"Khả năng cao anh vận động mạnh bị ảnh hưởng rồi. Tốt nhất tới bệnh viện kiểm tra một lần nữa xem có nghiêm trọng hay không." Mộc Nghi thả ống quần anh xuống rồi đứng lên nói.
Nghĩ cũng lạ thật. Lần nào cô gặp anh thì anh cũng trong tình trạng đau chỗ này đau chỗ kia.
"Không sao, chẳng phải em nói phải về sao. Anh đưa em về rồi đi kiểm tra sau. Đi thôi." Lục Cảnh Bắc đứng lên kéo tay cô bước đi nói. Bước chân có hơi khập khiễng một chút nhưng vẫn đi được.
"Anh chậm một chút. Em có thể tự về được. Anh nên đi kiểm tra sớm một chút." Mộc Nghi nói rồi tiến lên đỡ lấy tay anh giúp anh đi dễ dàng hơn. Bác sĩ như cô nào có thể làm ngơ khi bệnh nhân như vậy được chứ.
"Đã nói không sao. Nếu không em cùng anh tới bệnh viện kiểm tra rồi anh đưa em về. Thế nào?" Lục Cảnh Bắc nhìn cô đỡ lấy bên tay mình cười nhẹ nói. Cô chỉ cao hơn 1m6 đứng cạnh anh cao hơn 1m8 thì rất thấp. Cúi xuống nhìn thấy mỗi đỉnh đầu cô mà thôi.
"Cũng được. Vậy tới bệnh viện em nhờ thầy làm kiểm tra tổng quát cho anh." Mộc Nghi nghĩ nghĩ rồi đồng ý. Tính ra cô cũng nghỉ phép được khá lâu rồi. Cũng tới lúc chuẩn bị quay lại bệnh viện làm việc.
Mộc Nghi đỡ anh vào thang máy rồi hai người quẹt thẻ trực tiếp xuống hầm xe. Anh đã nói Lâm Tùng được nghỉ nên hôm nay Hà Vũ Hiền sẽ thay. Bên dưới Hà Vũ Hiền đã lái xe đến đợi sẵn. Vừa thấy hai người đi ra thang máy đã xuống xe mở cửa.
"Chào bác sĩ Cung. Sếp, anh sao vậy?" Hà Vũ Hiền thấy cô đỡ anh đi lại có vẻ khó liền lo lắng hỏi. Mới hôm qua còn lành lặn đi lại bình thường. Sao mới qua một đêm đã có vẻ không ổn như vậy rồi chứ? Cũng không thấy Lâm Tùng nói gì.
"Chào anh." Mộc Nghi gật đầu chào lại. Cô nhớ ra người này chính là người mà hôm đầu tiên cô gặp anh ở bệnh viện đã gặp qua. Hình như là trợ lý khác của anh.
"Vết thương cũ. Đi bệnh viện Thành Vinh kiểm tra lại." Lục Cảnh Bắc đơn giản nói rồi bước vào xe. Bệnh viện Thành Vinh chính là bệnh viện hiện cô đang làm việc.
"Vâng, đúng rồi bác sĩ Cung. Đây là túi xách của cô. Lâm Tùng nói cô để quên bảo tôi nhớ phải mang cho cô." Hà Vũ Hiền ngồi vào ghế lái rồi lấy bên ghế phụ túi xách đưa cho cô nói. Hôm qua Lâm Tùng mang xe tới chỗ anh ta thì phát hiện túi xách của cô để lại trên xe nên đã nhắc Hà Vũ Hiền nhất định phải mang lại trả cho cô.
"Cảm ơn anh." Mộc Nghi nhận lấy túi xách nói.
"Kiểm tra xem có thiếu gì không." Lục Cảnh Bắc nhìn cô nói. Anh không lo người của mình táy máy tay chân. Chỉ sợ lúc cô ở quán bar không để ý đã làm rơi thứ gì thôi.
"À đúng rồi bác sĩ Cung. Sáng giờ tôi thấy điện thoại đổ chuông không ngớt. Cô kiểm tra xem có gì gấp không." Hà Vũ Hiền nhớ ra nói. Sáng nay anh suýt bị tiếng chuông điện thoại làm đau đầu chết. Gọi không biết bao nhiêu chục cuộc rồi nữa.
"Lái xe đi." Lục Cảnh Bắc thấy Hà Vũ Hiền mãi không nổ máy đành nhắc nhở. Hóng hớt cũng hóng ít thôi chứ.
"Vâng thưa anh." Hà Vũ Hiền giật giật mí mắt đáp rồi nổ máy. Còn tự giác mở kính ngăn cách giữa ghế trước và ghế sau để không ảnh hưởng tới hai người.
Mộc Nghi lấy điện thoại ra mới mở lên đã thấy hơn 50 cuộc gọi nhỡ của Cao Hoàng Vũ. Còn có mấy cuộc gọi của cậu gọi tới. Còn có không ít tin nhắn. Đại khái là hỏi cô đang ở đâu sao nói về nhà mà không thấy.
Cơ mặt của cô không khỏi co quắp. Lần này thì hay rồi, cùng em trai ra ngoài chơi cuối cùng lại đi qua đêm với trai để thằng nhỏ về nhà một mình. Ông bà ngoại khả năng chưa biết vì không thấy gọi. Chưa biết về phải giải thích sao với người lớn đây.
"Sao vậy? Có chuyện gì à." Lục Cảnh Bắc nhìn cảm xúc trên mặt cô quan tâm hỏi.
"Người nhà em gọi. Hôm qua em đi với em họ. Cuối cùng thành ra đi với anh, thằng bé về nhà không thấy em đâu nên gọi." Giọng cô chán nản trả lời. Cô cảm thấy ngày tháng của mình không mấy tốt đẹp rồi. Kiểu này về kiểu gì cũng bị mắng cho xem.
"Ừm, nên gọi báo bình an với người nhà. Em gọi lại đi." Lục Cảnh Bắc gật đầu. Anh nhớ tối qua trước khi ra khỏi quán bar cô có nghe máy nói là về nhà. Cuối cùng bị anh đưa về nhà mình.
Mộc Nghi thở dài bấm gọi lại cho Hoàng Vũ. Điện thoại vừa đổ chuông đã có người bắt máy.
"CUNG MỘC NGHI, chị đang ở phương trời nào hả. Sao bảo về nhà mà không thấy. Gọi điện còn không nghe máy. Có biết cả nhà lo lắng lắm không hả."
Vừa bắt máy giọng cao vút của cậu nhóc Hoàng Vũ đã hét qua loa điện thoại. Với tần số này chắc hẳn đang rất lo lắng và tức giận.
"Cậu hét cái gì mà hét. Chị về nhà chị không được sao. Hôm qua uống hơi nhiều nên về nhà chị ngủ thôi. Yên tâm chị cậu không sao bảo cả nhà đừng lo lắng. Chị có việc ở bệnh viện một lát, lát nữa chị về. Thế nhé bai." Mộc Nghi cũng không yếu thế mà đanh giọng đáp. Chỉ cần cô không nói đâu ai biết đâu chứ. Cứ coi như cô về nhà mình ngủ là được rồi.
"Chị…chị Nghi. Ba, chị tắt máy rồi." Cao Hoàng Vũ mắt méo mó dơ điện thoại bất lực nói với ông Tùng. Hôm qua về nhà không thấy chị đâu đã bị ba mắng cho một trận. Giờ thì hay rồi mới nghe máy nói được một câu đã tắt máy.
"Chị con lớn rồi không có việc gì là được. Còn con, hôm nay thành thật ở nhà đợi chị con về. Ba đi làm đây." Ông Tùng nghe được cuộc đối thoại ngắn ngủi của hai chị em biết cháu gái không có việc gì nên mới yên tâm đi làm. Cô có trọ ở ngoài nên ông không suy nghĩ quá nhiều về tính xác thực. Với lại ông Tùng cũng tin tưởng cháu gái.
"Vâng, ba đi ạ." Hoàng Vũ ỉu xìu đáp rồi nhìn ba ra khỏi phòng mình.
"Không ngờ bác sĩ Cung cũng biết nói dối. Ừm còn nói dối rất nghiêm túc nữa." Anh ngồi bên cạnh nghe cô rất hùng hồn giáo huấn em họ mà buồn cười. Nghe cũng rất thuyết phục đấy.
"Còn không phải tại anh à. Nói ít thôi." Mộc Nghi liếc nhìn anh đầy phán xét nói. Sau đó ngả người ra ghế từ chối tiếp chuyện với anh. Mắt không thấy tai không nghe đầu sẽ không phải suy nghĩ. Cô cần phải thích nghi hoàn cảnh một chút mới được.
Lục Cảnh Bắc nhìn cô như vậy cũng không nói nữa im lặng dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.