Chương 60: Thật nhức đầu
Đăng Vy
08/06/2023
Mộc Nghi cùng Lục Cảnh Bắc được Hà Vũ Hiền lái xe đưa tới bệnh viện Thành
Vinh. Sau đó Lục Cảnh Bắc đi theo bác sĩ đi làm kiểm tra còn Mộc Nghi
thì ghé qua thăm mấy cụ người cao tuổi.
"Kết quả này, bác sĩ nói ảnh hưởng một chút. Mấy ngày tới đi lại nhẹ nhàng lưu ý là được." Lục Cảnh Bắc khám xong đi ra đưa kết quả cho cô xem. Hai người lúc này đã quay trở lại trong xe rồi. Mộc Nghi còn phải về nhà nên không ở lại bệnh viện lâu. Cô đồng ý với anh đi qua đây cũng là muốn tới xem mấy cụ bệnh nhân thế nào thôi.
"Ừm, tốt nhất anh nên nghe lời bác sĩ. Đừng suốt ngày cậy mạnh mà lượn qua lượn lại." Mộc Nghi cầm phiếu kết quả xem qua. Có cả phim chụp X-quang cô vừa xem đã biết tình trạng chân anh thế nào.
"Biết rồi. Đúng rồi địa chỉ nhà em ở đâu, tiện đường anh đưa em về." Anh hỏi cô, sau khi đưa cô về anh kiểu gì cũng phải quay lại nhà chính giải thích với cha nuôi.
"Số 94 ngõ 189 đường Hưng Thành." Cô nói địa chỉ nhà. Là căn trọ nhỏ của cô ở gần bệnh viện. Mộc Nghi không có ý định để anh đưa mình về nhà ông bà ngoại. Cô còn muốn lấy ít đồ bên nhà trọ nên bảo anh địa chỉ đó.
Hà Vũ Hiền lập tức khởi động xe rời khỏi bệnh viện. Chỗ cô ở cách không xa lái xe tầm 15 phút là tới.
Nhìn lối vào ngõ có chút nhỏ và cũ kỹ anh không khỏi nhíu mày. Vẻ mặt có vẻ trầm mặc.
"Nhà em trong này?" Anh nhìn cô hỏi. Rõ ràng anh đang thắc mắc vì sao cô lại ở một nơi nhìn có vẻ cũ như vậy. Kiến trúc con ngõ này rõ ràng là kiến trúc cũ từ rất lâu rồi. Bác sĩ như cô không lẽ lại khổ cực như vậy sao?
"Ừm, có vấn để gì sao?" Mộc Nghi nghe anh hỏi thì hỏi lại. Không rõ tự nhiên anh hỏi vậy là có ý gì.
"Dừng, dừng tới rồi. Cho tôi xuống đây." Vừa thấy tới cửa cô vội nói với Hà Vũ Hiền.
"Cảm thấy nơi này có chút tồi tàn. Làm bác sĩ nghèo lắm hay sao mà em lại ở nơi này?" Lục Cảnh Bắc hạ kính xe nhìn ra bên ngoài. Cái dáng vẻ cũ kỹ tường bám đầy mảng đen đập thẳng vào mắt anh.
"Ở vẫn rất tốt mà. Em trọ ở đây từ thời học đại học. Đã 7-8 năm rồi nên quen. Cũng không muốn chuyển đi. Được rồi anh về đi." Mộc Nghi lắc đầu cười nói rồi mở cửa xe đi xuống.
"Khoan đã, em ở trọ sao?" Lục Cảnh Bắc mới đầu còn nghĩ nhà cô ở đây. Thế mà cô vừa bảo là trọ, anh lập tức có suy nghĩ khác mà gọi cô lại. Anh mở cửa xe đi xuống chỗ cô.
"Hả, còn chuyện gì nữa sao?" Mộc Nghi đang chuẩn bị lấy khóa mở cổng thì quay đầu thắc mắc. Anh còn muốn hỏi gì nữa chứ?
"Anh tìm cho em chỗ khác tốt hơn. Chỗ này quá xuống cấp rồi, không thích hợp ở nữa." Anh đứng trước mặt cô nghiêm túc nói. Hai người bây giờ coi như người yêu. Anh không thể để cô ở nơi như này được.
"Không cần đâu, em thấy không vấn đề gì, vẫn ổn mà. Anh mau về đi. Bai bai" Mộc Nghi lắc đầu nói với anh rồi mở cổng đi vào rồi đi lên nhà. Rõ ràng thái độ từ chối tiếp anh rồi. Thay đổi rất nhanh.
Lục Cảnh Bắc nhìn cô chạy còn nhanh hơn cả thỏ thì thở dài. Anh cảm thấy cô vẫn còn giữ khoảng cách với mình. Nói chưa được 2 câu đã đánh bài chuồn.
Anh đứng dưới nhìn theo tới tận khi cô đi lên đến tầng 3 khuất sau bức tường mới quay lại xe. Vẻ mặt cũng trở nên trầm ngâm.
"Anh Bắc, chúng ta đi đâu?" Hà Vũ Hiền ngồi ghế lái hỏi.
"Về nhà chính." Anh ngồi ngả người ra ghế thấp giọng đáp. Cách nói chuyện trở lại như ngày thường. Nhạt nhẽo và cứng nhắc. Khác hẳn vẻ quan tâm khi nói chuyện cùng cô ban nãy.
"Vâng thưa anh." Hà Vũ Hiền gật đầu rồi khởi động xe lùi dần ra ngõ.
Mộc Nghi đứng trên tầng mãi tới khi thấy xe anh đi hẳn mới thở phào nhẹ nhõm. Anh quá quan tâm làm cô không kịp thích ứng. Hai người rõ ràng chỉ thỏa thuận qua lại tạm thời nhưng thái độ của anh thay đổi quá nhanh. Cô cảm thấy hơi ngại khi đối diện với anh nên mới chuồn nhanh như vậy.
Thật ra cô cũng không biết mình đồng ý để nghị qua lại của anh như vậy có đúng hay không. Bây giờ nghĩ lại thấy thân phận hai người thực sự khác biệt quá xa. Anh là diễn viên, tính chất công việc rất bận rộn và nhiều mối quan hệ. Còn cô thì làm bác sĩ cả ngày nếu không cầm dao phẫu thuật thì cũng là khám bệnh. Hai người như đối lập với nhau rồi. Không biết có cùng suy nghĩ hay không.
Cho dù chỉ là tạm thời qua lại tìm hiểu nhưng cô vẫn cảm thấy hai người không khả quan lắm. Trước hết cô cần anh giúp mình đối phó bà ngoại trước rồi mới tính tiếp.
"Ủa Mộc Nghi em đi đâu mới về vậy? Mấy ngày này đều không thấy em ở nhà." Không biết Tống Gia Huy từ đâu chui ra bất ngờ chào hỏi với cô.
"Anh Gia Huy ạ. Em về nhà mấy ngày thôi. Có chuyện gì không anh." Mộc Nghi bị Tống Gia Huy hỏi có chút giật mình đáp.
"À không có gì đâu. Nãy anh vừa thấy chiếc xe sang đỗ trước cổng. Là xe đưa em về à?" Tống Gia Huy cười nhìn cô hỏi. Ánh mắt rõ ràng kiểu (Em đừng có giấu. Anh thấy hết rồi.)
"À dạ vâng. Em nhờ bạn em đưa về. Nếu anh không có chuyện gì thì em vào nhà đây. Bai anh." Mộc Nghi vội qua loa đáp lại rồi đi vào nhà. Cô cứ cảm thấy ánh mắt anh hàng xóm nhìn mình không được tự nhiên.
"Ờm, bai em." Tống Gia Huy gãi gãi đầu đi về phòng mình. Anh ta thấy thái độ của cô có vẻ hơi khác. Chỉ là không biết khác ở đâu? Hay là anh hỏi làm cô ngại nhỉ?
"Alo, cho tôi đặt xe từ số 94 ngõ 189 đường Hưng Thành. Vâng xin cảm ơn." Mộc Nghi sau khi vào nhà thì gọi điện đặt taxi để về lại nhà cậu. Cô ghé qua lấy chút đồ cá nhân rồi lại đi luôn.
[Ting…ting. Chị về nhanh đi, bà đang hỏi chị đâu mà cả sáng không thấy đấy. Hình như có việc gì đấy thì phải.] nội dung tin nhắn của em họ vừa gửi tới.
Cô quay ra quay vào đi cùng với anh mất gần 2 tiếng đồng hồ. Bây giờ đã gần 11 giờ trưa rồi. Cô thở dài một hơi rồi lấy đồ đi tiếp. Cảm thấy ngày hôm nay quá bận rộn. Cũng thật nhức đầu mà.
Sáng mở mắt đã tiện tay nhặt được một anh người yêu bất đắc dĩ.
"Kết quả này, bác sĩ nói ảnh hưởng một chút. Mấy ngày tới đi lại nhẹ nhàng lưu ý là được." Lục Cảnh Bắc khám xong đi ra đưa kết quả cho cô xem. Hai người lúc này đã quay trở lại trong xe rồi. Mộc Nghi còn phải về nhà nên không ở lại bệnh viện lâu. Cô đồng ý với anh đi qua đây cũng là muốn tới xem mấy cụ bệnh nhân thế nào thôi.
"Ừm, tốt nhất anh nên nghe lời bác sĩ. Đừng suốt ngày cậy mạnh mà lượn qua lượn lại." Mộc Nghi cầm phiếu kết quả xem qua. Có cả phim chụp X-quang cô vừa xem đã biết tình trạng chân anh thế nào.
"Biết rồi. Đúng rồi địa chỉ nhà em ở đâu, tiện đường anh đưa em về." Anh hỏi cô, sau khi đưa cô về anh kiểu gì cũng phải quay lại nhà chính giải thích với cha nuôi.
"Số 94 ngõ 189 đường Hưng Thành." Cô nói địa chỉ nhà. Là căn trọ nhỏ của cô ở gần bệnh viện. Mộc Nghi không có ý định để anh đưa mình về nhà ông bà ngoại. Cô còn muốn lấy ít đồ bên nhà trọ nên bảo anh địa chỉ đó.
Hà Vũ Hiền lập tức khởi động xe rời khỏi bệnh viện. Chỗ cô ở cách không xa lái xe tầm 15 phút là tới.
Nhìn lối vào ngõ có chút nhỏ và cũ kỹ anh không khỏi nhíu mày. Vẻ mặt có vẻ trầm mặc.
"Nhà em trong này?" Anh nhìn cô hỏi. Rõ ràng anh đang thắc mắc vì sao cô lại ở một nơi nhìn có vẻ cũ như vậy. Kiến trúc con ngõ này rõ ràng là kiến trúc cũ từ rất lâu rồi. Bác sĩ như cô không lẽ lại khổ cực như vậy sao?
"Ừm, có vấn để gì sao?" Mộc Nghi nghe anh hỏi thì hỏi lại. Không rõ tự nhiên anh hỏi vậy là có ý gì.
"Dừng, dừng tới rồi. Cho tôi xuống đây." Vừa thấy tới cửa cô vội nói với Hà Vũ Hiền.
"Cảm thấy nơi này có chút tồi tàn. Làm bác sĩ nghèo lắm hay sao mà em lại ở nơi này?" Lục Cảnh Bắc hạ kính xe nhìn ra bên ngoài. Cái dáng vẻ cũ kỹ tường bám đầy mảng đen đập thẳng vào mắt anh.
"Ở vẫn rất tốt mà. Em trọ ở đây từ thời học đại học. Đã 7-8 năm rồi nên quen. Cũng không muốn chuyển đi. Được rồi anh về đi." Mộc Nghi lắc đầu cười nói rồi mở cửa xe đi xuống.
"Khoan đã, em ở trọ sao?" Lục Cảnh Bắc mới đầu còn nghĩ nhà cô ở đây. Thế mà cô vừa bảo là trọ, anh lập tức có suy nghĩ khác mà gọi cô lại. Anh mở cửa xe đi xuống chỗ cô.
"Hả, còn chuyện gì nữa sao?" Mộc Nghi đang chuẩn bị lấy khóa mở cổng thì quay đầu thắc mắc. Anh còn muốn hỏi gì nữa chứ?
"Anh tìm cho em chỗ khác tốt hơn. Chỗ này quá xuống cấp rồi, không thích hợp ở nữa." Anh đứng trước mặt cô nghiêm túc nói. Hai người bây giờ coi như người yêu. Anh không thể để cô ở nơi như này được.
"Không cần đâu, em thấy không vấn đề gì, vẫn ổn mà. Anh mau về đi. Bai bai" Mộc Nghi lắc đầu nói với anh rồi mở cổng đi vào rồi đi lên nhà. Rõ ràng thái độ từ chối tiếp anh rồi. Thay đổi rất nhanh.
Lục Cảnh Bắc nhìn cô chạy còn nhanh hơn cả thỏ thì thở dài. Anh cảm thấy cô vẫn còn giữ khoảng cách với mình. Nói chưa được 2 câu đã đánh bài chuồn.
Anh đứng dưới nhìn theo tới tận khi cô đi lên đến tầng 3 khuất sau bức tường mới quay lại xe. Vẻ mặt cũng trở nên trầm ngâm.
"Anh Bắc, chúng ta đi đâu?" Hà Vũ Hiền ngồi ghế lái hỏi.
"Về nhà chính." Anh ngồi ngả người ra ghế thấp giọng đáp. Cách nói chuyện trở lại như ngày thường. Nhạt nhẽo và cứng nhắc. Khác hẳn vẻ quan tâm khi nói chuyện cùng cô ban nãy.
"Vâng thưa anh." Hà Vũ Hiền gật đầu rồi khởi động xe lùi dần ra ngõ.
Mộc Nghi đứng trên tầng mãi tới khi thấy xe anh đi hẳn mới thở phào nhẹ nhõm. Anh quá quan tâm làm cô không kịp thích ứng. Hai người rõ ràng chỉ thỏa thuận qua lại tạm thời nhưng thái độ của anh thay đổi quá nhanh. Cô cảm thấy hơi ngại khi đối diện với anh nên mới chuồn nhanh như vậy.
Thật ra cô cũng không biết mình đồng ý để nghị qua lại của anh như vậy có đúng hay không. Bây giờ nghĩ lại thấy thân phận hai người thực sự khác biệt quá xa. Anh là diễn viên, tính chất công việc rất bận rộn và nhiều mối quan hệ. Còn cô thì làm bác sĩ cả ngày nếu không cầm dao phẫu thuật thì cũng là khám bệnh. Hai người như đối lập với nhau rồi. Không biết có cùng suy nghĩ hay không.
Cho dù chỉ là tạm thời qua lại tìm hiểu nhưng cô vẫn cảm thấy hai người không khả quan lắm. Trước hết cô cần anh giúp mình đối phó bà ngoại trước rồi mới tính tiếp.
"Ủa Mộc Nghi em đi đâu mới về vậy? Mấy ngày này đều không thấy em ở nhà." Không biết Tống Gia Huy từ đâu chui ra bất ngờ chào hỏi với cô.
"Anh Gia Huy ạ. Em về nhà mấy ngày thôi. Có chuyện gì không anh." Mộc Nghi bị Tống Gia Huy hỏi có chút giật mình đáp.
"À không có gì đâu. Nãy anh vừa thấy chiếc xe sang đỗ trước cổng. Là xe đưa em về à?" Tống Gia Huy cười nhìn cô hỏi. Ánh mắt rõ ràng kiểu (Em đừng có giấu. Anh thấy hết rồi.)
"À dạ vâng. Em nhờ bạn em đưa về. Nếu anh không có chuyện gì thì em vào nhà đây. Bai anh." Mộc Nghi vội qua loa đáp lại rồi đi vào nhà. Cô cứ cảm thấy ánh mắt anh hàng xóm nhìn mình không được tự nhiên.
"Ờm, bai em." Tống Gia Huy gãi gãi đầu đi về phòng mình. Anh ta thấy thái độ của cô có vẻ hơi khác. Chỉ là không biết khác ở đâu? Hay là anh hỏi làm cô ngại nhỉ?
"Alo, cho tôi đặt xe từ số 94 ngõ 189 đường Hưng Thành. Vâng xin cảm ơn." Mộc Nghi sau khi vào nhà thì gọi điện đặt taxi để về lại nhà cậu. Cô ghé qua lấy chút đồ cá nhân rồi lại đi luôn.
[Ting…ting. Chị về nhanh đi, bà đang hỏi chị đâu mà cả sáng không thấy đấy. Hình như có việc gì đấy thì phải.] nội dung tin nhắn của em họ vừa gửi tới.
Cô quay ra quay vào đi cùng với anh mất gần 2 tiếng đồng hồ. Bây giờ đã gần 11 giờ trưa rồi. Cô thở dài một hơi rồi lấy đồ đi tiếp. Cảm thấy ngày hôm nay quá bận rộn. Cũng thật nhức đầu mà.
Sáng mở mắt đã tiện tay nhặt được một anh người yêu bất đắc dĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.