Quyển 2 - Chương 25: Chương 25
Phong Gian Danh Hương
21/09/2016
"Ha! Ngươi là tiểu quan, còn chưa chịu bán mình sao? Vậy ngươi vì sao phải làm tiểu quan?" Xảo Nhi cười rộ lên hỏi.
Ánh mắt của Bạch Hải Đường nhất thời xuất hiện u oán nhìn về phía Xảo Nhi, làm cho Xảo Nhi có cảm giác tội lỗi,nàng chạm vào nỗi đau của hắn sao?
"Hải Đường công tử là bị ép buộc , cha mẹ hắn ở trong tay kẻ thù, mà kẻ thù của hắn muốn hắn cả đời này phải làm tiểu quan, bằng không sẽ giết cha mẹ hắn, ai, thực là cái dạng người xấu gì cũng có." Lâm Vô Du thở dài.
Xảo Nhi hai mắt nheo lại, nhìn vào đôi mắt phượng mị hoặc mười phần kia của Bạch Hải Đường, lý do như vậy tựa hồ rất quái dị.
"Kẻ thù của ngươi là ai? Ngươi như thế nào lại đến Hồng huyện?"
Mắt phượng của Bạch Hải Đường liễm hạ, thân thể có chút phát run, làm cho Xảo Nhi hơi hơi nhíu mày, xem ra nam nhân này thực sự có chuyện xưa.
"Quên đi, ngươi không cần phải nói , ngươi có võ công mặc dù ở 'câu hương viện', nhưng cũng sẽ không bị nữ nhân khi dễ. Đại nhân, các ngươi chậm rãi tán gẫu, Xảo Nhi đi ngủ trước , đêm ta không ngủ ở phòng của ngươi!" Xảo Nhi nói xong xoay người bước đi, nàng không thích nghe chuyện tình của người khác, mặc kệ là thật hay là giả nàng đều không muốn nghe.
"Xảo Nhi! Ngươi, ngươi ngủ ở đâu?" Lâm Vô Du xấu hổ nhìn Bạch Hải Đường liếc mắt một cái, lập tức đuổi theo Xảo Nhi hỏi.
Xảo Nhi quay đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn nói: "Ngươi có phải hay không hỏi quá nhiều, hảo hảo mà dưỡng thân thể của ngươi cho tốt, bằng không ta sẽ không gặp mặt ngươi!" Xảo Nhi nói xong bỏ tay hắn ra, lạnh lùng rời đi.
Lâm Vô Du đứng im không nhúc nhích, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, đột nhiên nhắm hai mắt lại.
"Lâm đại nhân quấy rầy lâu rồi, Hải Đường cáo từ." Bạch Hải Đường kinh ngạc nhìn mối quan hệ của hai người này, liền biết đều ly khai.
Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Lâm Vô Du miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Nga, hảo, Hải Đường công tử đi đường cẩn thận, sư gia tiễn khách!" Lâm Vô Du nói xong vội vàng chạy vào hậu viện.
Xảo Nhi quả nhiên không ở trong phòng của hắn, Lâm Vô Du cảm giác tâm mình đau nhói, hắn biết nàng nhất định đã đi vào phòng của Lãnh Sương Hàn, một loại cảm giác thất hồn lạc phách ở trong đầu óc của hắn bắt đầu lan tràn, đứng im trong hậu viện không nhúc nhích,giống như một cây đại thụ bất động.
Chu Vô Ý khi đi vào hậu viện liền nhìn thấy cái dạng này của Lâm Vô Du, không khỏi lắc lắc đầu, đi đến trước mặt hắn nói: "Đã trễ rồi, đi ngủ đi, tháng này nhìn ngươi đã gầy đi một vòng."
Lâm Vô Du quay đầu nhìn hắn nói: "Nàng có phải hay không muốn bỏ ta mà đi ?"
"Ngươi yên tâm,tính cách của Xảo Nhi cũng không phải là thực sự vô tình, chỉ cần ngươi không bức nàng, nàng sẽ không rời đi ." Chu Vô Ý buồn bã nói, "Đại nhân ngươi nên khai mở tư tưởng đi, nữ nhân như vậy nhất định sẽ không bị một người nam nhân trói buộc."
"Ai..." Lâm Vô Du thật dài thở dài, "Ngươi đi ngủ đi, ta không sao."
Chu Vô Ý cũng không biết nên khuyên nhủ hắn như thế nào chỉ có đi ngủ trước.Lâm Vô Du ngồi xuống trong lòng buồn bã.
Xảo Nhi đi vào liền nhìn thấy thần sắc ưu thương của Lâm Vô Du, sắc mặt lạnh lùng đi tới đem hắn ôm lấy trực tiếp đi vào trong phòng sau đó ném hắn lên trên giường.
"Xảo Nhi..." Thanh âm vui sướng của Lâm Vô Du vang lên, Xảo Nhi trở lại ngủ cùng hắn sao?
Hai tròng mắt lạnh lùng của Xảo Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú như ngọc của hắn lạnh lùng nói: "Ngươi còn muốn làm bạn giường của Xảo Nhi sao?" Kỳ thật Xảo Nhi nghĩ hắn nhất định sẽ suy nghĩ lung tung cho nên mới đến nhìn hắn, không có ý tứ gì khác vừa vào liền nhìn thấy hắn ưu thương còn chưa chịu đi ngủ.
Lâm Vô Du sửng sốt một chút, khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng, vội vàng gật đầu.
"Vậy ngươi tốt nhất đừng suy nghĩ lung tung, ta không cần tình cảm của ngươi mà chỉ cần thân thể của ngươi, nếu ngươi ngay cả thân thể của mình đều không thể chiếu cố tốt, sau này ta sẽ không muốn ngươi nữa!" Xảo Nhi vô tình nói.
"Xảo Nhi..." Lâm Vô Du ôm cổ nàng vẻ mặt đáng thương nói: "Là ta không thỏa mãn được ngươi sao?" (Nhiều lúc ta thấy thương cho Du ca quá )
"Ngươi nói đi, nếu cứ tiếp tục như vậy ngươi liền chỉ còn lại bộ xương cốt mà thôi ." Xảo Nhi trong lòng đau xót, bàn tay nhỏ bé đặt trên lưng hắn, nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn lạnh lùng xa cách như trước.
"Ta, ta không sợ ." Lâm Vô Du vội vàng khẩn cầu nhìn nàng, hắn chỉ hy vọng nàng là của một mình hắn.
"Ta sợ! Ta không hy vọng một ngày kia khi thức giấc bên người có thêm một bộ thây khô." Xảo Nhi nhìn ánh mắt ưu thương của hắn, nàng biết lời nói của nàng rất tàn nhẫn, nhưng nàng chính là không muốn làm cho hắn yêu thương nàng, mà chính nàng lại càng không thể đi yêu thương hắn.
Lâm Vô Du khóe miệng co rút: "Ta sẽ cố gắng hảo hảo luyện công ."
Lòng tự trọng của nam nhân bị đả kích, hắn nhất định phải cường đại, một ngày nào đó hắn muốn làm cho nữ nhân này nằm dưới thân hắn cầu xin tha thứ.
"Ta sẽ thường đến thăm ngươi." Xảo Nhi cho hắn một đáp án.
"Xảo Nhi..." Lâm Vô Du cái mũi chua xót, nức nở nói: "Tâm của đại nhân rất đau."
"Thu hồi đau lòng của ngươi đi, chúng ta sẽ vẫn là bạn giường,nếu như có tình cảm ta sẽ rời đi ngươi, chính ngươi chọn." Xảo Nhi trong lòng run lên, kỳ thật trong lòng nàng cũng có cảm giác khó chịu, làm cho nàng rất không thoải mái, thanh âm cũng lạnh hơn vài phần .
"Ngươi vì phải làm như vậy?" Lâm Vô Du vẫn không có cách nào khác lý giải được dục vọng của nàng vì sao lại mãnh liệt như vậy , hắn tin tưởng không có nữ nhân nào lại có suy nghĩ khác thường như thế.
"Bởi vì ta sợ ngủ không được, chỉ có mệt nhọc ta mới cảm thấy ngủ ngon.Được rồi ngươi ngủ đi, ta chỉ muốn nói với ngươi,tuy rằng ta không thương ngươi, nhưng ngươi cùng bọn họ không giống nhau, cho nên ngươi nhất định phải chiếu cố mình cho tốt!" Xảo Nhi nói xong đẩy ra hắn rời đi.
Lâm Vô Du trong lòng rối rắm, nhìn bóng dáng Xảo Nhi rời đi ,cẩn thận suy nghĩ đến lời nói của nàng. Sau đó đột nhiên khoanh chân ngồi trên giường bắt đầu tu luyện nội công tâm pháp, đem tạp niệm trong đầu đều vứt bỏ ,thân thể mới chính là tiền vốn không phải sao.
Xảo Nhi kỳ thật cũng không có rời đi mà là ở ngoài phòng lén lút nghe động tĩnh bên trong, nhìn thấy Lâm Vô Du bắt đầu luyện công , cái miệng nhỏ nhắn của nàng nhếch lên yên tâm rời đi.Hắn đối với nàng mà nói quả thật rất đặc biệt ,tuy rằng nàng không thương hắn nhưng lại không đành lòng thương tổn hắn.
Đi qua phòng Đông Phương Ngọc thấy trong phòng còn sáng đèn , từ cửa sổ vọng vào thấy Tiểu Thanh đang giúp đỡ hắn trị thương, nàng cũng không có dừng lại.
Trở lại phòng Lãnh Sương Hàn,sắc mặt Lãnh Sương Hàn vẫn khẩn trương cộng thêm đỏ bừng như trước, nhìn thấy Xảo Nhi tiến vào,hắn cảm thấy không được tự nhiên, không biết nên làm thế nào cho tốt.
"Rửa mặt chải đầu chưa?" Xảo Nhi tự nhiên cởi ra áo ngoài,trước ngực lộ ra cái yếm trắng thêu hoa
"Ân." Ánh mắt Lãnh Sương Hàn nhất thời không biết nên nhìn đi chỗ nào , chỉ biết cúi thấp đầu nhìn tay của mình, lại đột nhiên nghĩ đến hình ảnh lúc trước Xảo Nhi khẽ mút ngón tay của mình,toàn thân hắn lập tức nóng lên, trở nên cương cứng trong lòng một hồi bồn chồn lạ thường.
Xảo Nhi rửa mặt chải đầu một chút, đi vào bên giường nhìn hắn như trước bất động ngồi trước cái bàn tròn nhỏ nói: "Như thế nào? Không ngủ sao? Vẫn là sợ?"
"Xảo Nhi..." Lãnh Sương Hàn trở nên luống cuống.
"Lại đây!" Xảo Nhi tức giận nói, NND, nam nhân này còn chần chờ nhăn nhó cái gì không biết.
Lãnh Sương Hàn cả người chấn động, lập tức đứng dậy khuôn mặt đỏ bừng đi đến trước mặt Xảo Nhi.
"Cởi quần áo, lên giường!" Xảo Nhi tựa đầu vào giường ra lệnh nói.
Lãnh Sương Hàn xấu hổ nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, một đôi mắt phượng trên khuôn mặt thanh tú lạnh lùng kia không hề có gợn sóng,trong lòng không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ nàng thật sự chỉ là vì phát tiết nên mới muốn hắn?Ham muốn này không khỏi có chút quái lạ đi.
Xảo Nhi trong lòng mất đi kiên nhẫn, nói lên giường liền lên giường đi, làm xong mệt mỏi là có thể ngủ, gặp cái dạng này của Lãnh Sương Hàn nàng thực sự phiền chán.
Lãnh Sương Hàn mới vừa đi đến bên giường đã bị Xảo Nhi lôi kéo ngã xuống, Xảo Nhi xoay người một cái liền đem hắn đặt ở dưới thân.
"Ngươi có phải là nam nhân hay không! Giống y như đàn bà!" Xảo Nhi nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc trở nên đỏ bừng của hắn, hai tay lôi kéo đem vạt áo trước ngực hắn cởi ra, trước ngực lộ ra màu da khỏe mạnh làm cho mắt phượng của Xảo Nhi nhíu lại.
"Xảo Nhi, đại, đại nhân bên kia? ? ?" Lãnh Sương Hàn sợ tới mức vội vàng đem hai tay hoành ở trước ngực, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Xảo Nhi giống như sắc lang, cổ và lỗ tai của hắn đều đỏ ửng.
"Câm miệng!" Xảo Nhi nỗi giận quát một tiếng, thô lỗ đem hai tay của hắn kéo ra, không cho hắn che ngực lại, nàng thích nhìn cơ bắp rắn chắc kia của hắn,nam nhân này thật gợi cảm, làm cho dục vọng của nàng được kích thích.
Lãnh Sương Hàn nhất thời câm miệng không nói nên lời, hai tròng mắt nhắm lại đầu quay sang một bên làm ra bộ dáng cam chịu.
Xảo Nhi cười lạnh cúi thấp đầu xuống, há mồm liền cắn lên khỏa hồng mai trước ngực hắn.
"A." Lãnh Sương Hàn ăn đau liền mở mắt ra khẩn trương nhìn khóe môi gợi lên nụ cười tà của Xảo Nhi.
Ánh mắt của Bạch Hải Đường nhất thời xuất hiện u oán nhìn về phía Xảo Nhi, làm cho Xảo Nhi có cảm giác tội lỗi,nàng chạm vào nỗi đau của hắn sao?
"Hải Đường công tử là bị ép buộc , cha mẹ hắn ở trong tay kẻ thù, mà kẻ thù của hắn muốn hắn cả đời này phải làm tiểu quan, bằng không sẽ giết cha mẹ hắn, ai, thực là cái dạng người xấu gì cũng có." Lâm Vô Du thở dài.
Xảo Nhi hai mắt nheo lại, nhìn vào đôi mắt phượng mị hoặc mười phần kia của Bạch Hải Đường, lý do như vậy tựa hồ rất quái dị.
"Kẻ thù của ngươi là ai? Ngươi như thế nào lại đến Hồng huyện?"
Mắt phượng của Bạch Hải Đường liễm hạ, thân thể có chút phát run, làm cho Xảo Nhi hơi hơi nhíu mày, xem ra nam nhân này thực sự có chuyện xưa.
"Quên đi, ngươi không cần phải nói , ngươi có võ công mặc dù ở 'câu hương viện', nhưng cũng sẽ không bị nữ nhân khi dễ. Đại nhân, các ngươi chậm rãi tán gẫu, Xảo Nhi đi ngủ trước , đêm ta không ngủ ở phòng của ngươi!" Xảo Nhi nói xong xoay người bước đi, nàng không thích nghe chuyện tình của người khác, mặc kệ là thật hay là giả nàng đều không muốn nghe.
"Xảo Nhi! Ngươi, ngươi ngủ ở đâu?" Lâm Vô Du xấu hổ nhìn Bạch Hải Đường liếc mắt một cái, lập tức đuổi theo Xảo Nhi hỏi.
Xảo Nhi quay đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn nói: "Ngươi có phải hay không hỏi quá nhiều, hảo hảo mà dưỡng thân thể của ngươi cho tốt, bằng không ta sẽ không gặp mặt ngươi!" Xảo Nhi nói xong bỏ tay hắn ra, lạnh lùng rời đi.
Lâm Vô Du đứng im không nhúc nhích, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, đột nhiên nhắm hai mắt lại.
"Lâm đại nhân quấy rầy lâu rồi, Hải Đường cáo từ." Bạch Hải Đường kinh ngạc nhìn mối quan hệ của hai người này, liền biết đều ly khai.
Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Lâm Vô Du miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Nga, hảo, Hải Đường công tử đi đường cẩn thận, sư gia tiễn khách!" Lâm Vô Du nói xong vội vàng chạy vào hậu viện.
Xảo Nhi quả nhiên không ở trong phòng của hắn, Lâm Vô Du cảm giác tâm mình đau nhói, hắn biết nàng nhất định đã đi vào phòng của Lãnh Sương Hàn, một loại cảm giác thất hồn lạc phách ở trong đầu óc của hắn bắt đầu lan tràn, đứng im trong hậu viện không nhúc nhích,giống như một cây đại thụ bất động.
Chu Vô Ý khi đi vào hậu viện liền nhìn thấy cái dạng này của Lâm Vô Du, không khỏi lắc lắc đầu, đi đến trước mặt hắn nói: "Đã trễ rồi, đi ngủ đi, tháng này nhìn ngươi đã gầy đi một vòng."
Lâm Vô Du quay đầu nhìn hắn nói: "Nàng có phải hay không muốn bỏ ta mà đi ?"
"Ngươi yên tâm,tính cách của Xảo Nhi cũng không phải là thực sự vô tình, chỉ cần ngươi không bức nàng, nàng sẽ không rời đi ." Chu Vô Ý buồn bã nói, "Đại nhân ngươi nên khai mở tư tưởng đi, nữ nhân như vậy nhất định sẽ không bị một người nam nhân trói buộc."
"Ai..." Lâm Vô Du thật dài thở dài, "Ngươi đi ngủ đi, ta không sao."
Chu Vô Ý cũng không biết nên khuyên nhủ hắn như thế nào chỉ có đi ngủ trước.Lâm Vô Du ngồi xuống trong lòng buồn bã.
Xảo Nhi đi vào liền nhìn thấy thần sắc ưu thương của Lâm Vô Du, sắc mặt lạnh lùng đi tới đem hắn ôm lấy trực tiếp đi vào trong phòng sau đó ném hắn lên trên giường.
"Xảo Nhi..." Thanh âm vui sướng của Lâm Vô Du vang lên, Xảo Nhi trở lại ngủ cùng hắn sao?
Hai tròng mắt lạnh lùng của Xảo Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú như ngọc của hắn lạnh lùng nói: "Ngươi còn muốn làm bạn giường của Xảo Nhi sao?" Kỳ thật Xảo Nhi nghĩ hắn nhất định sẽ suy nghĩ lung tung cho nên mới đến nhìn hắn, không có ý tứ gì khác vừa vào liền nhìn thấy hắn ưu thương còn chưa chịu đi ngủ.
Lâm Vô Du sửng sốt một chút, khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng, vội vàng gật đầu.
"Vậy ngươi tốt nhất đừng suy nghĩ lung tung, ta không cần tình cảm của ngươi mà chỉ cần thân thể của ngươi, nếu ngươi ngay cả thân thể của mình đều không thể chiếu cố tốt, sau này ta sẽ không muốn ngươi nữa!" Xảo Nhi vô tình nói.
"Xảo Nhi..." Lâm Vô Du ôm cổ nàng vẻ mặt đáng thương nói: "Là ta không thỏa mãn được ngươi sao?" (Nhiều lúc ta thấy thương cho Du ca quá )
"Ngươi nói đi, nếu cứ tiếp tục như vậy ngươi liền chỉ còn lại bộ xương cốt mà thôi ." Xảo Nhi trong lòng đau xót, bàn tay nhỏ bé đặt trên lưng hắn, nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn lạnh lùng xa cách như trước.
"Ta, ta không sợ ." Lâm Vô Du vội vàng khẩn cầu nhìn nàng, hắn chỉ hy vọng nàng là của một mình hắn.
"Ta sợ! Ta không hy vọng một ngày kia khi thức giấc bên người có thêm một bộ thây khô." Xảo Nhi nhìn ánh mắt ưu thương của hắn, nàng biết lời nói của nàng rất tàn nhẫn, nhưng nàng chính là không muốn làm cho hắn yêu thương nàng, mà chính nàng lại càng không thể đi yêu thương hắn.
Lâm Vô Du khóe miệng co rút: "Ta sẽ cố gắng hảo hảo luyện công ."
Lòng tự trọng của nam nhân bị đả kích, hắn nhất định phải cường đại, một ngày nào đó hắn muốn làm cho nữ nhân này nằm dưới thân hắn cầu xin tha thứ.
"Ta sẽ thường đến thăm ngươi." Xảo Nhi cho hắn một đáp án.
"Xảo Nhi..." Lâm Vô Du cái mũi chua xót, nức nở nói: "Tâm của đại nhân rất đau."
"Thu hồi đau lòng của ngươi đi, chúng ta sẽ vẫn là bạn giường,nếu như có tình cảm ta sẽ rời đi ngươi, chính ngươi chọn." Xảo Nhi trong lòng run lên, kỳ thật trong lòng nàng cũng có cảm giác khó chịu, làm cho nàng rất không thoải mái, thanh âm cũng lạnh hơn vài phần .
"Ngươi vì phải làm như vậy?" Lâm Vô Du vẫn không có cách nào khác lý giải được dục vọng của nàng vì sao lại mãnh liệt như vậy , hắn tin tưởng không có nữ nhân nào lại có suy nghĩ khác thường như thế.
"Bởi vì ta sợ ngủ không được, chỉ có mệt nhọc ta mới cảm thấy ngủ ngon.Được rồi ngươi ngủ đi, ta chỉ muốn nói với ngươi,tuy rằng ta không thương ngươi, nhưng ngươi cùng bọn họ không giống nhau, cho nên ngươi nhất định phải chiếu cố mình cho tốt!" Xảo Nhi nói xong đẩy ra hắn rời đi.
Lâm Vô Du trong lòng rối rắm, nhìn bóng dáng Xảo Nhi rời đi ,cẩn thận suy nghĩ đến lời nói của nàng. Sau đó đột nhiên khoanh chân ngồi trên giường bắt đầu tu luyện nội công tâm pháp, đem tạp niệm trong đầu đều vứt bỏ ,thân thể mới chính là tiền vốn không phải sao.
Xảo Nhi kỳ thật cũng không có rời đi mà là ở ngoài phòng lén lút nghe động tĩnh bên trong, nhìn thấy Lâm Vô Du bắt đầu luyện công , cái miệng nhỏ nhắn của nàng nhếch lên yên tâm rời đi.Hắn đối với nàng mà nói quả thật rất đặc biệt ,tuy rằng nàng không thương hắn nhưng lại không đành lòng thương tổn hắn.
Đi qua phòng Đông Phương Ngọc thấy trong phòng còn sáng đèn , từ cửa sổ vọng vào thấy Tiểu Thanh đang giúp đỡ hắn trị thương, nàng cũng không có dừng lại.
Trở lại phòng Lãnh Sương Hàn,sắc mặt Lãnh Sương Hàn vẫn khẩn trương cộng thêm đỏ bừng như trước, nhìn thấy Xảo Nhi tiến vào,hắn cảm thấy không được tự nhiên, không biết nên làm thế nào cho tốt.
"Rửa mặt chải đầu chưa?" Xảo Nhi tự nhiên cởi ra áo ngoài,trước ngực lộ ra cái yếm trắng thêu hoa
"Ân." Ánh mắt Lãnh Sương Hàn nhất thời không biết nên nhìn đi chỗ nào , chỉ biết cúi thấp đầu nhìn tay của mình, lại đột nhiên nghĩ đến hình ảnh lúc trước Xảo Nhi khẽ mút ngón tay của mình,toàn thân hắn lập tức nóng lên, trở nên cương cứng trong lòng một hồi bồn chồn lạ thường.
Xảo Nhi rửa mặt chải đầu một chút, đi vào bên giường nhìn hắn như trước bất động ngồi trước cái bàn tròn nhỏ nói: "Như thế nào? Không ngủ sao? Vẫn là sợ?"
"Xảo Nhi..." Lãnh Sương Hàn trở nên luống cuống.
"Lại đây!" Xảo Nhi tức giận nói, NND, nam nhân này còn chần chờ nhăn nhó cái gì không biết.
Lãnh Sương Hàn cả người chấn động, lập tức đứng dậy khuôn mặt đỏ bừng đi đến trước mặt Xảo Nhi.
"Cởi quần áo, lên giường!" Xảo Nhi tựa đầu vào giường ra lệnh nói.
Lãnh Sương Hàn xấu hổ nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, một đôi mắt phượng trên khuôn mặt thanh tú lạnh lùng kia không hề có gợn sóng,trong lòng không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ nàng thật sự chỉ là vì phát tiết nên mới muốn hắn?Ham muốn này không khỏi có chút quái lạ đi.
Xảo Nhi trong lòng mất đi kiên nhẫn, nói lên giường liền lên giường đi, làm xong mệt mỏi là có thể ngủ, gặp cái dạng này của Lãnh Sương Hàn nàng thực sự phiền chán.
Lãnh Sương Hàn mới vừa đi đến bên giường đã bị Xảo Nhi lôi kéo ngã xuống, Xảo Nhi xoay người một cái liền đem hắn đặt ở dưới thân.
"Ngươi có phải là nam nhân hay không! Giống y như đàn bà!" Xảo Nhi nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc trở nên đỏ bừng của hắn, hai tay lôi kéo đem vạt áo trước ngực hắn cởi ra, trước ngực lộ ra màu da khỏe mạnh làm cho mắt phượng của Xảo Nhi nhíu lại.
"Xảo Nhi, đại, đại nhân bên kia? ? ?" Lãnh Sương Hàn sợ tới mức vội vàng đem hai tay hoành ở trước ngực, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Xảo Nhi giống như sắc lang, cổ và lỗ tai của hắn đều đỏ ửng.
"Câm miệng!" Xảo Nhi nỗi giận quát một tiếng, thô lỗ đem hai tay của hắn kéo ra, không cho hắn che ngực lại, nàng thích nhìn cơ bắp rắn chắc kia của hắn,nam nhân này thật gợi cảm, làm cho dục vọng của nàng được kích thích.
Lãnh Sương Hàn nhất thời câm miệng không nói nên lời, hai tròng mắt nhắm lại đầu quay sang một bên làm ra bộ dáng cam chịu.
Xảo Nhi cười lạnh cúi thấp đầu xuống, há mồm liền cắn lên khỏa hồng mai trước ngực hắn.
"A." Lãnh Sương Hàn ăn đau liền mở mắt ra khẩn trương nhìn khóe môi gợi lên nụ cười tà của Xảo Nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.