Chương 93: Không xong, Thuần Hi quận chúa xảy ra chuyện rồi
Phù Hoa
24/10/2019
Hề Thiếu Nguyên hiện giờ cảm thấy đây chính là tham gia một cuộc thi
hát, thấy các tuyển thủ dự thi khác đều đã chuẩn bị thể hiện tốt, muốn
được lão bản cũng chính là hoàng đế coi trọng, còn hắn không quá muốn
tham gia, nghĩ ở một bên lười biếng, kết quả các fan ở dưới chờ
mong hắn lên sân khấu một lần.
Cũng được, tới một lần đi, làm thần tượng cũng không thể quá lười biếng, loại thể hiện này chính là phát cho fan một đợt phúc lợi.
Đổi xong trang phục, Ngọc Lăng Vương Hề Trác Ngọc dắt ngựa đi ra, lập tức trở thành một người lóa mắt nhất trong đám nam tử kia, khán đài nữ quyến càng xảy ra xôn xao, không ít nữ quyến đều vứt bỏ rụt rè, dựa vào lan can nhìn Hề Trác Ngọc phía dưới.
thật sự là Hề Trác Ngọc vốn dĩ đứng đầu về nhan giá trị, khí chất không giống bình thường, hơn nữa trang phục săn bắn quá đẹp, mặc vào eo nhỏ chân dài nhìn không sót cái gì, soái đến làm người ta đi không nổi. Cái eo này cũng quá gày đi, làm người ta thật muốn ôm! Còn có cái chân này, a a sao lại dài như vậy, nhìn một chiếc giày này, lúc đá người độ cong khẳng định siêu đẹp.
Khương Vũ Triều thiếu chút nữa nhịn không được thét lên, tay theo bản năng sờ hoa trên đầu muốn hái xuống, ném sang, nhưng lý trí còn chưa hoàn toàn rời nhà trốn đi, vô cùng kịp thời mà ngăn cản hành vi này lại.
Bên này nữ quyến xôn xao quá nhiều, Khương Vũ Triều phản ứng cũng không phải kịch liệt nhất, cho nên không dẫn người khác chú mục, hiện tại giữa sân, hai người hấp dẫn nhất chính là Ngọc Lăng Vương Hề Trác Ngọc còn có Dục Vương.
“Ngọc Lăng Vương sao cũng tới.”
“Đúng vậy, đây cũng khó có được.”
Mặc trang phục đi săn, những công tử đại gia cũng có chút hưng phấn thảo luận, còn có mấy người nhìn Dục Vương biểu tình lãnh khốc. Dục Vương và Ngọc Lăng Vương nháo mâu thuẫn đã sớm truyền khắp, hiện tại bọn họ đều cảm thấy Ngọc Lăng Vương thi đấu, khẳng định là hướng về phía Dục Vương.
Dục Vương chính mình cũng cảm thấy như vậy. hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn Hề Trác Ngọc còn đứng bên ngựa, duỗi tay vuốt ve, trên cao nhìn xuống nói: “Ngọc Lăng Vương muốn săn thú, cái gì cũng không mang theo? Ngươi nuôi những súc sinh đó, lúc này chẳng lẽ còn không phải nên sử dụng đến sao.”
Hề Trác Ngọc quay đầu lại nhìn hắn một cái, “Dục Vương nuôi súc sinh cũng không ít hơn ta. Ta nhớ rõ năm ngoái, Dục Vương mang liệp ưng đi, chính là nó kia?” hắn giơ tay chỉ một cái bóng đen xoay quanh ở không trung.
Dục Vương hừ một tiếng, siết hai ngón tay vào nhau, thổi ra tiếng huýt, con ưng xoay quanh trên bầu trời tức khắc kêu một tiếng, bay xuống dưới đậu lên cổ tay mang bao da của Dục Vương.
Các quý tộc săn thú, đều thích mang theo các loại mãnh thú hung cầm, con ưng này của Dục Vương khoẻ mạnh hung lệ nhất, còn từng cùng hắn lên chiến trường, thậm chí từng vồ chết người. Liệp ưng giống chủ nhân, dùng ánh mắt bén nhọn địch ý nhìn chằm chằm Hề Trác Ngọc.
Hề Trác Ngọc dẫm bàn đạp lên ngựa, ngồi ở trên ngựa cũng thổi tiếng huýt sáo, cơ hồ lập tức mấy con chó to từ doanh địa bên kia chạy tới, hình thể so với chó bình thường còn lớn hơn nhiều, nhìn qua cũng mười phần thông minh, Hề Trác Ngọc khom lưng thân mật sờ sờ đầu từng con, “đi, ta dẫn các ngươi đi chạy.” hắn tuy không tham dự thu săn, nhưng ngầm cũng thường mang theo đàn chó vào núi hoạt động một chút, mấy con này đặc biệt thích loại vận động này.
Dục Vương kéo kéo khóe miệng, nâng ưng nói: “Ngọc Lăng Vương lại xem trọng những súc sinh này, cũng đừng ở trong núi bị mãnh thú ngậm đi mất, rốt cuộc vào khu vực săn bắn, không phân rõ đó là ngươi nuôi, nếu nhìn sai giết mất mấy con, Ngọc Lăng Vương cũng đừng đau lòng.” hắn không có hảo ý nhìn những con chó to đó, ý trong lời nói là muốn giết chết mấy con cho hả giận.
Hề Trác Ngọc lại cũng không nhìn hắn, vẫn cẩn thận vuốt đầu con chó, “không có gì phải lo lắng, so với chim của Dục Vương còn lớn hơn.”
nói xong hắn cảm thấy có chút không đúng, đành phải bỏ thêm một câu: “Ta là nói chó của ta lớn hơn chim của Dục Vương.”
hắn không giải thích còn tốt, vừa giải thích, mặt Dục Vương đã đen rồi, hừ lạnh một tiếng quay đầu vào khu săn bắn.
“Ngọc ca, không nghĩ tới ngươi còn biết tổn hại người khác a, thật là làm ta mở rộng tầm mắt.” Lục hoàng tử cưỡi ngựa đi qua, vẻ mặt kinh ngạc cảm thán.
Hề Trác Ngọc: Ta không phải, ta không có…… Ta thật không phải.
Thất hoàng tử cũng lao đến, “Ngọc ca, ta nghe nói huynh và hắn đang tranh tam tiểu thư nhà Tiêu tướng quốc có phải không?”
Hề Trác Ngọc vừa nghe cái này, cảm giác càng đau đầu, đây là cái gì? hắn rõ ràng không phải, cũng không có.
Hề Trác Ngọc: “không phải, đệ đừng nói bậy.”
Thất hoàng tử cười to: “Thẹn thùng cái gì, ta cổ vũ huynh! Tam ca người nọ không biết thương hương tiếc ngọc, Ngọc ca, khẳng định huynh tốt hơn.”
nói không thông, Hề Trác Ngọc cũng cưỡi ngựa mang theo mấy con chó vào khu săn.
Thôi, thanh giả tự thanh đi, hắn nghĩ.
……
“Dựa vào cái gì?!” Thuần Hỉ quận chúa đá ngã một bình hoa, lại vung tay áo đập rớt cái bình ngọc, thét to: “Dựa vào cái gì là Tiêu Cẩm Nguyệt? Nàng có chỗ nào so được với ta? Trác Ngọc ca ca vì sao chọn nàng không chọn ta?”
“Thôi, con phát tính tình cái gì, chính là tính tình này, con chưa bao giờ chịu thu liễm, bây giờ tốt rồi, nháo đến như vậy, Hoàng Hậu điện hạ cũng không chịu nói tốt cho con.” mẫu thân của Thuần Hỉ quận chúa quát.
Thuần Hỉ quận chúa còn đang la hét, đá mảnh sứ vỡ trên mặt đất bay ra ngoài, “Hoàng Hậu điện hạ không phải đã nói gả con cho Trác Ngọc ca ca, giờ lại đổi ý, sao bà ấy có thể như vậy! Mẫu thân, người đi nói với hoàng hậu, người bảo phụ thân đi nói với bệ hạ!”
“Đủ rồi! Con còn ngại không đủ mất mặt! Con sống yên ổn cho ta, bị phụ thân con sủng không biết trời cao đất dày, nếu còn dám nháo ra chuyện, liền nhốt con lại!”
Thuần Hỉ quận chúa từ khi biết được mình sẽ gả cho Ngọc Lăng Vương làm Vương phi liền bành trướng kỳ cục, nơi nơi dào dạt đắc ý mà khoe ra, cung yến trùng dương ở trong cung nháo với Tiêu Cẩm Nguyệt đến trước mặt Hoàng Hậu và hoàng đế, nàng có chút sợ hãi, nhưng an tâm hai ngày lại thói cũ nảy mầm. Ai biết trong cung đột nhiên truyền đến tin tức, nói việc của nàng và Ngọc Lăng Vương đã thất bại.
Chuyện này sao có thể nhịn, Thuần Hỉ quận chúa nháo tới nháo đi, nháo đến mẫu thân nàng tự mình đi chỗ Hoàng Hậu dò hỏi, rốt cuộc được biết nguyên nhân xác thực, nguyên lai là bởi vì Ngọc Lăng Vương chính miệng nói không thích nàng, hơn nữa hắn thích chính là Tiêu tam tiểu thư Tiêu Cẩm Nguyệt. Cái này thì càng không được, Thuần Hỉ quận chúa càng hận đến phát cuồng, ở trong phủ phát giận khắp nơi, nháo đến gà chó không yên.
thật vất vả ngừng nghỉ hai ngày, tới thu săn, mẫu thân của nàng ngàn dặn dò vạn dặn dò, bảo nàng không cần gây chuyện, nhưng mà nàng lại không nghe lời, trực tiếp tới tìm Tiêu Cẩm Nguyệt, chuẩn bị xả giận cho mình.
Thuần Hỉ quận chúa bị nuông chiều hỏng rồi, tính tình rất có chút vô pháp vô thiên, làm việc lại không màng hậu quả, nàng trực tiếp để hai nô tỳ thừa dịp Tiêu Cẩm Nguyệt lạc lại một mình bịt miệng trói nàng tới doanh trướng của mình.
Khương Vũ Triều mới vừa nhìn theo idol khí phách hăng hái mà đi vào khu vực săn bắn, chuẩn bị về doanh trướng nghỉ ngơi, ai biết đã bị hai nô tỳ thân thể khoẻ mạnh đè ép đưa vào doanh trướng Thuần Hỉ quận chúa, lại bị ấn quỳ gối trên mặt đất.
“Tiêu Cẩm Nguyệt, ngươi biết hôm nay vì sao ở chỗ này không?” Thuần Hỉ quận chúa nâng mũi chân đá đá đầu gối Khương Vũ Triều, lại ngồi xổm xuống dùng móng tay nhòn nhọn cắt hai vệt ở trên mặt nàng: “Bởi vì ngươi đoạt đồ với ta, ta thực không cao hứng.”
“Các ngươi đều đi ra ngoài, canh giử ở xa một chút, đừng để người khác nghe được thanh âm tới đây.” Thuần Hỉ quận chúa cầm roi đứng lên, nói với hai nô tỳ kia.
Hai cái nô tỳ theo tiếng lui ra, trong doanh trướng chỉ còn lại Thuần Hỉ quận chúa và Khương Vũ Triều bị trói tay.
“Bang ——” Thuần Hỉ quận chúa không nói hai lời quất một roi lên người Khương Vũ Triều, “Ai cho phép ngươi đoạt Trác Ngọc ca ca với ta? Ngươi loại nữ nhân này có tư cách gì trèo cao Trác Ngọc ca ca của ta?”
Khương Vũ Triều không thể kịp thời né tránh, cứ thế ăn một roi. Nàng mới vừa bị hai nô tỳ ấn quỳ trên mặt đất, đầu gối đập mạnh xuống, nhất thời còn chưa bình phục lại.
Thuần Hỉ quận chúa cho nàng một roi lại mắng: “Hôm nay ta phải đánh chết ngươi, còn phải dùng đao rạch mặt ngươi, sau đó ném vào trong rừng cho dã thú ăn, đến lúc đó xem ngươi còn lấy cái gì tranh Trác Ngọc ca ca với ta!”
Khương Vũ Triều hoãn qua một trận, không nói hai lời nhảy lên cho nàng ta một cước, gạt Thuần Hỉ quận chúa ngã xuống đất. Khương Vũ Triều bị hai nha hoàn trói tay, chân lại không trói chặt. Nơi này tiểu thư đại gia đều yếu ớt, các nàng đại khái cho rằng trói tay là đủ rồi, nhưng Khương Vũ Triều không phải Tiêu Cẩm Nguyệt, nàng có kinh nghiệm đánh lộn phong phú, lúc này tiến vào trạng thái, đánh không lại hai nô tỳ to khỏe, chẳng lẽ còn đánh không lại một Thuần Hỉ quận chúa sao.
Tay tạm thời không thể động cũng không trở ngại nàng phát huy, thừa dịp Thuần Hỉ quận chúa ngã dập mông, nàng tiến lên không khách khí ngồi lên đầu Thuần Hỉ quận chúa, trực tiếp ngăn chặn cả khuôn mặt bao gồm miệng nàng, miễn cho nàng hô lên gọi nô tỳ bên ngoài tiến vào.
Hơn nữa cái động tác này tuyệt nhất ở chỗ cũng đủ ghê tởm người ta. Khương Vũ Triều bất động như núi, tùy ý đôi tay Thuần Hỉ quận chúa giãy giụa như thế nào, cứ gắt gao đè nặng mặt nàng ta, làm nàng ta không thể hô hấp.
Chờ đến lúc người giãy giụa chậm rãi yếu dần, nàng mới đứng lên, nhìn Thuần Hỉ quận chúa run rẩy trên mặt đất. Nàng nhanh chóng tìm được một cây đao ở trên án kỉ bên cạnh, cắt dây thừng trên tay, sau đó cởi giày của Thuần Hỉ quận chúa, kéo xuống nhét vớ vào miệng nàng ta, bịt kín mít, dùng dây thừng vừa cắt, trói miệng cùng với tay chân nàng ta.
Chỉ khoảng nửa khắc, hai người liền đổi vai, Thuần Hỉ quận chúa kiêu ngạo biến thành cái dạng mặc người xâu xé. Nàng ta rốt cuộc từ trong hít thở không thông choáng váng tỉnh lại, phẫn nộ lại ghê tởm kêu ô ô, lại kêu không ra tiếng.
Khương Vũ Triều thở hổn hển mấy hơi, giật giật vai lưng bị quất roi, túm chặt tóc Thuần Hỉ quận chúa, thấp giọng ở nàng bên tai âm trầm trầm nói: “Ngươi định thịt ta? A? thật lâu không ai dám làm gì ta.”
“Ngươi vừa rồi nói muốn giết ta?” Nàng nhặt một tấm ván gỗ to bằng bàn tay bên cạnh, “Ngươi yên tâm, ta không giết người, giết người là phạm pháp, nhưng ta muốn chơi một chút với ngươi.”
Thuần Hỉ quận chúa miệng bị nhồi phồng lên, nàng vặn vẹo giãy giụa trên mặt đất, trong mắt đều là lửa giận.
Khương Vũ Triều lại cầm lấy đao, nhắm ngay ngực nàng. Thuần Hỉ quận chúa lúc này rốt cuộc biết sợ hãi, trong ánh mắt toát ra hoảng hốt. Nàng lúc trước khinh khinh xảo xảo nói muốn giết người, khẳng định không biết lúc tử vong uy hiếp buông xuống trên người mình, là đáng sợ như vậy. Nàng muốn nói nếu mình xảy ra chuyện, phụ thân và mẫu thân khẳng định sẽ không thiện bãi cam hưu, nhưng lại chỉ có thể phát ra thanh âm hàm hồ.
Khương Vũ Triều dùng đao rạch váy áo Thuần Hỉ quận chúa, đem một thân lăng la tơ lụa xé rách tung toé, bao gồm yếm và quần lót đều xé rách, lộ ra da thịt trắng nõn.
Thuần Hỉ quận chúa mở to hai mắt nhìn, mặt đỏ lên, không biết là bởi vì phẫn nộ hay là ngượng ngùng, nàng bắt đầu sợ hãi trốn ra sau.
Khương Vũ Triều cầm lấy tấm ván gỗ: “Ngươi vừa rồi không phải thực hung sao?” Bang một cái ở trên người Thuần Hỉ quận chúa, lưu lại một mảnh vệt đỏ.
Thuần Hỉ quận chúa một bộ dáng bị lăng nhục, dù trước mặt là đều là nữ tử, nàng cũng sắp xấu hổ và giận dữ mà chết. Khương Vũ Triều dưới ánh mắt của nàng không chút nào nương tay, véo ra vô số vệt đỏ ở cổ đùi ngực, lại dùng tấm ván gỗ đánh vào bên ngoài miệng, làm miệng nàng bị đánh đến đỏ bừng một mảnh, lại kéo rơi búi tóc nàng.
“Làm chuyện sai, nên chịu giáo huấn, biết không?” Khương Vũ Triều đè thấp thanh âm nói ở bên tai Thuần Hỉ quận chúa, ngữ khí lạnh lùng mà chê cười. Thuần Hỉ quận chúa cả người run rẩy, ánh mắt nhìn về phía nàng có hận và phẫn nộ, còn có sợ hãi.
“Ngươi cho rằng thân phận cao quý?” Khương Vũ Triều dẫm lên mặt nàng, cầm lấy roi, “Hôm nay ta tới dạy ngươi một lần, cái gì gọi là hối hận không kịp.”
Thuần Hỉ quận chúa người này, Khương Vũ Triều từng nghe nói, cùng nàng phát sinh mâu thuẫn, nàng càng hỏi thăm thêm. Nhưng chung quy nàng còn mang theo một chút tư duy theo quán tính của xã hội pháp trị, không nghĩ tới người này sẽ trực tiếp thô bạo như vậy. Được, nếu đã phát triển thành như vậy, thành thật bị đánh không phải nàng có thể nhịn, vậy không nhịn.
Hôm nay trận này, các nàng sống núi kết thù lớn, vì tránh cho quận chúa thiên chân ác độc trả thù, nàng chỉ có thể ở chỗ này cẩn thận tính sổ, tốt nhất làm cho nàng ta ngày sau nhìn thấy mình liền nhớ tới tra tấn thống khổ hôm nay, nghe thấy tên nàng liền sợ hãi, hoàn toàn không dậy nổi tâm tư trả thù. Nếu không dù sau này bị trả thù, hiện tại nàng cũng đã đòi đủ, khẳng định nàng sẽ trở thành ác mộng cả đời của vị quận chúa này.
Canh giữ ở ngoài lều trại cách đó không xa, nô tỳ thường thường nhìn lều của Thuần Hỉ quận chúa, mắt thấy thời gian chậm rãi qua đi, bên trong còn không có ai ra, có nô tỳ do do dự dự, muốn tiến lên xem. Nếu người thật sự bị chết, chỉ sợ phải trước tiên chuẩn bị sẵn sàng. Thuần Hỉ quận chúa từ trước vì hả giận giết nô tỳ, cũng là các nàng xử lý, nhưng lần này người đó không thể so với nô tỳ, tuy rằng chủ tử nói có thể trực tiếp ném vào trong rừng giả là bị dã thú ăn, nhưng dù sao cũng là chuyện trái với lương tâm, các nàng cũng có chút lo lắng đề phòng.
“Quận chúa?” Nô tỳ đứng ở ngoài lều cẩn thận hỏi, nghe bên trong doanh trướng truyền đến thanh âm nữ nhân hêu ô ô. Trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nàng nghĩ còn tốt, người còn chưa chết.
Trước mắt bỗng nhiên có hắc ảnh chợt lóe, một người từ trong lều bị đẩy ra, nện xuốn nàng g. Người nọ nước mắt nước mũi giàn giụa, tóc tai tán loạn, quần áo rách nát, trên người lại tràn đầy vệt đỏ, chân mềm oặt trên mặt đất. Hai nô tỳ kinh hãi, thất thanh hô: “Quận chúa?!”
Cùng lúc đó, Khương Vũ Triều cũng từ nhảy ra khỏi lều, nhân lúc hai nô tỳ hoang mang lo sợ hết sức đỡ Thuần Hỉ quận chúa, nàng đã chạy ra ngoài.
Nàng vừa chạy vừa la lớn: “không tốt, Thuần Hỉ quận chúa đã xảy ra chuyện! Mau tới! Thuần Hỉ quận chúa đã xảy ra chuyện!”
Kêu xong, nàng nghe thấy tiếng bước chân, nhân loạn mà trốn sau lều, lại từ một lều nhỏ khác rời đi. Đến nỗi Thuần Hỉ quận chúa bên kia có thể bị bắt gặp hay không, lại sẽ phát sinh cái gì, nàng cũng không thèm biết.
Cũng được, tới một lần đi, làm thần tượng cũng không thể quá lười biếng, loại thể hiện này chính là phát cho fan một đợt phúc lợi.
Đổi xong trang phục, Ngọc Lăng Vương Hề Trác Ngọc dắt ngựa đi ra, lập tức trở thành một người lóa mắt nhất trong đám nam tử kia, khán đài nữ quyến càng xảy ra xôn xao, không ít nữ quyến đều vứt bỏ rụt rè, dựa vào lan can nhìn Hề Trác Ngọc phía dưới.
thật sự là Hề Trác Ngọc vốn dĩ đứng đầu về nhan giá trị, khí chất không giống bình thường, hơn nữa trang phục săn bắn quá đẹp, mặc vào eo nhỏ chân dài nhìn không sót cái gì, soái đến làm người ta đi không nổi. Cái eo này cũng quá gày đi, làm người ta thật muốn ôm! Còn có cái chân này, a a sao lại dài như vậy, nhìn một chiếc giày này, lúc đá người độ cong khẳng định siêu đẹp.
Khương Vũ Triều thiếu chút nữa nhịn không được thét lên, tay theo bản năng sờ hoa trên đầu muốn hái xuống, ném sang, nhưng lý trí còn chưa hoàn toàn rời nhà trốn đi, vô cùng kịp thời mà ngăn cản hành vi này lại.
Bên này nữ quyến xôn xao quá nhiều, Khương Vũ Triều phản ứng cũng không phải kịch liệt nhất, cho nên không dẫn người khác chú mục, hiện tại giữa sân, hai người hấp dẫn nhất chính là Ngọc Lăng Vương Hề Trác Ngọc còn có Dục Vương.
“Ngọc Lăng Vương sao cũng tới.”
“Đúng vậy, đây cũng khó có được.”
Mặc trang phục đi săn, những công tử đại gia cũng có chút hưng phấn thảo luận, còn có mấy người nhìn Dục Vương biểu tình lãnh khốc. Dục Vương và Ngọc Lăng Vương nháo mâu thuẫn đã sớm truyền khắp, hiện tại bọn họ đều cảm thấy Ngọc Lăng Vương thi đấu, khẳng định là hướng về phía Dục Vương.
Dục Vương chính mình cũng cảm thấy như vậy. hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn Hề Trác Ngọc còn đứng bên ngựa, duỗi tay vuốt ve, trên cao nhìn xuống nói: “Ngọc Lăng Vương muốn săn thú, cái gì cũng không mang theo? Ngươi nuôi những súc sinh đó, lúc này chẳng lẽ còn không phải nên sử dụng đến sao.”
Hề Trác Ngọc quay đầu lại nhìn hắn một cái, “Dục Vương nuôi súc sinh cũng không ít hơn ta. Ta nhớ rõ năm ngoái, Dục Vương mang liệp ưng đi, chính là nó kia?” hắn giơ tay chỉ một cái bóng đen xoay quanh ở không trung.
Dục Vương hừ một tiếng, siết hai ngón tay vào nhau, thổi ra tiếng huýt, con ưng xoay quanh trên bầu trời tức khắc kêu một tiếng, bay xuống dưới đậu lên cổ tay mang bao da của Dục Vương.
Các quý tộc săn thú, đều thích mang theo các loại mãnh thú hung cầm, con ưng này của Dục Vương khoẻ mạnh hung lệ nhất, còn từng cùng hắn lên chiến trường, thậm chí từng vồ chết người. Liệp ưng giống chủ nhân, dùng ánh mắt bén nhọn địch ý nhìn chằm chằm Hề Trác Ngọc.
Hề Trác Ngọc dẫm bàn đạp lên ngựa, ngồi ở trên ngựa cũng thổi tiếng huýt sáo, cơ hồ lập tức mấy con chó to từ doanh địa bên kia chạy tới, hình thể so với chó bình thường còn lớn hơn nhiều, nhìn qua cũng mười phần thông minh, Hề Trác Ngọc khom lưng thân mật sờ sờ đầu từng con, “đi, ta dẫn các ngươi đi chạy.” hắn tuy không tham dự thu săn, nhưng ngầm cũng thường mang theo đàn chó vào núi hoạt động một chút, mấy con này đặc biệt thích loại vận động này.
Dục Vương kéo kéo khóe miệng, nâng ưng nói: “Ngọc Lăng Vương lại xem trọng những súc sinh này, cũng đừng ở trong núi bị mãnh thú ngậm đi mất, rốt cuộc vào khu vực săn bắn, không phân rõ đó là ngươi nuôi, nếu nhìn sai giết mất mấy con, Ngọc Lăng Vương cũng đừng đau lòng.” hắn không có hảo ý nhìn những con chó to đó, ý trong lời nói là muốn giết chết mấy con cho hả giận.
Hề Trác Ngọc lại cũng không nhìn hắn, vẫn cẩn thận vuốt đầu con chó, “không có gì phải lo lắng, so với chim của Dục Vương còn lớn hơn.”
nói xong hắn cảm thấy có chút không đúng, đành phải bỏ thêm một câu: “Ta là nói chó của ta lớn hơn chim của Dục Vương.”
hắn không giải thích còn tốt, vừa giải thích, mặt Dục Vương đã đen rồi, hừ lạnh một tiếng quay đầu vào khu săn bắn.
“Ngọc ca, không nghĩ tới ngươi còn biết tổn hại người khác a, thật là làm ta mở rộng tầm mắt.” Lục hoàng tử cưỡi ngựa đi qua, vẻ mặt kinh ngạc cảm thán.
Hề Trác Ngọc: Ta không phải, ta không có…… Ta thật không phải.
Thất hoàng tử cũng lao đến, “Ngọc ca, ta nghe nói huynh và hắn đang tranh tam tiểu thư nhà Tiêu tướng quốc có phải không?”
Hề Trác Ngọc vừa nghe cái này, cảm giác càng đau đầu, đây là cái gì? hắn rõ ràng không phải, cũng không có.
Hề Trác Ngọc: “không phải, đệ đừng nói bậy.”
Thất hoàng tử cười to: “Thẹn thùng cái gì, ta cổ vũ huynh! Tam ca người nọ không biết thương hương tiếc ngọc, Ngọc ca, khẳng định huynh tốt hơn.”
nói không thông, Hề Trác Ngọc cũng cưỡi ngựa mang theo mấy con chó vào khu săn.
Thôi, thanh giả tự thanh đi, hắn nghĩ.
……
“Dựa vào cái gì?!” Thuần Hỉ quận chúa đá ngã một bình hoa, lại vung tay áo đập rớt cái bình ngọc, thét to: “Dựa vào cái gì là Tiêu Cẩm Nguyệt? Nàng có chỗ nào so được với ta? Trác Ngọc ca ca vì sao chọn nàng không chọn ta?”
“Thôi, con phát tính tình cái gì, chính là tính tình này, con chưa bao giờ chịu thu liễm, bây giờ tốt rồi, nháo đến như vậy, Hoàng Hậu điện hạ cũng không chịu nói tốt cho con.” mẫu thân của Thuần Hỉ quận chúa quát.
Thuần Hỉ quận chúa còn đang la hét, đá mảnh sứ vỡ trên mặt đất bay ra ngoài, “Hoàng Hậu điện hạ không phải đã nói gả con cho Trác Ngọc ca ca, giờ lại đổi ý, sao bà ấy có thể như vậy! Mẫu thân, người đi nói với hoàng hậu, người bảo phụ thân đi nói với bệ hạ!”
“Đủ rồi! Con còn ngại không đủ mất mặt! Con sống yên ổn cho ta, bị phụ thân con sủng không biết trời cao đất dày, nếu còn dám nháo ra chuyện, liền nhốt con lại!”
Thuần Hỉ quận chúa từ khi biết được mình sẽ gả cho Ngọc Lăng Vương làm Vương phi liền bành trướng kỳ cục, nơi nơi dào dạt đắc ý mà khoe ra, cung yến trùng dương ở trong cung nháo với Tiêu Cẩm Nguyệt đến trước mặt Hoàng Hậu và hoàng đế, nàng có chút sợ hãi, nhưng an tâm hai ngày lại thói cũ nảy mầm. Ai biết trong cung đột nhiên truyền đến tin tức, nói việc của nàng và Ngọc Lăng Vương đã thất bại.
Chuyện này sao có thể nhịn, Thuần Hỉ quận chúa nháo tới nháo đi, nháo đến mẫu thân nàng tự mình đi chỗ Hoàng Hậu dò hỏi, rốt cuộc được biết nguyên nhân xác thực, nguyên lai là bởi vì Ngọc Lăng Vương chính miệng nói không thích nàng, hơn nữa hắn thích chính là Tiêu tam tiểu thư Tiêu Cẩm Nguyệt. Cái này thì càng không được, Thuần Hỉ quận chúa càng hận đến phát cuồng, ở trong phủ phát giận khắp nơi, nháo đến gà chó không yên.
thật vất vả ngừng nghỉ hai ngày, tới thu săn, mẫu thân của nàng ngàn dặn dò vạn dặn dò, bảo nàng không cần gây chuyện, nhưng mà nàng lại không nghe lời, trực tiếp tới tìm Tiêu Cẩm Nguyệt, chuẩn bị xả giận cho mình.
Thuần Hỉ quận chúa bị nuông chiều hỏng rồi, tính tình rất có chút vô pháp vô thiên, làm việc lại không màng hậu quả, nàng trực tiếp để hai nô tỳ thừa dịp Tiêu Cẩm Nguyệt lạc lại một mình bịt miệng trói nàng tới doanh trướng của mình.
Khương Vũ Triều mới vừa nhìn theo idol khí phách hăng hái mà đi vào khu vực săn bắn, chuẩn bị về doanh trướng nghỉ ngơi, ai biết đã bị hai nô tỳ thân thể khoẻ mạnh đè ép đưa vào doanh trướng Thuần Hỉ quận chúa, lại bị ấn quỳ gối trên mặt đất.
“Tiêu Cẩm Nguyệt, ngươi biết hôm nay vì sao ở chỗ này không?” Thuần Hỉ quận chúa nâng mũi chân đá đá đầu gối Khương Vũ Triều, lại ngồi xổm xuống dùng móng tay nhòn nhọn cắt hai vệt ở trên mặt nàng: “Bởi vì ngươi đoạt đồ với ta, ta thực không cao hứng.”
“Các ngươi đều đi ra ngoài, canh giử ở xa một chút, đừng để người khác nghe được thanh âm tới đây.” Thuần Hỉ quận chúa cầm roi đứng lên, nói với hai nô tỳ kia.
Hai cái nô tỳ theo tiếng lui ra, trong doanh trướng chỉ còn lại Thuần Hỉ quận chúa và Khương Vũ Triều bị trói tay.
“Bang ——” Thuần Hỉ quận chúa không nói hai lời quất một roi lên người Khương Vũ Triều, “Ai cho phép ngươi đoạt Trác Ngọc ca ca với ta? Ngươi loại nữ nhân này có tư cách gì trèo cao Trác Ngọc ca ca của ta?”
Khương Vũ Triều không thể kịp thời né tránh, cứ thế ăn một roi. Nàng mới vừa bị hai nô tỳ ấn quỳ trên mặt đất, đầu gối đập mạnh xuống, nhất thời còn chưa bình phục lại.
Thuần Hỉ quận chúa cho nàng một roi lại mắng: “Hôm nay ta phải đánh chết ngươi, còn phải dùng đao rạch mặt ngươi, sau đó ném vào trong rừng cho dã thú ăn, đến lúc đó xem ngươi còn lấy cái gì tranh Trác Ngọc ca ca với ta!”
Khương Vũ Triều hoãn qua một trận, không nói hai lời nhảy lên cho nàng ta một cước, gạt Thuần Hỉ quận chúa ngã xuống đất. Khương Vũ Triều bị hai nha hoàn trói tay, chân lại không trói chặt. Nơi này tiểu thư đại gia đều yếu ớt, các nàng đại khái cho rằng trói tay là đủ rồi, nhưng Khương Vũ Triều không phải Tiêu Cẩm Nguyệt, nàng có kinh nghiệm đánh lộn phong phú, lúc này tiến vào trạng thái, đánh không lại hai nô tỳ to khỏe, chẳng lẽ còn đánh không lại một Thuần Hỉ quận chúa sao.
Tay tạm thời không thể động cũng không trở ngại nàng phát huy, thừa dịp Thuần Hỉ quận chúa ngã dập mông, nàng tiến lên không khách khí ngồi lên đầu Thuần Hỉ quận chúa, trực tiếp ngăn chặn cả khuôn mặt bao gồm miệng nàng, miễn cho nàng hô lên gọi nô tỳ bên ngoài tiến vào.
Hơn nữa cái động tác này tuyệt nhất ở chỗ cũng đủ ghê tởm người ta. Khương Vũ Triều bất động như núi, tùy ý đôi tay Thuần Hỉ quận chúa giãy giụa như thế nào, cứ gắt gao đè nặng mặt nàng ta, làm nàng ta không thể hô hấp.
Chờ đến lúc người giãy giụa chậm rãi yếu dần, nàng mới đứng lên, nhìn Thuần Hỉ quận chúa run rẩy trên mặt đất. Nàng nhanh chóng tìm được một cây đao ở trên án kỉ bên cạnh, cắt dây thừng trên tay, sau đó cởi giày của Thuần Hỉ quận chúa, kéo xuống nhét vớ vào miệng nàng ta, bịt kín mít, dùng dây thừng vừa cắt, trói miệng cùng với tay chân nàng ta.
Chỉ khoảng nửa khắc, hai người liền đổi vai, Thuần Hỉ quận chúa kiêu ngạo biến thành cái dạng mặc người xâu xé. Nàng ta rốt cuộc từ trong hít thở không thông choáng váng tỉnh lại, phẫn nộ lại ghê tởm kêu ô ô, lại kêu không ra tiếng.
Khương Vũ Triều thở hổn hển mấy hơi, giật giật vai lưng bị quất roi, túm chặt tóc Thuần Hỉ quận chúa, thấp giọng ở nàng bên tai âm trầm trầm nói: “Ngươi định thịt ta? A? thật lâu không ai dám làm gì ta.”
“Ngươi vừa rồi nói muốn giết ta?” Nàng nhặt một tấm ván gỗ to bằng bàn tay bên cạnh, “Ngươi yên tâm, ta không giết người, giết người là phạm pháp, nhưng ta muốn chơi một chút với ngươi.”
Thuần Hỉ quận chúa miệng bị nhồi phồng lên, nàng vặn vẹo giãy giụa trên mặt đất, trong mắt đều là lửa giận.
Khương Vũ Triều lại cầm lấy đao, nhắm ngay ngực nàng. Thuần Hỉ quận chúa lúc này rốt cuộc biết sợ hãi, trong ánh mắt toát ra hoảng hốt. Nàng lúc trước khinh khinh xảo xảo nói muốn giết người, khẳng định không biết lúc tử vong uy hiếp buông xuống trên người mình, là đáng sợ như vậy. Nàng muốn nói nếu mình xảy ra chuyện, phụ thân và mẫu thân khẳng định sẽ không thiện bãi cam hưu, nhưng lại chỉ có thể phát ra thanh âm hàm hồ.
Khương Vũ Triều dùng đao rạch váy áo Thuần Hỉ quận chúa, đem một thân lăng la tơ lụa xé rách tung toé, bao gồm yếm và quần lót đều xé rách, lộ ra da thịt trắng nõn.
Thuần Hỉ quận chúa mở to hai mắt nhìn, mặt đỏ lên, không biết là bởi vì phẫn nộ hay là ngượng ngùng, nàng bắt đầu sợ hãi trốn ra sau.
Khương Vũ Triều cầm lấy tấm ván gỗ: “Ngươi vừa rồi không phải thực hung sao?” Bang một cái ở trên người Thuần Hỉ quận chúa, lưu lại một mảnh vệt đỏ.
Thuần Hỉ quận chúa một bộ dáng bị lăng nhục, dù trước mặt là đều là nữ tử, nàng cũng sắp xấu hổ và giận dữ mà chết. Khương Vũ Triều dưới ánh mắt của nàng không chút nào nương tay, véo ra vô số vệt đỏ ở cổ đùi ngực, lại dùng tấm ván gỗ đánh vào bên ngoài miệng, làm miệng nàng bị đánh đến đỏ bừng một mảnh, lại kéo rơi búi tóc nàng.
“Làm chuyện sai, nên chịu giáo huấn, biết không?” Khương Vũ Triều đè thấp thanh âm nói ở bên tai Thuần Hỉ quận chúa, ngữ khí lạnh lùng mà chê cười. Thuần Hỉ quận chúa cả người run rẩy, ánh mắt nhìn về phía nàng có hận và phẫn nộ, còn có sợ hãi.
“Ngươi cho rằng thân phận cao quý?” Khương Vũ Triều dẫm lên mặt nàng, cầm lấy roi, “Hôm nay ta tới dạy ngươi một lần, cái gì gọi là hối hận không kịp.”
Thuần Hỉ quận chúa người này, Khương Vũ Triều từng nghe nói, cùng nàng phát sinh mâu thuẫn, nàng càng hỏi thăm thêm. Nhưng chung quy nàng còn mang theo một chút tư duy theo quán tính của xã hội pháp trị, không nghĩ tới người này sẽ trực tiếp thô bạo như vậy. Được, nếu đã phát triển thành như vậy, thành thật bị đánh không phải nàng có thể nhịn, vậy không nhịn.
Hôm nay trận này, các nàng sống núi kết thù lớn, vì tránh cho quận chúa thiên chân ác độc trả thù, nàng chỉ có thể ở chỗ này cẩn thận tính sổ, tốt nhất làm cho nàng ta ngày sau nhìn thấy mình liền nhớ tới tra tấn thống khổ hôm nay, nghe thấy tên nàng liền sợ hãi, hoàn toàn không dậy nổi tâm tư trả thù. Nếu không dù sau này bị trả thù, hiện tại nàng cũng đã đòi đủ, khẳng định nàng sẽ trở thành ác mộng cả đời của vị quận chúa này.
Canh giữ ở ngoài lều trại cách đó không xa, nô tỳ thường thường nhìn lều của Thuần Hỉ quận chúa, mắt thấy thời gian chậm rãi qua đi, bên trong còn không có ai ra, có nô tỳ do do dự dự, muốn tiến lên xem. Nếu người thật sự bị chết, chỉ sợ phải trước tiên chuẩn bị sẵn sàng. Thuần Hỉ quận chúa từ trước vì hả giận giết nô tỳ, cũng là các nàng xử lý, nhưng lần này người đó không thể so với nô tỳ, tuy rằng chủ tử nói có thể trực tiếp ném vào trong rừng giả là bị dã thú ăn, nhưng dù sao cũng là chuyện trái với lương tâm, các nàng cũng có chút lo lắng đề phòng.
“Quận chúa?” Nô tỳ đứng ở ngoài lều cẩn thận hỏi, nghe bên trong doanh trướng truyền đến thanh âm nữ nhân hêu ô ô. Trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nàng nghĩ còn tốt, người còn chưa chết.
Trước mắt bỗng nhiên có hắc ảnh chợt lóe, một người từ trong lều bị đẩy ra, nện xuốn nàng g. Người nọ nước mắt nước mũi giàn giụa, tóc tai tán loạn, quần áo rách nát, trên người lại tràn đầy vệt đỏ, chân mềm oặt trên mặt đất. Hai nô tỳ kinh hãi, thất thanh hô: “Quận chúa?!”
Cùng lúc đó, Khương Vũ Triều cũng từ nhảy ra khỏi lều, nhân lúc hai nô tỳ hoang mang lo sợ hết sức đỡ Thuần Hỉ quận chúa, nàng đã chạy ra ngoài.
Nàng vừa chạy vừa la lớn: “không tốt, Thuần Hỉ quận chúa đã xảy ra chuyện! Mau tới! Thuần Hỉ quận chúa đã xảy ra chuyện!”
Kêu xong, nàng nghe thấy tiếng bước chân, nhân loạn mà trốn sau lều, lại từ một lều nhỏ khác rời đi. Đến nỗi Thuần Hỉ quận chúa bên kia có thể bị bắt gặp hay không, lại sẽ phát sinh cái gì, nàng cũng không thèm biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.