Chương 319: Điện Hạ, Ta Siêu Ngoan (36)
Mộ Như Tửu
13/08/2021
Trà Trà choáng váng.
Tại sao còn có một vấn đề?
Ánh mắt chờ mong nhìn lướt qua bánh quế hoa, rồi mới miễn cưỡng đem tầm mắt thu hồi, dừng ở trêи người Mặc Tinh Hoàn.
"Vậy chàng tiếp tục hỏi đi."
Nam tử do dự một chút, "Nàng, vì cái gì muốn xuất cung? Vấn đề này, nàng vừa rồi chưa có trả lời ta."
Giọng nói trầm ổn, rõ ràng có chút khẩn trương.
Ngay cả trêи gương mặt, cũng hiện lên vài phần sợ hãi.
Mặc dù nàng vừa rồi có nói nhất định sẽ đối với hắn phụ trách, nhưng hắn vẫn sợ hãi, nàng đối với hắn mà nói, hoàn toàn chính là vô pháp khống chế.
Nàng đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, đột nhiên không kịp dự phòng.
Đồng dạng, hắn cũng sợ hãi đột nhiên một ngày nào đó nàng sẽ biến mất.
Hơn nữa nàng vừa rồi trả lời những lời kia, khiến cho hắn cảm thấy quá mức không chân thật.
Nàng trả lời thực nhẹ nhàng.
Nàng đối với chuyện tình yêu cũng có chút ngây thơ và mờ mịt......
Hắn......Một chút cảm giác an toàn cũng không có.
Thậm chí, chỉ có nàng vẫn luôn ở bên cạnh hắn, hắn mới có thể cảm giác được nàng tồn tại.
Hôm nay, nàng đột nhiên muốn xuất cung, đã khiến hắn hoảng hốt, thật sự dọa tới rồi hắn.
Nếu không, hắn không đến mức ở dưới tình huống cái gì cũng chưa chuẩn bị, ở ngay cửa cung để cho tất cả mọi người biết nàng là một tiểu cô nương.
Trà Trà thấy vấn đề này, thật sự là tránh không khỏi.
Đành phải thở dài.
Nhích về phía hắn, "Kỳ thật cũng không có gì, chính là phụ thân ta lại đưa một phong thơ, lấy mẫu thân ra uy hϊế͙p͙ ta, ta......Thực tức giận, liền muốn xuất cung đánh ông ta một trận......
Sau đó liền không thể hiểu tại sao lại đụng phải tiểu thư của tướng quân phủ, sau đó lại không thể hiểu được mà đánh lên.
Cuối cùng, lại không thể hiểu được mà bị đưa đến Ngự Thư Phòng, dù sao......Chính là thực sự không thể hiểu được......"
Nói xong lời cuối cùng, cô có chút chột dạ.
Ai, cô đã đánh người.
Cô trước kia khi muốn đánh người, đều sẽ không để người khác nhìn thấy!
Lần này, cảm xúc không thể khống chế được, xuống ta có hỏi nặng.
Cô có chút ảo não cúi đầu, đầu nhỏ gục xuống, cả người héo héo.
Mặc Tinh Hoàn nhanh chóng đem đáp án của nàng ở trong đầu lập lại một lần.
Ninh Tương?
Lại lén truyền tin cho nàng sao?
Xem ra, người ở trong cung điện Thái Tử, cũng nên thanh trừ một đợt.
Đôi mắt đen như mực nhiễm thêm vài phần lệ khí, giây lát, lại nhanh chóng biến mất, hắn lo lắng dọa đến trong lòng ngực tiểu bảo bối.
Ai, Trà Trà của hắn, tiểu cô nương của hắn, tiểu bảo bối của hắn.
Hắn duỗi tay, ngón tay thon dài dừng ở bên hông cô, nhẹ nhàng vòng qua, thấp giọng nói.
"Trà Trà còn cái gì muốn nói không?"
"Ngô......Có." Tiểu cô nương rầm rì, ngẩng đầu, ngoan ngoãn giống như hài tử phạm sai lầm.
Mặc Tinh Hoàn khóe môi cong lên , cười cười, "Hả? Nói nói thử xem."
Trà Trà sắp xếp ngôn ngữ một chút, sau đó nhỏ giọng giải thích.
"Là tiểu thư của tướng quân phủ tiểu thư chính mình chạy tới tìm ta đánh nhau, không thể trách ta......"
Nàng nói xong, lặng lẽ nhìn sắc mặt của Mặc Tinh Hoàn một chút, ngô, nhìn không ra được cái gì.
Cô đành phải bổ sung thêm, "Được rồi, là ta không đúng. Bởi vì không khống chế được lực đạo, xuống tay có chút tàn nhẫn, hẳn là chỉ có việc này thôi.
Mặc Tinh Hoàn, ta có phải chọc phiền toái cho chàng rồi hay không a? Tống tướng quân bên kia, thoạt nhìn nhưng thật ra rất dễ nói chuyện, nhưng ông ấy là tướng quân nha, tay cầm binh quyền, về sau cũng là muốn duy trì chàng đi, quan hệ không thể quá cứng.
Sau này, chàng có phải hay không phải tốn thật nhiều thời gian, cùng Tống tướng quân làm tốt quan hệ a?"
Tiểu cô nương nói chuyện rất là nghiêm túc.
Mặc Tinh Hoàn không nhịn được xoa xoa đầu nhỏ của nàng, bên trong cái đầu nhỏ này, có cái gì a?
Như thế nào có thể đáng yêu đến như vậy?
Hắn lắc đầu, "Không......" Đột nhiên, ánh mắt sáng ngời, chuyện cũng đi theo xoay một chút.
"Không như nàng nói đơn giản như vậy, so trong tưởng tượng của nàng còn phức tạp hơn, việc này, xác thật có chút khó khăn." Hắn thở dài, bộ dáng trầm trọng.
Tại sao còn có một vấn đề?
Ánh mắt chờ mong nhìn lướt qua bánh quế hoa, rồi mới miễn cưỡng đem tầm mắt thu hồi, dừng ở trêи người Mặc Tinh Hoàn.
"Vậy chàng tiếp tục hỏi đi."
Nam tử do dự một chút, "Nàng, vì cái gì muốn xuất cung? Vấn đề này, nàng vừa rồi chưa có trả lời ta."
Giọng nói trầm ổn, rõ ràng có chút khẩn trương.
Ngay cả trêи gương mặt, cũng hiện lên vài phần sợ hãi.
Mặc dù nàng vừa rồi có nói nhất định sẽ đối với hắn phụ trách, nhưng hắn vẫn sợ hãi, nàng đối với hắn mà nói, hoàn toàn chính là vô pháp khống chế.
Nàng đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, đột nhiên không kịp dự phòng.
Đồng dạng, hắn cũng sợ hãi đột nhiên một ngày nào đó nàng sẽ biến mất.
Hơn nữa nàng vừa rồi trả lời những lời kia, khiến cho hắn cảm thấy quá mức không chân thật.
Nàng trả lời thực nhẹ nhàng.
Nàng đối với chuyện tình yêu cũng có chút ngây thơ và mờ mịt......
Hắn......Một chút cảm giác an toàn cũng không có.
Thậm chí, chỉ có nàng vẫn luôn ở bên cạnh hắn, hắn mới có thể cảm giác được nàng tồn tại.
Hôm nay, nàng đột nhiên muốn xuất cung, đã khiến hắn hoảng hốt, thật sự dọa tới rồi hắn.
Nếu không, hắn không đến mức ở dưới tình huống cái gì cũng chưa chuẩn bị, ở ngay cửa cung để cho tất cả mọi người biết nàng là một tiểu cô nương.
Trà Trà thấy vấn đề này, thật sự là tránh không khỏi.
Đành phải thở dài.
Nhích về phía hắn, "Kỳ thật cũng không có gì, chính là phụ thân ta lại đưa một phong thơ, lấy mẫu thân ra uy hϊế͙p͙ ta, ta......Thực tức giận, liền muốn xuất cung đánh ông ta một trận......
Sau đó liền không thể hiểu tại sao lại đụng phải tiểu thư của tướng quân phủ, sau đó lại không thể hiểu được mà đánh lên.
Cuối cùng, lại không thể hiểu được mà bị đưa đến Ngự Thư Phòng, dù sao......Chính là thực sự không thể hiểu được......"
Nói xong lời cuối cùng, cô có chút chột dạ.
Ai, cô đã đánh người.
Cô trước kia khi muốn đánh người, đều sẽ không để người khác nhìn thấy!
Lần này, cảm xúc không thể khống chế được, xuống ta có hỏi nặng.
Cô có chút ảo não cúi đầu, đầu nhỏ gục xuống, cả người héo héo.
Mặc Tinh Hoàn nhanh chóng đem đáp án của nàng ở trong đầu lập lại một lần.
Ninh Tương?
Lại lén truyền tin cho nàng sao?
Xem ra, người ở trong cung điện Thái Tử, cũng nên thanh trừ một đợt.
Đôi mắt đen như mực nhiễm thêm vài phần lệ khí, giây lát, lại nhanh chóng biến mất, hắn lo lắng dọa đến trong lòng ngực tiểu bảo bối.
Ai, Trà Trà của hắn, tiểu cô nương của hắn, tiểu bảo bối của hắn.
Hắn duỗi tay, ngón tay thon dài dừng ở bên hông cô, nhẹ nhàng vòng qua, thấp giọng nói.
"Trà Trà còn cái gì muốn nói không?"
"Ngô......Có." Tiểu cô nương rầm rì, ngẩng đầu, ngoan ngoãn giống như hài tử phạm sai lầm.
Mặc Tinh Hoàn khóe môi cong lên , cười cười, "Hả? Nói nói thử xem."
Trà Trà sắp xếp ngôn ngữ một chút, sau đó nhỏ giọng giải thích.
"Là tiểu thư của tướng quân phủ tiểu thư chính mình chạy tới tìm ta đánh nhau, không thể trách ta......"
Nàng nói xong, lặng lẽ nhìn sắc mặt của Mặc Tinh Hoàn một chút, ngô, nhìn không ra được cái gì.
Cô đành phải bổ sung thêm, "Được rồi, là ta không đúng. Bởi vì không khống chế được lực đạo, xuống tay có chút tàn nhẫn, hẳn là chỉ có việc này thôi.
Mặc Tinh Hoàn, ta có phải chọc phiền toái cho chàng rồi hay không a? Tống tướng quân bên kia, thoạt nhìn nhưng thật ra rất dễ nói chuyện, nhưng ông ấy là tướng quân nha, tay cầm binh quyền, về sau cũng là muốn duy trì chàng đi, quan hệ không thể quá cứng.
Sau này, chàng có phải hay không phải tốn thật nhiều thời gian, cùng Tống tướng quân làm tốt quan hệ a?"
Tiểu cô nương nói chuyện rất là nghiêm túc.
Mặc Tinh Hoàn không nhịn được xoa xoa đầu nhỏ của nàng, bên trong cái đầu nhỏ này, có cái gì a?
Như thế nào có thể đáng yêu đến như vậy?
Hắn lắc đầu, "Không......" Đột nhiên, ánh mắt sáng ngời, chuyện cũng đi theo xoay một chút.
"Không như nàng nói đơn giản như vậy, so trong tưởng tượng của nàng còn phức tạp hơn, việc này, xác thật có chút khó khăn." Hắn thở dài, bộ dáng trầm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.