Chương 320: Điện Hạ, Ta Siêu Ngoan (37)
Mộ Như Tửu
13/08/2021
Nhìn thấy bộ dáng khó xử kia của Mặc Tinh Hoàn, Trà Trà càng thêm lo lắng.
Cô cúi đầu, bộ dáng héo héo, uể oải ỉu xìu.
Thật sự chọc phiền toái a.
Cô nhỏ giọng nói thầm, "Làm sao bây giờ?"
Thất Thất, 【............】
Nó nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn xuống được, mở miệng nhắc nhở một câu.
【 Trà Trà, Tống tướng quân rõ ràng là mở miệng xin lỗi trước. 】 cho nên chuyện này, hẳn là không có vấn đề gì.
Trà Trà ánh mắt sáng ngời, vội vàng nói, "Đúng rồi, ta nhớ rõ Tống tướng quân có xin lỗi trước nha!"
Nam tử không chút hoang mang.
Rũ lông mi, giấu đi ánh mắt gợn sóng.
"Tống tướng quân xác thật có nói xin lỗi, nhưng rõ ràng là bận tâm mặt mũi của ta, không muốn đem việc này nháo đến khó coi, hơn nữa......Nàng như thế nào có thể bảo đảm được là Tống tướng quân sẽ không ngầm mang thù?
Tống tướng quân tuy nói là một người chính trực, nhưng vị Tống tiểu thư kia, lại là hòn ngọc quý trêи tay của ông ấy, chưa bao giờ ăn qua đau khổ.
Bị nàng đánh đến khó coi như vậy ở trước mặt mọi người, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút mất mặt."
Trà Trà nghiêm túc suy nghĩ một chút, lời nói này......Có chút đạo lý!
Giống như xác thật là có chuyện như vậy.
Khó để chắc chắn là sẽ không ngầm mang thù!
Bởi vì, cũng không biết trong lòng Tống tướng quân nghĩ như thế nào.
Tống tướng quân, "............" Ta vô tội! Ta thật sự là một người tốt.
Mắt thấy suy nghĩ hơn nửa ngày, cũng không nghĩ ra được nên làm như thế nào, cô thở dài kéo kéo góc áo của Mặc Tinh Hoàn.
"Vậy chàng nói xem, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Trà Trà gương mặt yểu xìu, mếu máo ủy khuất.
Mặc Tinh Hoàn giơ tay, xoa xoa mặt nàng một chút, giống như là đang an ủi, chẳng qua, đầu ngón tay lạnh lẽo, không đành lòng ngay lập tức dời đi.
Khóe môi hơi cong, mang theo vài phần thâm ý.
"Những việc này, ta sẽ xử lý tốt, nàng không cần lo lắng, nhưng là...... Chuyện này thực khó giải quyết, nàng, dù sao cũng phải cho ta một chút bồi thường."
Dứt lời, hắn thu hồi tay.
Thuận thế nghiên người, nửa người dựa vào đầu giường, hai mắt nhìn chằm chằm tiểu cô nương.
Trà Trà sửng sốt vài giây, sau đó gật gật đầu.
"Được a."
Dù sao cũng là việc ta gặp phải, Mặc Tinh Hoàn tiêu phí sức lực để giúp cô giải quyết, vậy cô bồi thường một chút, cũng là chuyện bình thường.
Chẳng qua, cô nhất định phải nhớ kỹ giáo huấn này, lần sau nên lại đánh người, nhất định nhất định nhất định phải tìm một nơi không có người!!!
Cô nghiêng đầu, nhìn Mặc Tinh Hoàn đang dựa vào đầu giường, con ngươi đen như mực, giống như đột nhiên có thêm vài phần ánh sáng, có ánh sáng lưu chuyển.
"Vậy chàng nghĩ muốn bồi thường cái gì nha?"
Tiểu cô nương nhỏ giọng dò hỏi, ngoan ngoãn đến muốn mạng.
Mặc Tinh Hoàn duỗi tay câu lấy eo cô, đem người kéo vào trong lòng.
Đột nhiên không kịp dự phòng, cô ngã nhào vào trong lòng hắn.
Mùi hương nhàn nhạt, từ trêи người hắn truyền đến, Trà Trà che miệng ngáp một cái.
Cô nhìn hắn một cái, nghĩ là hắn còn chưa có nghĩ xuống muốn bồi thường cái gì, cô nghiên đầu, ghé vào trêи người hắn tìm một cái tư thế tương đối thoải mái.
Sau đó đầu nhỏ tiến đến cổ hắn, nhẹ nhàng nói, "Chàng chậm rãi nghĩ, ta, ta ngủ một lát trước."
Mặc Tinh Hoàn toàn thân cứng đờ.
Rũ mắt nhìn nhìn tiểu cô nương đang nằm trêи người hắn.
Thật đúng là đối với hắn một chút phòng bị cũng không có...... Liền cứ như vậy ngủ trêи người hắn?
Cũng không sợ, hắn đối với nàng làm một chút chuyện gì đó sao?
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, giơ tay kéo chăn gấm bên cạnh, đắp lên trêи người hai người.
Về phần bồi thường?
Hắn đã sớm nghĩ ra rồi.
Chỉ là, tiểu cô nương nhà hắn quá ngoan ngoãn, ngoan đến mức hắn không đành lòng nói ra hắn muốn bồi thường cái gì.
Bởi vì, hôm nay thu hoạch rất tốt, trước kia, nàng còn nói nhất định sẽ đối với hắn phụ trách!
Những lời này, hắn đã sâu khắc ở trong đầu.
Còn bồi thường?
Đợi nàng tỉnh lại, chậm rãi thương lượng.
Cô cúi đầu, bộ dáng héo héo, uể oải ỉu xìu.
Thật sự chọc phiền toái a.
Cô nhỏ giọng nói thầm, "Làm sao bây giờ?"
Thất Thất, 【............】
Nó nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn xuống được, mở miệng nhắc nhở một câu.
【 Trà Trà, Tống tướng quân rõ ràng là mở miệng xin lỗi trước. 】 cho nên chuyện này, hẳn là không có vấn đề gì.
Trà Trà ánh mắt sáng ngời, vội vàng nói, "Đúng rồi, ta nhớ rõ Tống tướng quân có xin lỗi trước nha!"
Nam tử không chút hoang mang.
Rũ lông mi, giấu đi ánh mắt gợn sóng.
"Tống tướng quân xác thật có nói xin lỗi, nhưng rõ ràng là bận tâm mặt mũi của ta, không muốn đem việc này nháo đến khó coi, hơn nữa......Nàng như thế nào có thể bảo đảm được là Tống tướng quân sẽ không ngầm mang thù?
Tống tướng quân tuy nói là một người chính trực, nhưng vị Tống tiểu thư kia, lại là hòn ngọc quý trêи tay của ông ấy, chưa bao giờ ăn qua đau khổ.
Bị nàng đánh đến khó coi như vậy ở trước mặt mọi người, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút mất mặt."
Trà Trà nghiêm túc suy nghĩ một chút, lời nói này......Có chút đạo lý!
Giống như xác thật là có chuyện như vậy.
Khó để chắc chắn là sẽ không ngầm mang thù!
Bởi vì, cũng không biết trong lòng Tống tướng quân nghĩ như thế nào.
Tống tướng quân, "............" Ta vô tội! Ta thật sự là một người tốt.
Mắt thấy suy nghĩ hơn nửa ngày, cũng không nghĩ ra được nên làm như thế nào, cô thở dài kéo kéo góc áo của Mặc Tinh Hoàn.
"Vậy chàng nói xem, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Trà Trà gương mặt yểu xìu, mếu máo ủy khuất.
Mặc Tinh Hoàn giơ tay, xoa xoa mặt nàng một chút, giống như là đang an ủi, chẳng qua, đầu ngón tay lạnh lẽo, không đành lòng ngay lập tức dời đi.
Khóe môi hơi cong, mang theo vài phần thâm ý.
"Những việc này, ta sẽ xử lý tốt, nàng không cần lo lắng, nhưng là...... Chuyện này thực khó giải quyết, nàng, dù sao cũng phải cho ta một chút bồi thường."
Dứt lời, hắn thu hồi tay.
Thuận thế nghiên người, nửa người dựa vào đầu giường, hai mắt nhìn chằm chằm tiểu cô nương.
Trà Trà sửng sốt vài giây, sau đó gật gật đầu.
"Được a."
Dù sao cũng là việc ta gặp phải, Mặc Tinh Hoàn tiêu phí sức lực để giúp cô giải quyết, vậy cô bồi thường một chút, cũng là chuyện bình thường.
Chẳng qua, cô nhất định phải nhớ kỹ giáo huấn này, lần sau nên lại đánh người, nhất định nhất định nhất định phải tìm một nơi không có người!!!
Cô nghiêng đầu, nhìn Mặc Tinh Hoàn đang dựa vào đầu giường, con ngươi đen như mực, giống như đột nhiên có thêm vài phần ánh sáng, có ánh sáng lưu chuyển.
"Vậy chàng nghĩ muốn bồi thường cái gì nha?"
Tiểu cô nương nhỏ giọng dò hỏi, ngoan ngoãn đến muốn mạng.
Mặc Tinh Hoàn duỗi tay câu lấy eo cô, đem người kéo vào trong lòng.
Đột nhiên không kịp dự phòng, cô ngã nhào vào trong lòng hắn.
Mùi hương nhàn nhạt, từ trêи người hắn truyền đến, Trà Trà che miệng ngáp một cái.
Cô nhìn hắn một cái, nghĩ là hắn còn chưa có nghĩ xuống muốn bồi thường cái gì, cô nghiên đầu, ghé vào trêи người hắn tìm một cái tư thế tương đối thoải mái.
Sau đó đầu nhỏ tiến đến cổ hắn, nhẹ nhàng nói, "Chàng chậm rãi nghĩ, ta, ta ngủ một lát trước."
Mặc Tinh Hoàn toàn thân cứng đờ.
Rũ mắt nhìn nhìn tiểu cô nương đang nằm trêи người hắn.
Thật đúng là đối với hắn một chút phòng bị cũng không có...... Liền cứ như vậy ngủ trêи người hắn?
Cũng không sợ, hắn đối với nàng làm một chút chuyện gì đó sao?
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, giơ tay kéo chăn gấm bên cạnh, đắp lên trêи người hai người.
Về phần bồi thường?
Hắn đã sớm nghĩ ra rồi.
Chỉ là, tiểu cô nương nhà hắn quá ngoan ngoãn, ngoan đến mức hắn không đành lòng nói ra hắn muốn bồi thường cái gì.
Bởi vì, hôm nay thu hoạch rất tốt, trước kia, nàng còn nói nhất định sẽ đối với hắn phụ trách!
Những lời này, hắn đã sâu khắc ở trong đầu.
Còn bồi thường?
Đợi nàng tỉnh lại, chậm rãi thương lượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.