Chương 32: Người quen
Bí Ngô
08/11/2022
“Sao lại không có chứ?” Một tiếng nói vang lên làm cả ba bất ngờ
Họ hướng mắt về phía giọng nói kia, thì ra đó chính Lâm Chi. Cô đang trên đường về phủ thì bắt gặp được chuyện này.
“Phu quân”.
“Huynh”.
Lâm Nhạc và Hạ Minh Nguyệt cất tiếng với dáng vẻ ngạc nhiên.
Nói rồi cô đưa ra một tờ giấy ra trước mặt bà ta. Bà ta cầm lấy tờ giấy đọc rồi cũng không nói gì dứt khoác ký vào tờ giấy đó. Thấy được cảnh tượng trước mặt Lâm Nhạc và Hạ Minh Nguyệt liền hiểu ngay đó là gì.
Lâm Nhạc lặng người nhìn mẫu thân mình đưa lại tờ giấy cho Lâm Chi, rồi cầm lấy ngân phiếu, vui vẻ rời đi. Khoảng khắc ấy, tâm nàng như chết lặng. Người ta thường nói tình mẫu từ là tình cảm thiêng liêng, quý giá nhất mà. Nhưng sao nàng cảm thấy nó thật khác xa so với câu nói ấy, hay là do chỉ có mỗi mình nàng là ngoại lệ thôi.
Tối đến, nàng cứ nhốt mình trong phòng không chịu ăn uống gì, mặc cho Tiểu Hoa bên ngoài cửa, cố gắng khuyên nhủ. Thấy vậy, Lâm Chi và Hạ Minh Nguyệt cũng đến khuyên nhủ nàng nhưng đều thất bại.
“Các con hãy về phòng mình trước đi, để ta nói chuyện với Nhạc Nhi”.
Tiếng nói đó không ai khác chính là mẫu thân cô, bà đã nghe được mọi chuyện từ người hầu trong phủ kể lại. Nhìn Lâm Nhạc đang tự nhốt mình trong phòng dày vò bản thân, bà cảm thấy lòng ngực như bị hàng ngàn cây kim đâm vào. Vì từ lúc tiếp xúc với Lâm Nhạc bà đã luôn dành một tình cảm đặc biệt đối với nàng rồi. Đó không phải là sự thương hại, không phải là sự hảo cảm bình thường mà đó là tình thân của một người mẫu thân đối với con gái của mình.
Tối hôm đó, mặc cho nàng cứ từ chối không chịu mở của, bà vẫn luôn kiên trì ở ngoài cửa trò chuyện, an ủi nàng.
Chẳng mấy chốc nàng đã cảm nhận được tình yêu thương của bà dành cho nàng, nàng thấy cuộc đời mình không hề tồi tệ chút nào. Sau tất cả, nàng đã có một gia đình mới luôn quan tâm, che chở cho nàng. Một lần nữa trái tim của nàng như được hồi sinh trở lại, tình cảm của nàng dành cho gia đình mới này đang dần đâm chối , nảy lộc. Vì để báo đáp sự tình cảm của mọi người dành cho nàng trong thời gian qua, nàng đã quyết định xuống bếp nấu cho mọi người một bữa ăn.
Lúc này, nàng đang cùng Tiểu Hoa ra bên ngoài mua ít nguyên liệu còn thiếu thì bắt gặp một người mà nàng nghĩ sẽ không bao giờ gặp được nữa. “Nhạc Nhi, sao muội lại ở đây?”.
Tiếng của một nam nhân khoảng độ 25 tuổi vang lên trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Nàng hoảng hốt, lùi xuống vài bước nhìn người nam nhân kia, nàng nhìn thật kỹ vóc dáng cho đến khuôn mặt hắn ta. Không thể nào sai được, đó chính là Trịnh Lãng, người nam nhân mà nàng đã từng yêu hết lòng cũng là người từng khến cho nàng đau đến tận tâm can.
Nhưng sao chuyện cũng đã qua rồi không nên nhắc lại làm gì, nàng bắt đầu trấn tỉnh trở lại.
“Ta phải là người hỏi câu đó mới đúng. Tại sao Trịnh công tử lại có mặt ở đây?”
Nghe thấy hai từ Trịnh công tử từ nàng khiến hắn không khỏi chua xót.
“Ta…”.
“Muội có phải là Lâm Nhạc không?” Lâm Phong cất lời
Lâm Nhạc hướng mắt vào Lâm Phong cảm thấy khó hiểu, trong lòng nổi lên không biết bao nhiêu câu hỏi. Sau một hồi nói chuyên thì nàng mới biết được thì ra người này Lâm Phong, nhị huynh của nàng, còn Trịnh Lãng là bằng hữu mà huynh ấy quen được khi đánh trận.
Sau khi toàn thắng ở mặt trận phía bắc thì Lâm Phong và cùng Trịnh Lãng đều được tướng quân hết sức coi trọng, vì phần lớn chiến thắng có được đều nhờ công của hai người này nê đã đặc cách cho hai người về thăm nhà sớm vài ngày. Vì quyết định đột ngột đó nên Lâm Phong vẫn chưa kịp báo về nhà.
Không bao lâu, Lâm Chi cũng đi tới với khuôn mặt vô cũng bất ngờ vì Lâm Phong về sơm như vậy. Thấy được biểu tình của đại huynh mình, Lâm Phong bèn nói:
“Ta hãy vào trong nói chuyện, đệ sẽ kể mọi chuyện cho huynh nghe”. Lâm Phong vừa nói vừa cười
“Còn đây là…”. Lâm Chi hướng ánh mắt vào Trịnh Lãng hỏi
“Đây là Trịnh Lãng, bằng hữu của đệ”.
Trịnh Lãng bên cạnh cúi đầu chào hỏi Lâm Chi, Lâm Chi cũng đáp lại một cách trang nhã.
“Muội có chút không khỏe nên xin phép rời đi”. Lâm Nhạc cúi gầm mặt xuống cất tiếng
Thấy biểu tình của Lâm Nhạc có chút không tốt nên Lâm Chi tưởng nàng vẫn còn buồn chuyện mẫu thân của nàng, cũng không hỏi gì thêm, lập tức đồng ý. Trịnh Lãng nhìn theo bóng lưng của Lâm Nhạc vô thức hướng mũi bàn chân tiến đến phía nàng nhưng bị Lâm Chi đứng bên cạnh ngăn lại: “Trịnh công tử đi phía bên này mới đúng”.
“À…ừm..phải rồi, đa tạ huynh”. Trịnh công tử giật mình đáp lại Tối đến, Lâm Chi tổ chức một buổi tiệc lớn để chào đón Lâm Phong cùng Trịnh Lãng. Nhưng lúc này trong lòng Trịnh Lãng luôn để tâm vào Lâm Nhạc hoàn toàn không tập trung vào bữa tiệc, thấy được biểu tình của hắn khiến cô có chút khó hiểu:
“Trịnh công tử, ta có gì không được chu đáo xin ngài hãy nói ra”.
Họ hướng mắt về phía giọng nói kia, thì ra đó chính Lâm Chi. Cô đang trên đường về phủ thì bắt gặp được chuyện này.
“Phu quân”.
“Huynh”.
Lâm Nhạc và Hạ Minh Nguyệt cất tiếng với dáng vẻ ngạc nhiên.
Nói rồi cô đưa ra một tờ giấy ra trước mặt bà ta. Bà ta cầm lấy tờ giấy đọc rồi cũng không nói gì dứt khoác ký vào tờ giấy đó. Thấy được cảnh tượng trước mặt Lâm Nhạc và Hạ Minh Nguyệt liền hiểu ngay đó là gì.
Lâm Nhạc lặng người nhìn mẫu thân mình đưa lại tờ giấy cho Lâm Chi, rồi cầm lấy ngân phiếu, vui vẻ rời đi. Khoảng khắc ấy, tâm nàng như chết lặng. Người ta thường nói tình mẫu từ là tình cảm thiêng liêng, quý giá nhất mà. Nhưng sao nàng cảm thấy nó thật khác xa so với câu nói ấy, hay là do chỉ có mỗi mình nàng là ngoại lệ thôi.
Tối đến, nàng cứ nhốt mình trong phòng không chịu ăn uống gì, mặc cho Tiểu Hoa bên ngoài cửa, cố gắng khuyên nhủ. Thấy vậy, Lâm Chi và Hạ Minh Nguyệt cũng đến khuyên nhủ nàng nhưng đều thất bại.
“Các con hãy về phòng mình trước đi, để ta nói chuyện với Nhạc Nhi”.
Tiếng nói đó không ai khác chính là mẫu thân cô, bà đã nghe được mọi chuyện từ người hầu trong phủ kể lại. Nhìn Lâm Nhạc đang tự nhốt mình trong phòng dày vò bản thân, bà cảm thấy lòng ngực như bị hàng ngàn cây kim đâm vào. Vì từ lúc tiếp xúc với Lâm Nhạc bà đã luôn dành một tình cảm đặc biệt đối với nàng rồi. Đó không phải là sự thương hại, không phải là sự hảo cảm bình thường mà đó là tình thân của một người mẫu thân đối với con gái của mình.
Tối hôm đó, mặc cho nàng cứ từ chối không chịu mở của, bà vẫn luôn kiên trì ở ngoài cửa trò chuyện, an ủi nàng.
Chẳng mấy chốc nàng đã cảm nhận được tình yêu thương của bà dành cho nàng, nàng thấy cuộc đời mình không hề tồi tệ chút nào. Sau tất cả, nàng đã có một gia đình mới luôn quan tâm, che chở cho nàng. Một lần nữa trái tim của nàng như được hồi sinh trở lại, tình cảm của nàng dành cho gia đình mới này đang dần đâm chối , nảy lộc. Vì để báo đáp sự tình cảm của mọi người dành cho nàng trong thời gian qua, nàng đã quyết định xuống bếp nấu cho mọi người một bữa ăn.
Lúc này, nàng đang cùng Tiểu Hoa ra bên ngoài mua ít nguyên liệu còn thiếu thì bắt gặp một người mà nàng nghĩ sẽ không bao giờ gặp được nữa. “Nhạc Nhi, sao muội lại ở đây?”.
Tiếng của một nam nhân khoảng độ 25 tuổi vang lên trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Nàng hoảng hốt, lùi xuống vài bước nhìn người nam nhân kia, nàng nhìn thật kỹ vóc dáng cho đến khuôn mặt hắn ta. Không thể nào sai được, đó chính là Trịnh Lãng, người nam nhân mà nàng đã từng yêu hết lòng cũng là người từng khến cho nàng đau đến tận tâm can.
Nhưng sao chuyện cũng đã qua rồi không nên nhắc lại làm gì, nàng bắt đầu trấn tỉnh trở lại.
“Ta phải là người hỏi câu đó mới đúng. Tại sao Trịnh công tử lại có mặt ở đây?”
Nghe thấy hai từ Trịnh công tử từ nàng khiến hắn không khỏi chua xót.
“Ta…”.
“Muội có phải là Lâm Nhạc không?” Lâm Phong cất lời
Lâm Nhạc hướng mắt vào Lâm Phong cảm thấy khó hiểu, trong lòng nổi lên không biết bao nhiêu câu hỏi. Sau một hồi nói chuyên thì nàng mới biết được thì ra người này Lâm Phong, nhị huynh của nàng, còn Trịnh Lãng là bằng hữu mà huynh ấy quen được khi đánh trận.
Sau khi toàn thắng ở mặt trận phía bắc thì Lâm Phong và cùng Trịnh Lãng đều được tướng quân hết sức coi trọng, vì phần lớn chiến thắng có được đều nhờ công của hai người này nê đã đặc cách cho hai người về thăm nhà sớm vài ngày. Vì quyết định đột ngột đó nên Lâm Phong vẫn chưa kịp báo về nhà.
Không bao lâu, Lâm Chi cũng đi tới với khuôn mặt vô cũng bất ngờ vì Lâm Phong về sơm như vậy. Thấy được biểu tình của đại huynh mình, Lâm Phong bèn nói:
“Ta hãy vào trong nói chuyện, đệ sẽ kể mọi chuyện cho huynh nghe”. Lâm Phong vừa nói vừa cười
“Còn đây là…”. Lâm Chi hướng ánh mắt vào Trịnh Lãng hỏi
“Đây là Trịnh Lãng, bằng hữu của đệ”.
Trịnh Lãng bên cạnh cúi đầu chào hỏi Lâm Chi, Lâm Chi cũng đáp lại một cách trang nhã.
“Muội có chút không khỏe nên xin phép rời đi”. Lâm Nhạc cúi gầm mặt xuống cất tiếng
Thấy biểu tình của Lâm Nhạc có chút không tốt nên Lâm Chi tưởng nàng vẫn còn buồn chuyện mẫu thân của nàng, cũng không hỏi gì thêm, lập tức đồng ý. Trịnh Lãng nhìn theo bóng lưng của Lâm Nhạc vô thức hướng mũi bàn chân tiến đến phía nàng nhưng bị Lâm Chi đứng bên cạnh ngăn lại: “Trịnh công tử đi phía bên này mới đúng”.
“À…ừm..phải rồi, đa tạ huynh”. Trịnh công tử giật mình đáp lại Tối đến, Lâm Chi tổ chức một buổi tiệc lớn để chào đón Lâm Phong cùng Trịnh Lãng. Nhưng lúc này trong lòng Trịnh Lãng luôn để tâm vào Lâm Nhạc hoàn toàn không tập trung vào bữa tiệc, thấy được biểu tình của hắn khiến cô có chút khó hiểu:
“Trịnh công tử, ta có gì không được chu đáo xin ngài hãy nói ra”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.