Chương 33: Níu kéo
Bí Ngô
08/11/2022
“Không có, chỉ là ta cảm thấy không khoẻ một chút thôi. Lâm công tử, vậy ta xin phép về trước”. Trịnh Lãng đáp lại
“Vậy huynh hãy đi nghỉ sớm đi”. Lâm Phong tiếp lời
Dứt lời, Trịnh Lãng đứng dậy rời đi, theo bước chân người hầu, hắn đã nhanh chóng đến được phòng của mình. Nhưng khi vừa đặt chân vào phòng thì hắn bỗng thấy một bóng người quen thuộc đang di chuyển từ phía xa khiến trái tim hắn đập mạnh lên từng hồi. Trong vô thức, hắn chạy vụt theo bóng người kia.
“Trịnh công tử, người đi đâu vậy?”. Người hầu vừa chạy theo sau vừa lên tiến hỏi
Tuy vậy, nhưng hắn không hề để ý người hầu đó cứ dán mắt vào bóng hình đó mà nhanh chóng tiến lại gần. Người hầu vì đuổi theo không kịp hắn nên nhanh chóng đi báo tin cho cô.
“Đại thiếu gia”.
Lâm Chi biết ý, liền rời khỏi bàn nhậu đến chỗ người hầu.
“Có chuyện gì ?”. Lâm Chi tò mò hỏi
“Thưa thiếu gia, khi nô tì dẫn Trịnh công tử đến cửa phòng thì ngài ấy đột nhiên chạy đi đâu đó. Nô tì đã cố hết sức chạy theo ngài ấy nhưng không kịp”.
“Ta hiểu rồi. Ngươi về nghỉ ngơi đi”.
“Vâng, thưa thiếu gia”.
Sau đó Lâm Chi cùng đám người hầu tức tốc đi tìm Trịnh Lãng để mặc Lâm Phong một mình tiếp khách. Còn bên phía Lâm Phong sau khi nghe người hầu báo cáo sự tình lại, thì hắn cũng không nói gì thêm chỉ trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Lúc này Trịnh Lãng, với tốc độ của hắn không bao lâu đã đuổi kịp bóng hình kia, càng đến gần thì bóng hình kia càng hiện rõ lên trước mắt hắn.
“Nhạc Nhi, quả nhiên là nàng?”.
“Trịnh Lãng, sao người lại ở đây?”. Lâm Nhạc xoay người ra phía sau kinh ngạc nhìn hắn
“Ta thấy có bóng người nên định tiến lại chào hỏi nhưng không ngờ người đó lại là nàng”. Hắn cúi gầm mặt xuống, ngượng ngịu đáp lại
“Thì ra là vậy, nếu không có chuyện gì thì…”.
“Tại sao nàng lại lãng tránh ta như vậy”. Hắn cầm chặt lấy cổ tay của Lâm Nhạc níu lại
Lúc này, Tiểu Hoa ở bên cạnh có chút khó hiểu khi nhìn thấy tình huống chút trước mắt.
“Tiểu Hoa, muội về phòng nghỉ ngơi sớm đi. Ta có chút chuyện muốn nói với Trịnh công tử”. Lâm Nhạc hướng mắt về Tiểu Hoa, bình tĩnh nói
“Vâng, thưa tiểu thư”.
Sau khi nhìn thấy bóng hình của Tiểu Hoa đã đi khuất, Lâm Nhạc mới quay mặt lại nhìn người cầm lấy cổ tay mình với ánh mặt thù hận.
“Trịnh công tử, mau buông tay, giữa chúng ta không còn chuyện gì để nói với nhau cả”.
“Nhạc Nhi, ta xin lỗi. Xin nàng hãy tha thứ cho ta”.
“Chuyện cũng đã qua rồi, ngài không cân nhắc lại làm gì”.
“Nhạc Nhi, ta…”. Trịnh Lãng nhìn Lâm Nhạc với ánh mắt thâm tình rồi nắm lấy đôi tay của nàng nói
Những chưa kịp nói gì thì bị nàng hất tay ra, nói: “Trịnh công tử, xin hãy tự trọng. Ta bây giờ là người sắp thành thân rồi. Bây giờ ta đã không còn quan tâm chuyện của lúc trước nữa nên ngài cũng không nên vì chuyện đó mà cảm thấy phiền lòng”.
“Nàng nói dối, vậy sao nàng cứ phải lãng tránh ta. Nàng nghe ta nói. Lúc đó ta không còn cách nào khác, là lỗi của ta. Ta đã thất hứa với nàng, nhưng giờ thì ta hối hận rồi, ta muốn bù đắp cho nàng, muốn lấy nàng làm thê tử dù gia đình ta có phản đối thế nào đi nữa”.
“Ngài không hiểu sao, ta là người đã sắp thành thân rồi”.
“Vậy để ta giúp nàng hủy mối hôn sự này”.
“Trịnh Lãng, ngài chẳng thay đổi chút nào cả, vẫn ích kỷ như xưa, thích hành động theo ý mình mà không cầm suy nghĩ đến hậu quả. Ngài có bao giờ hỏi ý kiến ta chưa, dù chỉ một lần”.
“Là lỗi của ta”.
"Trịnh Lãng, mọi chuyện kết thúc rồi, ngài đừng cố chấp như vậy nữa".
Trịnh Lãng định đưa tay níu kéo Lâm Nhạc nhưng một tiếng nói vang lên khiến hắn giật mình rụt tay lại.
“Thì ra Trịnh công tử ở đây. Ta đi tìm ngài nãy giờ”. Lâm Chi cũng đám người hầu bước tới
Chưa kịp để Trịnh Lãng phản ứng lại, cô quay sang Lâm Nhạc thấy thần sắc của nàng có chút không ổn liền lo lắng hỏi:
“Muội có sao không? Lát nữa ta sai người hầu dẫn đại phu đến khám cho muội nhé?”.
“Muội khỏe, chỉ là hơi cảm thấy buồn ngủ chút thôi”.
“Vậy muội mau về phòng nghỉ ngơi đi”.
“Vâng, đại huynh”.
Lâm Nhạc xoay người rời đi, hoàn toàn ngó lơ Trịnh Lãng. Nhận thấy được tình huống trước mắt khiến cô ngầm đoán rằng hai người này chắc chắn là đã quen nhau từ trước liền tò mò hỏi:
“Hai người quen nhau từ trước sao?”
“ Lúc trước ta và Lâm cô nương cũng có gọi là quen một chút." Trịnh Lãng cười gượng đáp lại
Sau một hồi trò chuyện cô nhận thấy Trịnh Lãng dường như không muốn cho mình biết về chuyện này nên cô cũng không hỏi gì thêm, sau đó trực tiếp sai người đưa Trịnh Lãng về phòng của hắn.
Lúc này, ở một góc tối phía xa, có bóng người đã chứng kiến hết tất thảy mọi chuyện, đang lặng lẽ rời đi.
“Vậy huynh hãy đi nghỉ sớm đi”. Lâm Phong tiếp lời
Dứt lời, Trịnh Lãng đứng dậy rời đi, theo bước chân người hầu, hắn đã nhanh chóng đến được phòng của mình. Nhưng khi vừa đặt chân vào phòng thì hắn bỗng thấy một bóng người quen thuộc đang di chuyển từ phía xa khiến trái tim hắn đập mạnh lên từng hồi. Trong vô thức, hắn chạy vụt theo bóng người kia.
“Trịnh công tử, người đi đâu vậy?”. Người hầu vừa chạy theo sau vừa lên tiến hỏi
Tuy vậy, nhưng hắn không hề để ý người hầu đó cứ dán mắt vào bóng hình đó mà nhanh chóng tiến lại gần. Người hầu vì đuổi theo không kịp hắn nên nhanh chóng đi báo tin cho cô.
“Đại thiếu gia”.
Lâm Chi biết ý, liền rời khỏi bàn nhậu đến chỗ người hầu.
“Có chuyện gì ?”. Lâm Chi tò mò hỏi
“Thưa thiếu gia, khi nô tì dẫn Trịnh công tử đến cửa phòng thì ngài ấy đột nhiên chạy đi đâu đó. Nô tì đã cố hết sức chạy theo ngài ấy nhưng không kịp”.
“Ta hiểu rồi. Ngươi về nghỉ ngơi đi”.
“Vâng, thưa thiếu gia”.
Sau đó Lâm Chi cùng đám người hầu tức tốc đi tìm Trịnh Lãng để mặc Lâm Phong một mình tiếp khách. Còn bên phía Lâm Phong sau khi nghe người hầu báo cáo sự tình lại, thì hắn cũng không nói gì thêm chỉ trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Lúc này Trịnh Lãng, với tốc độ của hắn không bao lâu đã đuổi kịp bóng hình kia, càng đến gần thì bóng hình kia càng hiện rõ lên trước mắt hắn.
“Nhạc Nhi, quả nhiên là nàng?”.
“Trịnh Lãng, sao người lại ở đây?”. Lâm Nhạc xoay người ra phía sau kinh ngạc nhìn hắn
“Ta thấy có bóng người nên định tiến lại chào hỏi nhưng không ngờ người đó lại là nàng”. Hắn cúi gầm mặt xuống, ngượng ngịu đáp lại
“Thì ra là vậy, nếu không có chuyện gì thì…”.
“Tại sao nàng lại lãng tránh ta như vậy”. Hắn cầm chặt lấy cổ tay của Lâm Nhạc níu lại
Lúc này, Tiểu Hoa ở bên cạnh có chút khó hiểu khi nhìn thấy tình huống chút trước mắt.
“Tiểu Hoa, muội về phòng nghỉ ngơi sớm đi. Ta có chút chuyện muốn nói với Trịnh công tử”. Lâm Nhạc hướng mắt về Tiểu Hoa, bình tĩnh nói
“Vâng, thưa tiểu thư”.
Sau khi nhìn thấy bóng hình của Tiểu Hoa đã đi khuất, Lâm Nhạc mới quay mặt lại nhìn người cầm lấy cổ tay mình với ánh mặt thù hận.
“Trịnh công tử, mau buông tay, giữa chúng ta không còn chuyện gì để nói với nhau cả”.
“Nhạc Nhi, ta xin lỗi. Xin nàng hãy tha thứ cho ta”.
“Chuyện cũng đã qua rồi, ngài không cân nhắc lại làm gì”.
“Nhạc Nhi, ta…”. Trịnh Lãng nhìn Lâm Nhạc với ánh mắt thâm tình rồi nắm lấy đôi tay của nàng nói
Những chưa kịp nói gì thì bị nàng hất tay ra, nói: “Trịnh công tử, xin hãy tự trọng. Ta bây giờ là người sắp thành thân rồi. Bây giờ ta đã không còn quan tâm chuyện của lúc trước nữa nên ngài cũng không nên vì chuyện đó mà cảm thấy phiền lòng”.
“Nàng nói dối, vậy sao nàng cứ phải lãng tránh ta. Nàng nghe ta nói. Lúc đó ta không còn cách nào khác, là lỗi của ta. Ta đã thất hứa với nàng, nhưng giờ thì ta hối hận rồi, ta muốn bù đắp cho nàng, muốn lấy nàng làm thê tử dù gia đình ta có phản đối thế nào đi nữa”.
“Ngài không hiểu sao, ta là người đã sắp thành thân rồi”.
“Vậy để ta giúp nàng hủy mối hôn sự này”.
“Trịnh Lãng, ngài chẳng thay đổi chút nào cả, vẫn ích kỷ như xưa, thích hành động theo ý mình mà không cầm suy nghĩ đến hậu quả. Ngài có bao giờ hỏi ý kiến ta chưa, dù chỉ một lần”.
“Là lỗi của ta”.
"Trịnh Lãng, mọi chuyện kết thúc rồi, ngài đừng cố chấp như vậy nữa".
Trịnh Lãng định đưa tay níu kéo Lâm Nhạc nhưng một tiếng nói vang lên khiến hắn giật mình rụt tay lại.
“Thì ra Trịnh công tử ở đây. Ta đi tìm ngài nãy giờ”. Lâm Chi cũng đám người hầu bước tới
Chưa kịp để Trịnh Lãng phản ứng lại, cô quay sang Lâm Nhạc thấy thần sắc của nàng có chút không ổn liền lo lắng hỏi:
“Muội có sao không? Lát nữa ta sai người hầu dẫn đại phu đến khám cho muội nhé?”.
“Muội khỏe, chỉ là hơi cảm thấy buồn ngủ chút thôi”.
“Vậy muội mau về phòng nghỉ ngơi đi”.
“Vâng, đại huynh”.
Lâm Nhạc xoay người rời đi, hoàn toàn ngó lơ Trịnh Lãng. Nhận thấy được tình huống trước mắt khiến cô ngầm đoán rằng hai người này chắc chắn là đã quen nhau từ trước liền tò mò hỏi:
“Hai người quen nhau từ trước sao?”
“ Lúc trước ta và Lâm cô nương cũng có gọi là quen một chút." Trịnh Lãng cười gượng đáp lại
Sau một hồi trò chuyện cô nhận thấy Trịnh Lãng dường như không muốn cho mình biết về chuyện này nên cô cũng không hỏi gì thêm, sau đó trực tiếp sai người đưa Trịnh Lãng về phòng của hắn.
Lúc này, ở một góc tối phía xa, có bóng người đã chứng kiến hết tất thảy mọi chuyện, đang lặng lẽ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.