Chương 136:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Sau đó khi hắn đoạt được Lạc thị, lại đấu tranh với những người trong Lạc gia, họ đã bỏ ra không ít công sức.
Lạc Phỉ đối xử với hai người này luôn rất tốt, cái gì cần đưa chưa bao giờ đưa thiếu.
Ít nhất lúc Tần Tịch biết được, anh K với Diêu Tu đều đã thành công thoát thân.
Bọn họ đã có được loại tự do hạnh phúc, vô ưu vô lo mà bọn họ muốn.
“Tần Tịch.” Lạc Phỉ có chút động dung.
Tần Tịch nhắm mắt lại, trong lòng cuối cùng cũng chậm rãi thở ra.
Cô có thể không để tâm đến bản thân mà cứu Lạc Phỉ.
Cô nhìn không rõ tâm tư của Lạc Phỉ.
Đối phương có khi thật sự là vì cô không đề do dự dùng mạng mình để cứu hắn nên hắn muốn bù đắp.
Nhưng nếu là Tần Tịch chủ động nhắc đến, có lẽ kết quả cuối cùng sẽ hoàn toàn khác.
Lạc Phỉ không yêu cô nên sẽ không để tâm đến suy nghĩ của cô.
Tần Tịch hiểu rõ.
Từ việc hắn tự cho mình là đúng đi quyên tặng tòa nhà, giúp đỡ những người học y nghiên cứu khoa học.
Lại dùng thủ đoạn như thế đi xử lý Lâm Cao với Ôn Diệc Nhiên.
Không quan tâm có phải là Tần Tịch yêu cầu hay không, có đồng ý hay không là có thể biết.
Cách mà hắn đối xử với người mà hắn để ý, hoàn toàn không phải như vậy.
Ví dụ như hắn sẽ mời Tô Nhiễm làm đại diện thương hiệu cho những nhãn hàng dưới cờ của mình.
Dùng cách im hơi lặng tiếng không để cho Tô Nhiễm phải khó xử.
Hắn cũng sẽ quan tâm đến cuộc sống của những người anh em hoặc những cấp dưới đắc lực.
Để cho bọn họ lựa chọn nơi mình thích sống, tặng biệt thực cho sản nghiệp cả đời không cần lo ăn mặc cho họ. Để cho bọn họ sống cuộc sống mà bọn họ muốn.
Nhưng hắn chưa từng hỏi Tần Tịch, cô thích cái gì?
Ngay cả bây giờ gọi là bù đắp, cũng sẽ không suy xét đến ý nghĩ của cô.
Hắn muốn cho thì cho.
Giống như quân vương cao cao tại thượng ban ân.
Chỉ biết Tần Tịch cảm thấy khó chấp nhận, sợ hãi.
Nhưng ít ra, Lạc Phỉ sẽ vì cô, mà có chút động dung.
Đó chính là cơ hội của cô.
Tần Tịch không có nói chuyện ngay.
Cô không phải người được yêu thương, có đặc quyền trong lòng Lạc Phỉ.
Những gì bây giờ cô có thể lợi dụng, khiến cho Lạc Phỉ mềm lòng buông tha cho cô thực sự rất ít.
Cho nên mỗi câu mỗi chữ cô nói, đều phải cẩn thận không thể lãng phí.
Càng không thể khiến người đàn ông không coi luân thường thế tục này tức giận.
Cô còn có, những người mà cô thật lòng muốn bảo vệ.
Gió đêm thổi qua, vờn lên tóc Tần Tịch.
Nước mắt cô vẫn rơi, lăn dài từng giọt từng giọt, giống như từng hạt trân châu bị đứt dây liên tục lăn xuống trên mặt cô.
Trong đêm tối im hơi lặng tiếng thút thít khóc, vốn thân mình Tần Tịch có chút mỏng manh, nay nhìn lại càng thấy đáng thương không chịu nổi.
“Lạc Phỉ.” Tần Tịch nghẹn ngào: “Anh buông tha cho tôi đi, được không?”
Cô duỗi tay che lại mặt mình, nói từng chữ nghẹn ngào: “Một thời gian dài tôi đều gặp ác mộng. Tôi mơ thấy mình nằm trên mặt đất lạnh như băng. Mơ thấy lồng ngực mình đau lắm, đau lắm. Đau đến mức không thở nổi. Anh đứng cách đó không xa, tôi muốn gọi anh, nhưng lại chẳng phát ra âm thanh được…… tôi thực sự đau lắm…..”
Cô nức nở, khóc đến là thương tâm.
Tiếng khóc thút thít nhỏ nhỏ, như là đang cố gắng khắc chế cái gì.
Cô khóc một lát, lại nói tiếp: “Suốt bao đêm tôi đều không ngủ được, may mắn có bạn cùng phòng ở cạnh tôi, tôi còn phải đi khám bác sĩ tâm lý nhiều lần, cuối cùng mới tốt hơn một chút.”
“Chỉ là hôm nay…. Hôm nay tôi nhìn thấy đàn chị Ôn Diệc Nhiên và đàn anh Lâm Cao……”
Sắc mặt cô trắng bệch nhìn về phía Lạc Phỉ: “Tôi nhìn thấy bọn họ, không thể làm gì chỉ có thể làm như thế…. Tôi đã biết là anh làm. Biết là anh muốn cho bọn họ thân bại danh liệt, khiến cho bọn họ không thể nào ở lại đại học A nữa, cũng là để cho tất cả các bạn học sẽ không tin tưởng lời bọn họ nói. Tôi biết anh muốn trút giận thay tôi, nhưng mà…..”
“Tôi rất sợ. Tôi sợ đến ….” Tần Tịch quay đầu nhìn về phía thùng rác, nhìn bánh kem lẫn lộn trong đống rác, “Lúc phát hiện bánh kem là anh cho người đưa đến, tay chân đều nhũn ra, cái loại đau đớn như che trời lấp đất khiến tôi không thể nào quên nổi lại ùa đến……”
Hô hấp của cô trở nên thô nặng, giống như không thể nào thở nổi vậy.
Khuôn mặt vốn trắng nõn nhỏ nhắn, lại càng trắng bệch hơn.
“Tần Tịch…” Thần sắc của Lạc Phỉ, cuối cùng cũng xuất hiện vết rách.
Hắn bước một bước về phía Tần Tịch.
“A…..” Tần Tịch đột nhiên hét lên một tiếng ngắn ngủi, giống như buột miệng thốt ra “Đừng chạm vào tôi.”
“Bang” một cái, cô như phản xạ có điều kiện hất tay Lạc Phỉ ra, lại đánh thật mạnh vào mu bàn tay đối phương một cái.
Tần Tịch ngẩn người.
Cô không dám tin nhìn trừng trừng tay Lạc Phỉ.
Lạc Phỉ đối xử với hai người này luôn rất tốt, cái gì cần đưa chưa bao giờ đưa thiếu.
Ít nhất lúc Tần Tịch biết được, anh K với Diêu Tu đều đã thành công thoát thân.
Bọn họ đã có được loại tự do hạnh phúc, vô ưu vô lo mà bọn họ muốn.
“Tần Tịch.” Lạc Phỉ có chút động dung.
Tần Tịch nhắm mắt lại, trong lòng cuối cùng cũng chậm rãi thở ra.
Cô có thể không để tâm đến bản thân mà cứu Lạc Phỉ.
Cô nhìn không rõ tâm tư của Lạc Phỉ.
Đối phương có khi thật sự là vì cô không đề do dự dùng mạng mình để cứu hắn nên hắn muốn bù đắp.
Nhưng nếu là Tần Tịch chủ động nhắc đến, có lẽ kết quả cuối cùng sẽ hoàn toàn khác.
Lạc Phỉ không yêu cô nên sẽ không để tâm đến suy nghĩ của cô.
Tần Tịch hiểu rõ.
Từ việc hắn tự cho mình là đúng đi quyên tặng tòa nhà, giúp đỡ những người học y nghiên cứu khoa học.
Lại dùng thủ đoạn như thế đi xử lý Lâm Cao với Ôn Diệc Nhiên.
Không quan tâm có phải là Tần Tịch yêu cầu hay không, có đồng ý hay không là có thể biết.
Cách mà hắn đối xử với người mà hắn để ý, hoàn toàn không phải như vậy.
Ví dụ như hắn sẽ mời Tô Nhiễm làm đại diện thương hiệu cho những nhãn hàng dưới cờ của mình.
Dùng cách im hơi lặng tiếng không để cho Tô Nhiễm phải khó xử.
Hắn cũng sẽ quan tâm đến cuộc sống của những người anh em hoặc những cấp dưới đắc lực.
Để cho bọn họ lựa chọn nơi mình thích sống, tặng biệt thực cho sản nghiệp cả đời không cần lo ăn mặc cho họ. Để cho bọn họ sống cuộc sống mà bọn họ muốn.
Nhưng hắn chưa từng hỏi Tần Tịch, cô thích cái gì?
Ngay cả bây giờ gọi là bù đắp, cũng sẽ không suy xét đến ý nghĩ của cô.
Hắn muốn cho thì cho.
Giống như quân vương cao cao tại thượng ban ân.
Chỉ biết Tần Tịch cảm thấy khó chấp nhận, sợ hãi.
Nhưng ít ra, Lạc Phỉ sẽ vì cô, mà có chút động dung.
Đó chính là cơ hội của cô.
Tần Tịch không có nói chuyện ngay.
Cô không phải người được yêu thương, có đặc quyền trong lòng Lạc Phỉ.
Những gì bây giờ cô có thể lợi dụng, khiến cho Lạc Phỉ mềm lòng buông tha cho cô thực sự rất ít.
Cho nên mỗi câu mỗi chữ cô nói, đều phải cẩn thận không thể lãng phí.
Càng không thể khiến người đàn ông không coi luân thường thế tục này tức giận.
Cô còn có, những người mà cô thật lòng muốn bảo vệ.
Gió đêm thổi qua, vờn lên tóc Tần Tịch.
Nước mắt cô vẫn rơi, lăn dài từng giọt từng giọt, giống như từng hạt trân châu bị đứt dây liên tục lăn xuống trên mặt cô.
Trong đêm tối im hơi lặng tiếng thút thít khóc, vốn thân mình Tần Tịch có chút mỏng manh, nay nhìn lại càng thấy đáng thương không chịu nổi.
“Lạc Phỉ.” Tần Tịch nghẹn ngào: “Anh buông tha cho tôi đi, được không?”
Cô duỗi tay che lại mặt mình, nói từng chữ nghẹn ngào: “Một thời gian dài tôi đều gặp ác mộng. Tôi mơ thấy mình nằm trên mặt đất lạnh như băng. Mơ thấy lồng ngực mình đau lắm, đau lắm. Đau đến mức không thở nổi. Anh đứng cách đó không xa, tôi muốn gọi anh, nhưng lại chẳng phát ra âm thanh được…… tôi thực sự đau lắm…..”
Cô nức nở, khóc đến là thương tâm.
Tiếng khóc thút thít nhỏ nhỏ, như là đang cố gắng khắc chế cái gì.
Cô khóc một lát, lại nói tiếp: “Suốt bao đêm tôi đều không ngủ được, may mắn có bạn cùng phòng ở cạnh tôi, tôi còn phải đi khám bác sĩ tâm lý nhiều lần, cuối cùng mới tốt hơn một chút.”
“Chỉ là hôm nay…. Hôm nay tôi nhìn thấy đàn chị Ôn Diệc Nhiên và đàn anh Lâm Cao……”
Sắc mặt cô trắng bệch nhìn về phía Lạc Phỉ: “Tôi nhìn thấy bọn họ, không thể làm gì chỉ có thể làm như thế…. Tôi đã biết là anh làm. Biết là anh muốn cho bọn họ thân bại danh liệt, khiến cho bọn họ không thể nào ở lại đại học A nữa, cũng là để cho tất cả các bạn học sẽ không tin tưởng lời bọn họ nói. Tôi biết anh muốn trút giận thay tôi, nhưng mà…..”
“Tôi rất sợ. Tôi sợ đến ….” Tần Tịch quay đầu nhìn về phía thùng rác, nhìn bánh kem lẫn lộn trong đống rác, “Lúc phát hiện bánh kem là anh cho người đưa đến, tay chân đều nhũn ra, cái loại đau đớn như che trời lấp đất khiến tôi không thể nào quên nổi lại ùa đến……”
Hô hấp của cô trở nên thô nặng, giống như không thể nào thở nổi vậy.
Khuôn mặt vốn trắng nõn nhỏ nhắn, lại càng trắng bệch hơn.
“Tần Tịch…” Thần sắc của Lạc Phỉ, cuối cùng cũng xuất hiện vết rách.
Hắn bước một bước về phía Tần Tịch.
“A…..” Tần Tịch đột nhiên hét lên một tiếng ngắn ngủi, giống như buột miệng thốt ra “Đừng chạm vào tôi.”
“Bang” một cái, cô như phản xạ có điều kiện hất tay Lạc Phỉ ra, lại đánh thật mạnh vào mu bàn tay đối phương một cái.
Tần Tịch ngẩn người.
Cô không dám tin nhìn trừng trừng tay Lạc Phỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.