Chương 137:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Lạc Phỉ cũng ngẩn ra, hắn không nghĩ tới, khi bản thân mình tiếp cận cô, cô lại có phản ứng lớn như vậy.
Hắn cứng ngắc tại chỗ.
“Xin, xin lỗi……” Qua một hồi lâu, đột nhiên vang lên âm thanh nhỏ nhẹ xin lỗi của Tần Tịch.
“Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……” Tần Tịch lẩm bẩm nhắc lại, lại ôm đầu ngồi xổm xuống.
Mũ của áo hoodie lông xù che khuất nửa đầu của cô.
Âm thanh nức nở nho nhỏ, cùng với lời xin lỗi đứt quãng vang lên không ngừng.
Lạc Phỉ ngơ ngẩn đứng ở tại chỗ, không dám tin tưởng nhìn một Tần Tịch như vậy.
“Thực xin lỗi……” Tần Tịch vẫn còn nói mãi.
“Tần Tịch….” Lạc Phỉ há miệng thở dốc.
Tần Tịch ngồi xổm khóc một lát, dường như đã bình tĩnh hơn một chút.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt dính đẫm nước mắt, vài sợi tóc vì mướt mồ hôi mà dán vào da thịt cô.
Cô cứ ngồi như vậy, hai tay ôm đầu gối, ngửa đầu nhìn Lạc Phỉ.
Cuộn người tròn lại, đôi mắt hồng hồng, cả chóp mũi cũng hồng hồng.
“Thực xin lỗi.” Câu đầu tiên Tần Tịch mở miệng nói lại là lời xin lỗi.
Cô hình như có chút căng thẳng nhìn tay Lạc Phỉ: “Mới vừa rồi tôi, không phải cố ý đâu. Có phải đánh đau anh rồi sao?”
Lạc Phỉ gần như không phát ra âm thanh.
Hắn nghĩ Tần Tịch sẽ hận hắn, chán ghét hắn, sẽ không muốn nhìn thấy hắn.
Nhưng trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến, Tần Tịch vậy mà…. Sợ hắn như thế?
“Tần Tịch….” Lạc Phỉ lại đi về phía trước một bước.
Tần Tịch đang cuộn thành một cục rõ ràng co rúm lại.
Nhưng mà hình như cô không dám lui lại nữa, ngoan ngoãn ngồi tiếp ở đó.
Tay Lạc Phỉ đã duỗi ra giữa không trung.
Hắn muốn sờ tóc cô, muốn trấn an cô thật tốt, để cô không cần phải sợ hãi.
Hắn sẽ không tổn thương cô nữa.
Nhìn thấy hành động đó của Tần Tịch, tay hắn chỉ có thể cứng lại giữa không trung.
Lạc Phỉ ngẩn ra một lát, nhanh chóng thu tay lại.
Ngón tay căng thẳng, lòng bàn tay đột nhiên truyền đến cảm xúc hơi lạnh.
—— Tần Tịch duỗi tay cầm lấy tay hắn.
“Thực xin lỗi……” Cô nhìn qua có vẻ vẫn rất căng thẳng, tay nhỏ lành lạnh nắm chặt lấy tay thon dài của Lạc Phỉ.
Ngón tay mảnh khảnh cọ qua mu bàn tay của Lạc Phỉ.
Hơi lạnh, mang theo một chút run rẩy.
Lạc Phỉ hơi cúi đầu, nhìn tay mình đang nằm trong tay Tần Tịch.
“Bạn học hôm nay đi cùng tôi tới đây, cô ấy không biết gì cả.” Tần Tịch lại nói.
Cô nói rất nhanh: “Cô ấy chỉ đi cùng tôi tới đây thôi, thật sự không biết gì hết. Thậm chí còn không biết tên anh, không biết thân phận của anh. Cô ấy chỉ là một sinh viên bình thường trong trường tôi thôi.”
Cô cẩn thận hỏi Lạc Phỉ: “Anh có thể, đừng trách cô ấy không?”
Lạc Phỉ: “……”
Có thứ gì, chặn lại trái tim hắn.
Giống như có trăm ngàn con kiến đang gặm cắn.
Rất đau, nhưng hắn lại không biết đau ở đâu.
Hắn chậm rãi rút tay mình về, đối diện với đôi mắt hồng hồng đẫm nước của Tần Tịch.
Rõ ràng trong lồng ngực bị rớt đi một nhịp, trên mặt lại càng lạnh như băng, giống như rơi vào hầm băng vậy.
Tần Tịch nghĩ là, hắn đưa bánh kem tới cho cô, là muốn sỉ nhục cô, là đang nhắc nhở cô cho dù cô đang làm gì hắn cũng biết cả.
Cô cho rẳng, chính hắn tay trừng phạt Lâm Cao với Ôn Diệc Nhiên, cũng là đang nhắc nhở cô, thủ đoạn của hắn tàn nhẫn đến mức nào.
Cô thậm chị còn sợ hắn động tới cô, không cẩn thận đánh trúng hắn lại sợ hãi nói năng lộn xộn, xin lỗi không ngừng.
Sự sợ hãi và chán ghét rành rành khi hắn tiếp xúc với cô, bây giờ lại cẩn thận nắm lấy tay hắn.
Ngón tay đều run rẩy thành như vậy, cũng không dám buông ra.
Cô sợ hắn.
Khắc vào xương tủy, sợ là đã xem hắn như một ác ma.
Lạc Phỉ nhắm mắt lại, tuyệt vọng nghĩ.
“Nếu…” Hắn không nói gì, Tần Tịch liền nói.
Cô chậm rãi đứng lên, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Cô cũng nhắm mắt lại.
Hắn từng lừa cô, giờ cô cũng lừa lại.
Chẳng qua chỉ là, gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng mà thôi.
“Anh vẫn không chịu tha thứ….”
Tần Tịch cúi mắt, giấu đi sự lạnh nhạt trong đó.
“Vậy…” Cô buông tay Lạc Phỉ ra, xoay người đi về phía thùng rác, “Tôi có thể…”
“Tần Tịch.” Lạc Phỉ duỗi tay, cầm lại tay cô.
Hắn nói: “Anh không trách Đường Lăng, cũng sẽ không giận cá chém thớt cô ta, cũng không giận em.”
“Em về nghỉ ngơi đi.” Hắn duỗi tay, vén lại lọn tóc thay Tần Tịch.
Lạc Phỉ nói xong, buông lỏng cánh tay Tần Tịch ra.
Hắn xoay người, đi về phía chiếc xe dừng trước đó không xa.
Hình như cơ thể hắn hơi run lên, ngay cả bước chân cũng có vẻ hơi nặng nề.
Đi chưa được bao xa, Lạc Phỉ dừng chân lại nhưng không có xoay người.
“Em thắng rồi.”
Cuối cùng, hắn lẩm bẩm, chậm rãi nói.
Hắn cứng ngắc tại chỗ.
“Xin, xin lỗi……” Qua một hồi lâu, đột nhiên vang lên âm thanh nhỏ nhẹ xin lỗi của Tần Tịch.
“Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……” Tần Tịch lẩm bẩm nhắc lại, lại ôm đầu ngồi xổm xuống.
Mũ của áo hoodie lông xù che khuất nửa đầu của cô.
Âm thanh nức nở nho nhỏ, cùng với lời xin lỗi đứt quãng vang lên không ngừng.
Lạc Phỉ ngơ ngẩn đứng ở tại chỗ, không dám tin tưởng nhìn một Tần Tịch như vậy.
“Thực xin lỗi……” Tần Tịch vẫn còn nói mãi.
“Tần Tịch….” Lạc Phỉ há miệng thở dốc.
Tần Tịch ngồi xổm khóc một lát, dường như đã bình tĩnh hơn một chút.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt dính đẫm nước mắt, vài sợi tóc vì mướt mồ hôi mà dán vào da thịt cô.
Cô cứ ngồi như vậy, hai tay ôm đầu gối, ngửa đầu nhìn Lạc Phỉ.
Cuộn người tròn lại, đôi mắt hồng hồng, cả chóp mũi cũng hồng hồng.
“Thực xin lỗi.” Câu đầu tiên Tần Tịch mở miệng nói lại là lời xin lỗi.
Cô hình như có chút căng thẳng nhìn tay Lạc Phỉ: “Mới vừa rồi tôi, không phải cố ý đâu. Có phải đánh đau anh rồi sao?”
Lạc Phỉ gần như không phát ra âm thanh.
Hắn nghĩ Tần Tịch sẽ hận hắn, chán ghét hắn, sẽ không muốn nhìn thấy hắn.
Nhưng trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến, Tần Tịch vậy mà…. Sợ hắn như thế?
“Tần Tịch….” Lạc Phỉ lại đi về phía trước một bước.
Tần Tịch đang cuộn thành một cục rõ ràng co rúm lại.
Nhưng mà hình như cô không dám lui lại nữa, ngoan ngoãn ngồi tiếp ở đó.
Tay Lạc Phỉ đã duỗi ra giữa không trung.
Hắn muốn sờ tóc cô, muốn trấn an cô thật tốt, để cô không cần phải sợ hãi.
Hắn sẽ không tổn thương cô nữa.
Nhìn thấy hành động đó của Tần Tịch, tay hắn chỉ có thể cứng lại giữa không trung.
Lạc Phỉ ngẩn ra một lát, nhanh chóng thu tay lại.
Ngón tay căng thẳng, lòng bàn tay đột nhiên truyền đến cảm xúc hơi lạnh.
—— Tần Tịch duỗi tay cầm lấy tay hắn.
“Thực xin lỗi……” Cô nhìn qua có vẻ vẫn rất căng thẳng, tay nhỏ lành lạnh nắm chặt lấy tay thon dài của Lạc Phỉ.
Ngón tay mảnh khảnh cọ qua mu bàn tay của Lạc Phỉ.
Hơi lạnh, mang theo một chút run rẩy.
Lạc Phỉ hơi cúi đầu, nhìn tay mình đang nằm trong tay Tần Tịch.
“Bạn học hôm nay đi cùng tôi tới đây, cô ấy không biết gì cả.” Tần Tịch lại nói.
Cô nói rất nhanh: “Cô ấy chỉ đi cùng tôi tới đây thôi, thật sự không biết gì hết. Thậm chí còn không biết tên anh, không biết thân phận của anh. Cô ấy chỉ là một sinh viên bình thường trong trường tôi thôi.”
Cô cẩn thận hỏi Lạc Phỉ: “Anh có thể, đừng trách cô ấy không?”
Lạc Phỉ: “……”
Có thứ gì, chặn lại trái tim hắn.
Giống như có trăm ngàn con kiến đang gặm cắn.
Rất đau, nhưng hắn lại không biết đau ở đâu.
Hắn chậm rãi rút tay mình về, đối diện với đôi mắt hồng hồng đẫm nước của Tần Tịch.
Rõ ràng trong lồng ngực bị rớt đi một nhịp, trên mặt lại càng lạnh như băng, giống như rơi vào hầm băng vậy.
Tần Tịch nghĩ là, hắn đưa bánh kem tới cho cô, là muốn sỉ nhục cô, là đang nhắc nhở cô cho dù cô đang làm gì hắn cũng biết cả.
Cô cho rẳng, chính hắn tay trừng phạt Lâm Cao với Ôn Diệc Nhiên, cũng là đang nhắc nhở cô, thủ đoạn của hắn tàn nhẫn đến mức nào.
Cô thậm chị còn sợ hắn động tới cô, không cẩn thận đánh trúng hắn lại sợ hãi nói năng lộn xộn, xin lỗi không ngừng.
Sự sợ hãi và chán ghét rành rành khi hắn tiếp xúc với cô, bây giờ lại cẩn thận nắm lấy tay hắn.
Ngón tay đều run rẩy thành như vậy, cũng không dám buông ra.
Cô sợ hắn.
Khắc vào xương tủy, sợ là đã xem hắn như một ác ma.
Lạc Phỉ nhắm mắt lại, tuyệt vọng nghĩ.
“Nếu…” Hắn không nói gì, Tần Tịch liền nói.
Cô chậm rãi đứng lên, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Cô cũng nhắm mắt lại.
Hắn từng lừa cô, giờ cô cũng lừa lại.
Chẳng qua chỉ là, gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng mà thôi.
“Anh vẫn không chịu tha thứ….”
Tần Tịch cúi mắt, giấu đi sự lạnh nhạt trong đó.
“Vậy…” Cô buông tay Lạc Phỉ ra, xoay người đi về phía thùng rác, “Tôi có thể…”
“Tần Tịch.” Lạc Phỉ duỗi tay, cầm lại tay cô.
Hắn nói: “Anh không trách Đường Lăng, cũng sẽ không giận cá chém thớt cô ta, cũng không giận em.”
“Em về nghỉ ngơi đi.” Hắn duỗi tay, vén lại lọn tóc thay Tần Tịch.
Lạc Phỉ nói xong, buông lỏng cánh tay Tần Tịch ra.
Hắn xoay người, đi về phía chiếc xe dừng trước đó không xa.
Hình như cơ thể hắn hơi run lên, ngay cả bước chân cũng có vẻ hơi nặng nề.
Đi chưa được bao xa, Lạc Phỉ dừng chân lại nhưng không có xoay người.
“Em thắng rồi.”
Cuối cùng, hắn lẩm bẩm, chậm rãi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.