Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 142:

Đường Sơn Nguyệt

07/05/2023

Học viện y học xưa nay có truyền thuyết, trước kỳ thi cuối kỳ có khi phải thức đêm suốt nửa tháng để tự học.

Như thế cuối kỳ mới không bị thi trượt.

Thức khuya một tháng có thể thi đạt khoảng 75-80 điểm.

Nếu thức khuya hai tháng, vậy có thể thi được điểm cũng khá đẹp mắt.

Còn điểm tuyệt đối ấy, là thần thoại thôi, cầu mà không được.

Cho nên sinh viên y ấy mà, ai cũng thức khuya giỏi.

Trường học đương nhiên không khuyến khích, còn sống khỏe mạnh mới là thứ người ta muốn.

Trước kia buổi tối ký túc xá thường sẽ cắt điện.

Kết quả là, những quán KFC mở cửa 24/7 quanh đại học A bỗng dưng có rất nhiều sinh viên ngoan ngoãn tới.

Trên tay cầm một quyển sách, có thể xem suốt cả đêm.

Thậm chí có lớp còn có bảy tám sinh viên lập thành một nhóm thuê khách sạn, cùng nhau đọc sách chung.

Nghe đâu có ông chủ khách sạn thấy cả nam lẫn nữ nhiều như thế mà chỉ thuê một phòng, sợ đến mức đi báo cảnh sát.

Kết quả là chú cảnh sát tới, vừa mở cửa thì thấy một nhóm người đang ngoan ngoãn đọc sách.

Khiến cho mọi người dở khóc dở cười.

Hay cả chuyện đi thuê phòng net để coi chiếu PPT chuyên ngành cả đêm.

Ở học viện y không có gì là lạ cả.

Ông chủ những tiệm net quanh đại học A, thậm chí trước kỳ thi cuối kỳ còn làm hẳn bảng quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ.

“Sinh viên đại học y có thẻ sinh viên giảm giá 50%, bao qua đêm giảm giá 20%.”

Sau đó ban lãnh đạo đại học A biết được cũng dở khóc dở cười, dứt khoát không cúp điện nữa.

Sinh viên cố gắng như thế, trường học không có cách nào chia sẻ vất vả của bọn họ.



Cung cấp ký túc xá có hoàn cảnh tốt thì không khó gì.

Cho nên vất vả một chút ý mà, sinh viên học viện y đã sớm lĩnh ngộ rồi.

Thế là tốn chút thời gian, Tần Tịch đã thành thạo làm ra một cái bảng biểu.

“Không nghỉ ngơi chút nào đương nhiên không được.” Cô nói: “ Cho nên bốn buổi tối ngày thường, bọn mình để trống.”

Cô nhìn về phía ba người bạn cùng phòng: “Hai người một tổ, nghỉ cách ngày.”

“Không thành vấn đề.”

“Có thể.”

“OK!”

Ba người sôi nổi nói.

“Vậy tớ với Lăng Tử, Âu Dương với Hạ Hạ. Có vấn đề gì thì nói trước một tiếng là được.” Tần Tịch nói: “Ngày mai tớ đi xin trường học đổi lịch thuê phòng thí nghiệm.”

“Vậy Tiểu Tịch, phòng thí nghiệm của thầy Chiêm, cậu còn đi không?” Kiều Sơ Hạ hỏi.

“Đi á.” Tần Tịch gật đầu, “Tớ nói rõ với đàn anh Ngô rồi, cách ngày đi.”

“Vậy thì cậu không được, như thế cậu chả có thời gian nghỉ ngơi gì cả.” Âu Dương Nguyệt hơi lo lắng nhìn Tần Tịch.

“Cùng hẹn hò với “bạn trai”, còn không phải là nghỉ ngơi à?” Tần Tịch cười hì hì nói.

“Sau đó tiến độ thí nghiệm cũng cần điều chỉnh.” Rất nhanh cô đã chuyển sang đề tài này, tiếp tục nói: “Chuyện này chờ tối mai bọn mình đi phòng thí nghiệm rồi bàn tiếp.”

Đề tài của tổ bọn cô, xem như là trong phạm vi sinh học phân tử, vấn đề tương đối cơ bản.

Nếu nói theo cách cao cấp hơn thì có liên quan đến mã hóa gen.

Tần Tịch biết đề tài này đã bị trì hoãn rất lâu trong giới nghiên cứu y học, trong tương lai nó nhất định sẽ trở thành phương hướng nghiên cứu đứng đầu trong giới.

Đương nhiên, mấy người Tần Tịch không có khả năng nghiên cứu những vấn đề cao siêu như thế.

Đề tài của tổ các cô chỉ là những vấn đề cơ bản nhất.



Nói một cách đơn giản, chính là dùng chuột bạch thí nghiệm chứng minh, đột biến gen do tác động của ngoại cảnh có thể truyền lại cho đời con hay không và gen di truyền có ổn định hay không.

Nói ra mới thấy, đúng là có liên quan đến đề tài nghiên cứu của thầy Chiêm Hoa Phong.

Chẳng qua đề tài của nhóm thầy Chiêm thì tinh vi hơn nhiều, chủ yếu liên quan đến cấy ghép nội tạng và đài thảo gen.

Nhưng mà nhìn chung vẫn có liên quan.

Cho nên thầy ấy mới chủ động nói làm thầy hướng dẫn cho nhóm của Tần Tịch.

Bởi vì liên quan tới sinh học phân tử, phương pháp thí nghiệm và thao tác sẽ tương đối phức tạp.

Trước đó Ngô Hi Ngạn kêu Tần Tịch đến phòng thí nghiệm học tập, thật ra là sắp xếp cho cô tiếp xúc trước với những phương pháp thí nghiệm có liên quan, tiện cho mấy cô sau này tự phát triển đề tài nghiên cứu của mình.

Những thứ này Tần Tịch đều biết.

Cho nên cô mới cảm kích Ngô Hi Ngạn như vậy.

Vị đàn anh này không thích nói nhiều, càng xem trọng làm nhiều hơn nói.

Nhìn qua thì có vẻ hơi hung dữ một chút, cũng rất nghiêm khắc.

Nhưng anh thực sự rất tốt!

Sự trợ giúp trong im lặng ấy, tốt hơn nhiều so với loại lúc nào cũng tốt với người bằng môi miệng luôn nói sẽ đối xử tốt với bạn.

Cô cúi thấp đầu, nhanh chóng viết thời gian phân công lên bảng biểu.

Trong ký túc xá không ai phản đối.

Mấy cô cũng là người có thể đi thuê khách sạn thức suốt đêm để làm đề tài đó thôi!

“Xong rồi.” Tần Tịch dán bảng biểu lên cửa ký túc xá.

Xoay người nhìn về phía ba người: “Nghiêm khắc chấp hành! Nhìn về phương xa, tiến lên!”

“Tuy rằng nhưng là……”

Âu Dương Nguyệt thưởng thức xong, dương dương mi: “Kinh quá! Một đám thiếu nữ như hoa như ngọc như này sao phải nhìn về phương xa chứ, chuyện gì vậy nè?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook