Chương 179:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Hiếm khi thấy giọng nói anh có chút khô khốc, lúc nói chuyện cùng lắp bắp: “Mới rồi…. mới rồi…. chủ nhiệm Lục với cô Tiền nói giỡn…..”
Anh dừng lại một chút, ngữ khí càng lạ hơn: “Em đừng để ý.”
Tần Tịch: “……”
Không nhắc tới còn được.
Nhưng giờ hai người sóng vai cùng bước, dưới bóng đêm, ánh trăng cũng rất đẹp.
Cô cũng bắt đầu để ý rồi đấy.
“Bọn họ chỉ là quan tâm đến anh thôi.” Ngô Hi Ngạn lại nói: “Mấy thầy cô như người lớn trong nhà, tính tình tốt. Em đừng để ý.”
Anh lặp lại lần nữa. Ngô Hi Ngạn vốn là người vô địch trong lĩnh vực chuyên môn, làm người ta không thể nào cãi lại giờ lại thiếu thôn ngôn từ trong vấn đề này: “Chỉ là lời nói đùa thôi, em không cần để ý.”
Tần Tịch: “……”
Ôi ôi ôi ôi. Đàn anh Ngô mà như vậy nữa, cô thực sự bắt đầu để ý rồi đó!
Ngô Hi Ngạn tiễn cô tới dưới lầu ký túc xá nữ mới xoay người đi.
Chắc là nói liên tục ba lần đừng để ý, chính anh cũng thấy xấu hổ, nên lúc bước chân đi khỏi đặc biệt mạnh, cũng bước rất dài.
Tần Tịch nhìn bóng dáng anh mau chóng biến mất ở chỗ ngoặt, lúc này mới hốt hoảng xoay người lên lầu.
“Keng!” cửa ký túc xá vừa mới mở, Âu Dương Nguyệt đã nhảy ra: “Tiểu Tịch Tịch, tớ thấy đàn anh Ngô đưa cậu về, rồi lại chạy đi như trốn ấy.”
Cô ấy sáp lại gần hơn: “Có phải xảy ra chuyện gì giữa hai người không?”
Tần Tịch lắc đầu: “Đàn anh Ngô dẫn tớ đi gặp giáo sư Trương, sau đó về có hơi muộn, nên tiễn tớ về thôi.”
Cô nhìn về phía Âu Dương Nguyệt, “Chuyện này không phải rất bình thường à?”
“Được rồi.” Âu Dương Nguyệt gật gật đầu.
Cô ấy nhìn về phía Tần Tịch: “Đúng rồi, vừa rồi cậu quên mang theo di động đó! Tiếng chuông vang lên mãi thôi!”
“Ừ.” Tần Tịch về chỗ của mình, nhìn di động để trên bàn.
Có một vài cuộc gọi nhỡ của Tô Nhiễm.
Có có mấy tin nhắn wechat.
Cô nhìn nhìn, sau đó xoay người nói với bạn cùng phòng: “Triết học Mác lênin chiều mai là buổi cuối cùng rồi, nếu không có sắp xếp gì khác thì tớ muốn đi vào nội thành một chuyến.”
“Không có đâu.” Âu Dương Nguyệt lắc đầu, quay đầu nhìn cô: “Muốn tớ đưa cậu đi không?”
“Không cần.”
Tần Tịch cầm đi động ra ban công, gọi lại cho Tô Nhiễm, xác nhận thời gian và địa điểm gặp nhau với chị ấy.
Lúc cô cúp điện thoại chuẩn bị đi vào, xoay người thì thấy Đường Lăng đang đứng phía sau.
“Lăng tử ?” Tần Tịch nhướng mày, “Có chuyện gì sao?”
“Muốn tớ đi cùng với cậu không?” Đường Lăng không hỏi cô nói chuyện với ai, ngày mai muốn đi đâu làm gì, chỉ hỏi như vậy.
“Không cần.” Tần Tịch lắc đầu.
Cô cũng không về phòng ngay, cứ đứng đối mặt với Đường Lăng ở ban công, “Thực ra tớ cũng biết bản thân mình không nên đồng ý đi.”
“Hửm?” Đường Lăng đi đến đứng cạnh cô, quan tâm nhìn cô.
“Đàn chị Tô Nhiễm.” Cô lắc lắc di động, “Nhớ tớ đi gặp một người với chị ấy.”
Lúc Âu Dương Nguyệt tám chuyện, Đường Lăng ngồi bên trai Tần Tịch, cô cũng biết những chuyện liên hôn giữa Tô gia và Lạc thị.
Im lặng một lát, Đường Lăng hỏi: “Lạc Phỉ? Hay là thầy Tạ?”
“Lạc Phỉ.” Tần Tịch nói: “Tớ đồng ý đi với chị ấy đến bên ngoài tập đoàn Lạc thị, nhưng không đi gặp Lạc Phỉ.”
“Ừ.” Đường Lăng gật gật đầu.
“Chỉ là cảm thấy……” Tần Tịch hơi hơi nghiêng đầu, nghĩ nhĩ, lại nói tiếp: “Lời Âu Dương nói cậu cũng nghe thấy rồi đó, đàn chị với tớ cũng không thân. Nhưng mà chị ấy lại gọi cho tớ.”
Cô cười cười: “Chị ấy bảo chị ấy lặng lẽ một mình về nước, không dám tìm người nhà, cũng không tiện tìm những người khác, những người bạn đó có quan hệ với Tô gia và Lạc thị.”
“Ừ.” Đường Lăng đáp lại: “Đúng là khó xử.”
“Chắc là thực sự bất lực rồi.” Tần Tịch nói.
“Ừ.” Đường Lăng quay đầu nhìn cô, “Cho nên cậu đồng ý đi với chị ấy.”
“Không hẳn là thế.” Tần Tịch nói: “Tớ từng trải qua cảm giác bị người ta vứt bỏ, tứ cố vô thân, lực bất tòng tâm. Cho nên cũng đồng cảm, nếu trong phạm vi bản thân có thể thì cố gắng cho người khác một chút ấm áp.”
Cô cười duỗi người: “Hy vọng người tốt sẽ được báo đáp á.”
Tần Tịch nửa đùa nửa thật nói, xoay người đi rửa mặt: “Hôm nay tâm trạng rất tốt, cũng hy vọng mơ thấy mộng đẹp nha.”
Đường Lăng không nói chuyện.
Chỉ là xoay người nhìn Tần Tịch.
Cô ấy cũng biết Tần Tịch là một cô nhi, cũng biết cô thậm chí không nhớ được bộ dáng của cha mẹ ruột mình như thế nào.
Cho nên cô bảo mình bị người vứt bỏ, là nói chuyện này à?
“Ngày mai tớ đi với cậu đi.” Đường Lăng đột nhiên bước nhanh tới bên người Tần Tịch, học cách nói của cô: “Trong phạm vi bản thân cho phép, cho bạn học chút yêu thương. Cũng tiện thể yêu thương chính mình, vào nội thành mua ít đồ.”
Hiếm khi cô ấy mới đùa giỡn như vậy, Tần Tịch ha ha cười thành tiếng.
“Được á.” Cô gật gật đầu, “Tớ đây cũng chia sẻ ấm áp cho cậu, cho cậu đi ké xe tớ, đàn chị trả tiền á.”
Anh dừng lại một chút, ngữ khí càng lạ hơn: “Em đừng để ý.”
Tần Tịch: “……”
Không nhắc tới còn được.
Nhưng giờ hai người sóng vai cùng bước, dưới bóng đêm, ánh trăng cũng rất đẹp.
Cô cũng bắt đầu để ý rồi đấy.
“Bọn họ chỉ là quan tâm đến anh thôi.” Ngô Hi Ngạn lại nói: “Mấy thầy cô như người lớn trong nhà, tính tình tốt. Em đừng để ý.”
Anh lặp lại lần nữa. Ngô Hi Ngạn vốn là người vô địch trong lĩnh vực chuyên môn, làm người ta không thể nào cãi lại giờ lại thiếu thôn ngôn từ trong vấn đề này: “Chỉ là lời nói đùa thôi, em không cần để ý.”
Tần Tịch: “……”
Ôi ôi ôi ôi. Đàn anh Ngô mà như vậy nữa, cô thực sự bắt đầu để ý rồi đó!
Ngô Hi Ngạn tiễn cô tới dưới lầu ký túc xá nữ mới xoay người đi.
Chắc là nói liên tục ba lần đừng để ý, chính anh cũng thấy xấu hổ, nên lúc bước chân đi khỏi đặc biệt mạnh, cũng bước rất dài.
Tần Tịch nhìn bóng dáng anh mau chóng biến mất ở chỗ ngoặt, lúc này mới hốt hoảng xoay người lên lầu.
“Keng!” cửa ký túc xá vừa mới mở, Âu Dương Nguyệt đã nhảy ra: “Tiểu Tịch Tịch, tớ thấy đàn anh Ngô đưa cậu về, rồi lại chạy đi như trốn ấy.”
Cô ấy sáp lại gần hơn: “Có phải xảy ra chuyện gì giữa hai người không?”
Tần Tịch lắc đầu: “Đàn anh Ngô dẫn tớ đi gặp giáo sư Trương, sau đó về có hơi muộn, nên tiễn tớ về thôi.”
Cô nhìn về phía Âu Dương Nguyệt, “Chuyện này không phải rất bình thường à?”
“Được rồi.” Âu Dương Nguyệt gật gật đầu.
Cô ấy nhìn về phía Tần Tịch: “Đúng rồi, vừa rồi cậu quên mang theo di động đó! Tiếng chuông vang lên mãi thôi!”
“Ừ.” Tần Tịch về chỗ của mình, nhìn di động để trên bàn.
Có một vài cuộc gọi nhỡ của Tô Nhiễm.
Có có mấy tin nhắn wechat.
Cô nhìn nhìn, sau đó xoay người nói với bạn cùng phòng: “Triết học Mác lênin chiều mai là buổi cuối cùng rồi, nếu không có sắp xếp gì khác thì tớ muốn đi vào nội thành một chuyến.”
“Không có đâu.” Âu Dương Nguyệt lắc đầu, quay đầu nhìn cô: “Muốn tớ đưa cậu đi không?”
“Không cần.”
Tần Tịch cầm đi động ra ban công, gọi lại cho Tô Nhiễm, xác nhận thời gian và địa điểm gặp nhau với chị ấy.
Lúc cô cúp điện thoại chuẩn bị đi vào, xoay người thì thấy Đường Lăng đang đứng phía sau.
“Lăng tử ?” Tần Tịch nhướng mày, “Có chuyện gì sao?”
“Muốn tớ đi cùng với cậu không?” Đường Lăng không hỏi cô nói chuyện với ai, ngày mai muốn đi đâu làm gì, chỉ hỏi như vậy.
“Không cần.” Tần Tịch lắc đầu.
Cô cũng không về phòng ngay, cứ đứng đối mặt với Đường Lăng ở ban công, “Thực ra tớ cũng biết bản thân mình không nên đồng ý đi.”
“Hửm?” Đường Lăng đi đến đứng cạnh cô, quan tâm nhìn cô.
“Đàn chị Tô Nhiễm.” Cô lắc lắc di động, “Nhớ tớ đi gặp một người với chị ấy.”
Lúc Âu Dương Nguyệt tám chuyện, Đường Lăng ngồi bên trai Tần Tịch, cô cũng biết những chuyện liên hôn giữa Tô gia và Lạc thị.
Im lặng một lát, Đường Lăng hỏi: “Lạc Phỉ? Hay là thầy Tạ?”
“Lạc Phỉ.” Tần Tịch nói: “Tớ đồng ý đi với chị ấy đến bên ngoài tập đoàn Lạc thị, nhưng không đi gặp Lạc Phỉ.”
“Ừ.” Đường Lăng gật gật đầu.
“Chỉ là cảm thấy……” Tần Tịch hơi hơi nghiêng đầu, nghĩ nhĩ, lại nói tiếp: “Lời Âu Dương nói cậu cũng nghe thấy rồi đó, đàn chị với tớ cũng không thân. Nhưng mà chị ấy lại gọi cho tớ.”
Cô cười cười: “Chị ấy bảo chị ấy lặng lẽ một mình về nước, không dám tìm người nhà, cũng không tiện tìm những người khác, những người bạn đó có quan hệ với Tô gia và Lạc thị.”
“Ừ.” Đường Lăng đáp lại: “Đúng là khó xử.”
“Chắc là thực sự bất lực rồi.” Tần Tịch nói.
“Ừ.” Đường Lăng quay đầu nhìn cô, “Cho nên cậu đồng ý đi với chị ấy.”
“Không hẳn là thế.” Tần Tịch nói: “Tớ từng trải qua cảm giác bị người ta vứt bỏ, tứ cố vô thân, lực bất tòng tâm. Cho nên cũng đồng cảm, nếu trong phạm vi bản thân có thể thì cố gắng cho người khác một chút ấm áp.”
Cô cười duỗi người: “Hy vọng người tốt sẽ được báo đáp á.”
Tần Tịch nửa đùa nửa thật nói, xoay người đi rửa mặt: “Hôm nay tâm trạng rất tốt, cũng hy vọng mơ thấy mộng đẹp nha.”
Đường Lăng không nói chuyện.
Chỉ là xoay người nhìn Tần Tịch.
Cô ấy cũng biết Tần Tịch là một cô nhi, cũng biết cô thậm chí không nhớ được bộ dáng của cha mẹ ruột mình như thế nào.
Cho nên cô bảo mình bị người vứt bỏ, là nói chuyện này à?
“Ngày mai tớ đi với cậu đi.” Đường Lăng đột nhiên bước nhanh tới bên người Tần Tịch, học cách nói của cô: “Trong phạm vi bản thân cho phép, cho bạn học chút yêu thương. Cũng tiện thể yêu thương chính mình, vào nội thành mua ít đồ.”
Hiếm khi cô ấy mới đùa giỡn như vậy, Tần Tịch ha ha cười thành tiếng.
“Được á.” Cô gật gật đầu, “Tớ đây cũng chia sẻ ấm áp cho cậu, cho cậu đi ké xe tớ, đàn chị trả tiền á.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.