Chương 18:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Giao thông công cộng của thành phố A thông suốt khắp nơi, tàu điện ngầm vào sáng sớm cuối tuần cũng không tính là chật chội.
Tần Tịch và Đường Lăng các cô ngồi yên lặng cạnh nhau trong tàu điện ngầm.
Thì nghe được tiếng cười nói nhỏ nhỏ của Âu Dương Nguyệt: “Không ngờ đến Lạc Phỉ người thật còn đẹp trai hơn cả tấm hình.”
Cô ấy đưa ra kết luận: “Xem ra tin tức kinh tế tài chính không phải là ảnh photoshop.”
“Phốc…” Kiều Sơ Hạ cười khẽ ra tiếng.
“Anh ta không giống trong lời đồn lắm.” Âu Dương Nguyệt nén giọng thấp thấp xuống, trao đổi tin bát quái mình nghe được cho các chị em.
“Chị họ tớ…” Cô ấy nói: “Đã từng gặp qua Lạc Phỉ hai lần ở trong yến tiệc. Chị ấy nói anh ta thật sự rất lạnh nhạt rất lạnh nhạt, cho dù là kiểu người đẹp nào đến ngay trước mắt chủ động bắt chuyện, cũng không thèm để ý đến.”
“Không ngờ lại rất cẩn thận rất ân cần.” Âu Dương Nguyệt nhỏ nhỏ giọng lẩm bẩm, “Phát hiện đồ của con gái rơi, còn chủ động đuổi theo ra tốt bụng hỏi thăm.”
Khóe môi Tần Tịch nhếch lên.
Tốt bụng sao?
Cô rũ mắt. lông mi run nhẹ.
Con người Lạc Phỉ này, không có tim.
Lúc trước Tần Tịch xuyên vào trong sách lần thứ hai, loại bỏ Tạ Liên Thành, sau đó chọn Lạc Phỉ.
Dưới yêu cầu của hệ thống, chuyển đến ngành luật học.
Hiển nhiên mấy năm nỗ lực học tập ở đại học thì không cần nói nhiều.
Đại học năm tư, dưới sự quật đánh của hệ thống, cô gần như giành được toàn bộ giấy chứng nhận mà học sinh ngành pháp luật có thể thi.
Với tư cách hạng nhất chuyên ngành hằng năm, nhà trường đã đề cử cô với vài đơn vị thực tập không tồi.
Cuối cùng Tần Tịch vẫn đi tập đoàn Lạc thị.
Dựa theo nhiệm vụ hệ thống đưa ra, lẽ ra tương lai của cô phải là thông qua kỳ thực tập giành được cơ hội làm việc ở tập đoàn Lạc thị.
Sau khi tốt nghiệp thì bước vào Lạc thị, rồi tìm cơ hội quen biết Lạc Phỉ.
Tần Tịch cũng không biết là khi nào, chính mình khiến cho đối phương chú ý.
Có một ngày cô tăng ca đến chín giờ tối, công việc còn chưa xong.
Cô liền đi đến phòng nước pha cho mình một ly cà phê nâng cao tinh thần.
Bưng ly cà phê trở lại văn phòng chỉ còn lại mình cô, chưa được bao lâu thì có tiếng bước chân vững vàng dừng lại trước bàn cô.
Tiếp đó, có giọng nói xa lạ nhưng lại rất êm tai của nam thanh niên hỏi cô: “Xin chào, xin hỏi cô bỏ quên đồ sao?”
Trước đó Tần Tịch quá chuyên chú, mãi đến khi người kia mở miệng cô mới giật mình một cái, ánh mắt từ trên màn hình máy tính chuyển đến gương mặt của người kia.
Về sau, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, cô cũng không có cách nào quên đi ngày gặp lần đầu đó.
Thanh niên tuấn mỹ mặc âu phục màu đen.
Áo sơ mi màu đen giống vậy không thắt cà vạt.
Cổ áo hơi hơi mở rộng, lộ ra cần cổ thon dài của đối phương.
Lúc Tần Tịch nhìn về phía anh ta, anh ta đang một tay đút túi, tay phải nhẹ nhàng đặt một hộp sữa bò tươi trên bàn làm việc của cô.
Tần Tịch, ngẩn ra một cái.
Dường như thanh niên cảm thấy dáng vẻ ngốc ngốc của cô rất thú vị, khóe môi khẽ cong, cả đôi mắt xinh đẹp kia cũng nhuộm ý cười nhàn nhạt.
“Xin hỏi, cô bỏ quên đồ sao?” Anh ta lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa.
Sau đó anh ta không đợi Tần Tịch trả lời, lại đẩy hộp sữa bò tươi một cái: “Con gái, không nên cứ uống cà phê đen hoài.”
Lúc anh ta nói chuyện, đôi mắt uyên thâm nhìn vào mắt Tần Tịch.
Trong con ngươi màu nâu là bầu trời đêm sâu xa, phản chiếu bóng dáng cô gái nhỏ nhỏ ngốc ngốc.
Đó là lần đầu tiên, Tần Tịch gặp Lạc Phỉ.
Về sau cô càng ngày càng hiểu rõ Lạc Phỉ, cũng bắt đầu nhìn thấy đôi tay kia của hắn, mây mưa thất thường trong vực thẳm tối tăm.
Cô đã từng do dự, đã từng sợ hãi, đã từng nghĩ đến lùi bước, đã từng nghĩ đến rời đi.
Nhưng chỉ cần Lạc Phỉ nhìn cô, dù cho không nói một câu nào.
Chỉ cần đôi mắt xinh đẹp kia, giống như lần đầu tiên gặp mắt đó, nhìn cô chăm chú.
Tần Tịch sẽ luôn luôn mềm lòng trước.
…...
Tần Tịch hít sâu một hơi, cơ thể hơi nghiêng, tựa đầu trên vai Đường Lăng.
“Mệt rồi?” Đường Lăng hơi thẳng lưng, để cô dựa thoải mái thêm một chút, “Vậy cậu ngủ một lát, đến nơi tớ gọi cậu.”
“Ừ.” Tần Tịch hít hít cái mũi.
Ngược lại cô không mệt, chỉ là sợ bản thân mở to mắt, sẽ bị các bạn tốt tỉ mỉ nhìn ra manh mối.
Cô dựa vào bả vai Đường Lăng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Lạc Phỉ không có trái tim.
Với hắn mà nói, trên đời này chỉ có hai loại người: Có giá trị lợi dụng, vô dụng.
Hứ, có lẽ cũng không phải toàn bộ đều là như vậy.
Hẳn là Tô Nhiễm có thể tự thành một loại.
Tần Tịch và Đường Lăng các cô ngồi yên lặng cạnh nhau trong tàu điện ngầm.
Thì nghe được tiếng cười nói nhỏ nhỏ của Âu Dương Nguyệt: “Không ngờ đến Lạc Phỉ người thật còn đẹp trai hơn cả tấm hình.”
Cô ấy đưa ra kết luận: “Xem ra tin tức kinh tế tài chính không phải là ảnh photoshop.”
“Phốc…” Kiều Sơ Hạ cười khẽ ra tiếng.
“Anh ta không giống trong lời đồn lắm.” Âu Dương Nguyệt nén giọng thấp thấp xuống, trao đổi tin bát quái mình nghe được cho các chị em.
“Chị họ tớ…” Cô ấy nói: “Đã từng gặp qua Lạc Phỉ hai lần ở trong yến tiệc. Chị ấy nói anh ta thật sự rất lạnh nhạt rất lạnh nhạt, cho dù là kiểu người đẹp nào đến ngay trước mắt chủ động bắt chuyện, cũng không thèm để ý đến.”
“Không ngờ lại rất cẩn thận rất ân cần.” Âu Dương Nguyệt nhỏ nhỏ giọng lẩm bẩm, “Phát hiện đồ của con gái rơi, còn chủ động đuổi theo ra tốt bụng hỏi thăm.”
Khóe môi Tần Tịch nhếch lên.
Tốt bụng sao?
Cô rũ mắt. lông mi run nhẹ.
Con người Lạc Phỉ này, không có tim.
Lúc trước Tần Tịch xuyên vào trong sách lần thứ hai, loại bỏ Tạ Liên Thành, sau đó chọn Lạc Phỉ.
Dưới yêu cầu của hệ thống, chuyển đến ngành luật học.
Hiển nhiên mấy năm nỗ lực học tập ở đại học thì không cần nói nhiều.
Đại học năm tư, dưới sự quật đánh của hệ thống, cô gần như giành được toàn bộ giấy chứng nhận mà học sinh ngành pháp luật có thể thi.
Với tư cách hạng nhất chuyên ngành hằng năm, nhà trường đã đề cử cô với vài đơn vị thực tập không tồi.
Cuối cùng Tần Tịch vẫn đi tập đoàn Lạc thị.
Dựa theo nhiệm vụ hệ thống đưa ra, lẽ ra tương lai của cô phải là thông qua kỳ thực tập giành được cơ hội làm việc ở tập đoàn Lạc thị.
Sau khi tốt nghiệp thì bước vào Lạc thị, rồi tìm cơ hội quen biết Lạc Phỉ.
Tần Tịch cũng không biết là khi nào, chính mình khiến cho đối phương chú ý.
Có một ngày cô tăng ca đến chín giờ tối, công việc còn chưa xong.
Cô liền đi đến phòng nước pha cho mình một ly cà phê nâng cao tinh thần.
Bưng ly cà phê trở lại văn phòng chỉ còn lại mình cô, chưa được bao lâu thì có tiếng bước chân vững vàng dừng lại trước bàn cô.
Tiếp đó, có giọng nói xa lạ nhưng lại rất êm tai của nam thanh niên hỏi cô: “Xin chào, xin hỏi cô bỏ quên đồ sao?”
Trước đó Tần Tịch quá chuyên chú, mãi đến khi người kia mở miệng cô mới giật mình một cái, ánh mắt từ trên màn hình máy tính chuyển đến gương mặt của người kia.
Về sau, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, cô cũng không có cách nào quên đi ngày gặp lần đầu đó.
Thanh niên tuấn mỹ mặc âu phục màu đen.
Áo sơ mi màu đen giống vậy không thắt cà vạt.
Cổ áo hơi hơi mở rộng, lộ ra cần cổ thon dài của đối phương.
Lúc Tần Tịch nhìn về phía anh ta, anh ta đang một tay đút túi, tay phải nhẹ nhàng đặt một hộp sữa bò tươi trên bàn làm việc của cô.
Tần Tịch, ngẩn ra một cái.
Dường như thanh niên cảm thấy dáng vẻ ngốc ngốc của cô rất thú vị, khóe môi khẽ cong, cả đôi mắt xinh đẹp kia cũng nhuộm ý cười nhàn nhạt.
“Xin hỏi, cô bỏ quên đồ sao?” Anh ta lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa.
Sau đó anh ta không đợi Tần Tịch trả lời, lại đẩy hộp sữa bò tươi một cái: “Con gái, không nên cứ uống cà phê đen hoài.”
Lúc anh ta nói chuyện, đôi mắt uyên thâm nhìn vào mắt Tần Tịch.
Trong con ngươi màu nâu là bầu trời đêm sâu xa, phản chiếu bóng dáng cô gái nhỏ nhỏ ngốc ngốc.
Đó là lần đầu tiên, Tần Tịch gặp Lạc Phỉ.
Về sau cô càng ngày càng hiểu rõ Lạc Phỉ, cũng bắt đầu nhìn thấy đôi tay kia của hắn, mây mưa thất thường trong vực thẳm tối tăm.
Cô đã từng do dự, đã từng sợ hãi, đã từng nghĩ đến lùi bước, đã từng nghĩ đến rời đi.
Nhưng chỉ cần Lạc Phỉ nhìn cô, dù cho không nói một câu nào.
Chỉ cần đôi mắt xinh đẹp kia, giống như lần đầu tiên gặp mắt đó, nhìn cô chăm chú.
Tần Tịch sẽ luôn luôn mềm lòng trước.
…...
Tần Tịch hít sâu một hơi, cơ thể hơi nghiêng, tựa đầu trên vai Đường Lăng.
“Mệt rồi?” Đường Lăng hơi thẳng lưng, để cô dựa thoải mái thêm một chút, “Vậy cậu ngủ một lát, đến nơi tớ gọi cậu.”
“Ừ.” Tần Tịch hít hít cái mũi.
Ngược lại cô không mệt, chỉ là sợ bản thân mở to mắt, sẽ bị các bạn tốt tỉ mỉ nhìn ra manh mối.
Cô dựa vào bả vai Đường Lăng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Lạc Phỉ không có trái tim.
Với hắn mà nói, trên đời này chỉ có hai loại người: Có giá trị lợi dụng, vô dụng.
Hứ, có lẽ cũng không phải toàn bộ đều là như vậy.
Hẳn là Tô Nhiễm có thể tự thành một loại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.