Chương 19:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Nữ chính hack thì cho dù không làm gì cũng có thể sống trở thành ánh trăng sáng trong lòng Tạ Liên Thành và Lạc Phỉ, mãi mãi thiêng liêng cao thượng.
Tần Tịch nhếch nhếch khóe môi.
Giọng nói đè thấp của Âu Dương Nguyệt truyền đến bên tai.
Đề tài của cô ấy đã từ trên người Lạc Phỉ bay xa, sau đó đề tài lại quay về đơn xin các cô chuẩn bị.
Tất nhiên, cô ấy sẽ rất mau quên đi cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên hôm nay.
Tuy rằng Âu Dương Nguyệt thích các nam sinh đẹp trai, nhưng đối với nhân vật như Lạc Phỉ, rõ ràng cô ấy không có hứng thú lắm.
Cho dù nói đến gia cảnh giàu có của Âu Dương Nguyệt, thì Lạc Phỉ vẫn là một nhân vật quá xa xôi.
Tần Tịch không lo lắng cho cô ấy.
Âm thanh nho nhỏ ríu rít của các bạn cùng phòng dần dần biến thành một khúc hát ru.
Tần Tịch dựa vào vai Đường Lăng, thật sự mơ mơ màng màng ngủ.
Lúc bị đánh thức, tàu điện ngầm đã sắp đến trường các cô.
Bốn người trở về kí túc xá, lập tức mở máy tính của mình lên bắt đầu trở nên bận rộn.
Các cô cùng ăn cùng ở, cùng học tập một năm, rất nhiều việc sớm đã có ăn ý.
Tần Tịch và Đường Lăng lập tức thu thập tư liệu đề tài yêu cầu.
Âu Dương Nguyệt và Kiều Sơ Hạ lật sách giáo khoa và sổ vở thực nghiệm, sắp xếp các vấn đề có thể tồn tại trong toàn bộ quá trình thí nghiệm.
Thời gian như vậy luôn luôn trải qua thật nhanh, hai ngày cuối tuần gần như chớp mắt một cái đã trôi qua.
Thứ hai, khóa học năm hai đại học bận rộn chính thức mở màn.
Thời khóa biểu của Học viện y học lâm sàng nhất định là đầy nhất toàn trường.
Bốn người Tần Tịch ngoại trừ thời gian môn học tự chọn không quá giống nhau, thì toàn bộ những môn bắt buộc đều giống.
Kiều Sơ Hạ đã in chương trình dạy học ra dán ở sau cửa ký túc xá.
“Năm hai ma quỷ!” Âu Dương Nguyệt nhìn thời khóa biểu đầy kín một lát, bi thương kêu một tiếng.
“Đợi các khóa học bắt đầu tiết thực nghiệm trong tuần thứ sáu, rồi lúc đó cậu gọi ma quỷ lần nữa cũng không muộn.”
“Aaaa——” Âu Dương Nguyệt bùng nổ chạy một vòng trong kí túc xá, “Bây giờ tớ thôi học còn kịp không?”
“Âu Dương” Kiều Sơ Hạ cười dịu dàng, “Tớ nghe các đàn chị nói, năm ba năm tư đại học mới là địa ngục thật sự, năm nay cũng chỉ là để chúng ta thích ứng thôi.”
“Tớ cũng vậy tớ cũng vậy.” Tần Tịch giơ tay nói thêm, “Nghe nói bắt đầu năm ba, buổi tối và cuối tuần đều có khóa học. Tiết học nhiều đến mức cô gái yêu sạch sẽ nhất cũng chỉ có thể bốn ngày gội đầu một lần.”
“Ừ.” Kiều Sơ Hạ cười gật gật đầu.
“Tóc ngắn là con đường dễ dàng.” Đường Lăng duỗi tay xoa xoa đầu Tần Tịch.
Cho dù buộc đuôi ngựa cao, tóc của cô cũng chỉ dài gần đến eo.
“Cuối tuần đi cắt ngắn.” Tần Tịch cười híp mắt mà đi theo Đường Lăng ra khỏi ký túc xá?
Buổi sáng là sinh lí học.
Một bài giảng của cô giáo già dặn có mái tóc ngắn đã kéo dài suốt bốn tiết học.
Lúc ăn cơm trưa, Âu Dương Nguyệt nằm bò trên cả bàn: “Cô giáo này thật sự rất lợi hại, tớ ngồi ở dưới nghe cũng cảm thấy mệt chết rồi, lúc tan học cô ấy còn có sức sống dồi dào như thế.”
“Dù mệt, các thầy cô cũng sẽ không để chúng ta nhìn thấy.” Tần Tịch đẩy thức ăn Âu Dương Nguyệt mua đến trước mặt cô ấy, “Mau ăn đi, buổi chiều còn có tiết nữa.”
Sau khi nghỉ trưa chính là tiết buổi chiều.
Học kỳ một năm nhất đã học khoa học máy tính, học kì một năm hai vẫn có một khóa học, phải học lập trình máy tính đơn giản.
Cũng là môn học bắt buộc của năm hai bọn họ.
Tần Tịch các cô đến phòng học chuyên ngành máy tính, chọn một hàng ngồi xuống.
“Cậu nói vì sao chúng ta học cái này?”
“Học kỳ sau mở môn thống kê y học, đây là nền tảng nhỉ?” Kiều Sơ Hạ có chút không xác định mà trả lời câu hỏi của Âu Dương Nguyệt.
“Ôi!” Cằm Âu Dương Nguyệt để lên trên bàn, có chút lười biếng mà nói: “Hy vọng giáo viên lên lớp là một đại soái ca, cứu vớt tâm hồn mong manh bị môn sinh lí học tàn phá trong một buổi sáng của tớ.”
Cô ấy nói rồi chớp đôi mắt, nghiêng đầu nhìn Tần Tịch: “Tiểu Tịch bảo bối, hôm đó ở nhà hàng cậu nói tặng, người ta thật sự tặng. Cậu mau nói anh chàng siêu cấp đẹp trai sẽ lên lớp buổi này cho chúng tớ, ví dụ như máy bay chiến đấu trong các giáo thảo Tạ Liên Thành gì đó nhé… Mau nói mau nói!”
Tần Tịch nhếch miệng cười khẽ: “Được được được, giáo viên nhất định rất đẹp trai, lên trời xuống đất, là loại còn đẹp trai hơn so với máy bay chiến đấu trong các giáo thảo!”
“Cảm ơn bảo bối, moah… chị yêu nhất…”
Bỗng nhiên tiếng nói của Âu Dương Nguyệt im bặt lại.
Cô ấy vốn đang nằm bò uể oải, phút chốc ngồi thẳng lại, mở to hai mắt nhìn cửa giống như thấy quỷ.
“Tạ, Tạ…” Cô ấy mở miệng lắp bắp, “Đàn anh Tạ Liên Thành!!"
Tần Tịch nhếch nhếch khóe môi.
Giọng nói đè thấp của Âu Dương Nguyệt truyền đến bên tai.
Đề tài của cô ấy đã từ trên người Lạc Phỉ bay xa, sau đó đề tài lại quay về đơn xin các cô chuẩn bị.
Tất nhiên, cô ấy sẽ rất mau quên đi cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên hôm nay.
Tuy rằng Âu Dương Nguyệt thích các nam sinh đẹp trai, nhưng đối với nhân vật như Lạc Phỉ, rõ ràng cô ấy không có hứng thú lắm.
Cho dù nói đến gia cảnh giàu có của Âu Dương Nguyệt, thì Lạc Phỉ vẫn là một nhân vật quá xa xôi.
Tần Tịch không lo lắng cho cô ấy.
Âm thanh nho nhỏ ríu rít của các bạn cùng phòng dần dần biến thành một khúc hát ru.
Tần Tịch dựa vào vai Đường Lăng, thật sự mơ mơ màng màng ngủ.
Lúc bị đánh thức, tàu điện ngầm đã sắp đến trường các cô.
Bốn người trở về kí túc xá, lập tức mở máy tính của mình lên bắt đầu trở nên bận rộn.
Các cô cùng ăn cùng ở, cùng học tập một năm, rất nhiều việc sớm đã có ăn ý.
Tần Tịch và Đường Lăng lập tức thu thập tư liệu đề tài yêu cầu.
Âu Dương Nguyệt và Kiều Sơ Hạ lật sách giáo khoa và sổ vở thực nghiệm, sắp xếp các vấn đề có thể tồn tại trong toàn bộ quá trình thí nghiệm.
Thời gian như vậy luôn luôn trải qua thật nhanh, hai ngày cuối tuần gần như chớp mắt một cái đã trôi qua.
Thứ hai, khóa học năm hai đại học bận rộn chính thức mở màn.
Thời khóa biểu của Học viện y học lâm sàng nhất định là đầy nhất toàn trường.
Bốn người Tần Tịch ngoại trừ thời gian môn học tự chọn không quá giống nhau, thì toàn bộ những môn bắt buộc đều giống.
Kiều Sơ Hạ đã in chương trình dạy học ra dán ở sau cửa ký túc xá.
“Năm hai ma quỷ!” Âu Dương Nguyệt nhìn thời khóa biểu đầy kín một lát, bi thương kêu một tiếng.
“Đợi các khóa học bắt đầu tiết thực nghiệm trong tuần thứ sáu, rồi lúc đó cậu gọi ma quỷ lần nữa cũng không muộn.”
“Aaaa——” Âu Dương Nguyệt bùng nổ chạy một vòng trong kí túc xá, “Bây giờ tớ thôi học còn kịp không?”
“Âu Dương” Kiều Sơ Hạ cười dịu dàng, “Tớ nghe các đàn chị nói, năm ba năm tư đại học mới là địa ngục thật sự, năm nay cũng chỉ là để chúng ta thích ứng thôi.”
“Tớ cũng vậy tớ cũng vậy.” Tần Tịch giơ tay nói thêm, “Nghe nói bắt đầu năm ba, buổi tối và cuối tuần đều có khóa học. Tiết học nhiều đến mức cô gái yêu sạch sẽ nhất cũng chỉ có thể bốn ngày gội đầu một lần.”
“Ừ.” Kiều Sơ Hạ cười gật gật đầu.
“Tóc ngắn là con đường dễ dàng.” Đường Lăng duỗi tay xoa xoa đầu Tần Tịch.
Cho dù buộc đuôi ngựa cao, tóc của cô cũng chỉ dài gần đến eo.
“Cuối tuần đi cắt ngắn.” Tần Tịch cười híp mắt mà đi theo Đường Lăng ra khỏi ký túc xá?
Buổi sáng là sinh lí học.
Một bài giảng của cô giáo già dặn có mái tóc ngắn đã kéo dài suốt bốn tiết học.
Lúc ăn cơm trưa, Âu Dương Nguyệt nằm bò trên cả bàn: “Cô giáo này thật sự rất lợi hại, tớ ngồi ở dưới nghe cũng cảm thấy mệt chết rồi, lúc tan học cô ấy còn có sức sống dồi dào như thế.”
“Dù mệt, các thầy cô cũng sẽ không để chúng ta nhìn thấy.” Tần Tịch đẩy thức ăn Âu Dương Nguyệt mua đến trước mặt cô ấy, “Mau ăn đi, buổi chiều còn có tiết nữa.”
Sau khi nghỉ trưa chính là tiết buổi chiều.
Học kỳ một năm nhất đã học khoa học máy tính, học kì một năm hai vẫn có một khóa học, phải học lập trình máy tính đơn giản.
Cũng là môn học bắt buộc của năm hai bọn họ.
Tần Tịch các cô đến phòng học chuyên ngành máy tính, chọn một hàng ngồi xuống.
“Cậu nói vì sao chúng ta học cái này?”
“Học kỳ sau mở môn thống kê y học, đây là nền tảng nhỉ?” Kiều Sơ Hạ có chút không xác định mà trả lời câu hỏi của Âu Dương Nguyệt.
“Ôi!” Cằm Âu Dương Nguyệt để lên trên bàn, có chút lười biếng mà nói: “Hy vọng giáo viên lên lớp là một đại soái ca, cứu vớt tâm hồn mong manh bị môn sinh lí học tàn phá trong một buổi sáng của tớ.”
Cô ấy nói rồi chớp đôi mắt, nghiêng đầu nhìn Tần Tịch: “Tiểu Tịch bảo bối, hôm đó ở nhà hàng cậu nói tặng, người ta thật sự tặng. Cậu mau nói anh chàng siêu cấp đẹp trai sẽ lên lớp buổi này cho chúng tớ, ví dụ như máy bay chiến đấu trong các giáo thảo Tạ Liên Thành gì đó nhé… Mau nói mau nói!”
Tần Tịch nhếch miệng cười khẽ: “Được được được, giáo viên nhất định rất đẹp trai, lên trời xuống đất, là loại còn đẹp trai hơn so với máy bay chiến đấu trong các giáo thảo!”
“Cảm ơn bảo bối, moah… chị yêu nhất…”
Bỗng nhiên tiếng nói của Âu Dương Nguyệt im bặt lại.
Cô ấy vốn đang nằm bò uể oải, phút chốc ngồi thẳng lại, mở to hai mắt nhìn cửa giống như thấy quỷ.
“Tạ, Tạ…” Cô ấy mở miệng lắp bắp, “Đàn anh Tạ Liên Thành!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.