Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 297:

Đường Sơn Nguyệt

07/05/2023

Tần Tịch chưa từng trải qua lễ mừng năm mới nào như vậy.

Cô gặp qua Ngô lão gia tử người người tranh nhau vây quanh lấy lòng.

Lại chưa từng gặp Ngô lão gia tử có tài nấu ăn ngon đến vậy.

Đàn anh Ngô Hi Ngạn quả nhiên chưa bao giờ nói dối, cơm Ngô lão gia tử nấu đúng là ăn ngon vô cùng.

Có mấy món ăn Tần Tịch đã từng ăn qua ở bên ngoài nhưng mà dù là hương vị hay nguyên liệu nấu ăn tựa như cứ thiếu cái gì đó.

Trong đĩa trước mặt cô, chồng không ít đồ ăn.

Bà nội Ngô rất nhiệt tình.

Hơn nữa giống như Ngô Hi Ngạn nói, nhà anh thật sự chỉ có bốn người bọn họ cùng nhau đón tết.

Nghe nói cha mẹ anh nghỉ lễ ở Châu Úc, kể từ sau khi anh 16 tuổi, đã không cùng nhau đón tết với cha mẹ rồi.

Rõ là một gia đình rất truyền thống nhưng mà trong chuyện này lại rất tân tiến.

Ăn xong cơm tất niên mỹ vị lại phong phú, bà nội Ngô cắt một mâm trái cây, để Tần Tịch với Ngô Hi Ngạn ra ngoài chơi.

Tần Tịch còn muốn thu dọn bàn ăn cũng bị bà dịu dàng cự tuyệt: “Tiểu Tịch cháu đừng khách sáo.”

Bà nội Ngô thân mật kêu cô: “Chúng ta không ai thu dọn cả, người trong nhà không ai thích rửa chén, để đó ngày mai sẽ có người tới dọn.”

Bà đẩy Tần Tịch: “Bọn cháu ra hoa viên đi dạo chút đi, cho tiêu thực.”

Bà nội Ngô vừa nói vừa nhìn cháu trai nhà mình: “Ba cháu lần trước không phải làm cái nhà ấm gì đó à? Dẫn Tiểu Tịch đi xem đi.”

“Đi thôi, Tần Tịch.” Ngô Hi Ngạn nhận lấy đĩa trái cây thuỷ tinh lớn, nói với Tần Tịch.

“Aiz, cháu cái đứa nhỏ này.” Bà nội Ngô đúng là hận sắt không thành thép.

Bà mới gặp Tần Tịch được có mấy tiếng mà, đều đã “Tiểu Tịch, Tiểu Tịch” gọi thuận miệng rồi.

Cháu trai mà mình còn cố chấp gọi cả tên họ cô gái nhà người ta.



“Dạ.” Tần Tịch ngoan ngoãn duỗi tay nhận lấy đĩa thuỷ tinh, “Đàn anh, đưa em cầm cho.”

“Không cần.” Ngô Hi Ngạn lắc đầu, “Rất nặng.”

Bà nội anh cắt đủ loại trái cây đựng đầy một đĩa lớn, cơm tất niên ăn nhiều như vậy rồi, bụng nào mà còn ăn cho hết chỗ này được.

“Đi thôi.”

Ngô Hi Ngạn nói xong, xoay người đi về phía cửa.

Tần Tịch ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Bà nội Ngô: “……”

Cứ thấy chỗ nào đó không đúng vậy này nhưng mà lại không nói được rốt cuộc là chỗ nào không đúng.

Bà nhìn theo hai đứa nhỏ một trước một sau ra khỏi phòng khách.

Quay đầu nhìn về phía Ngô lão gia tử đang ngồi pha trà dưỡng sinh, ông ôm cái ly khoan thai đi đến bên người bà: “Tiểu Tịch là bạn gái Hi Ngạn à?”

“Đúng thế đi.” Ngô lão gia tử cũng không chắc chắn lắm.

Cửa lớn phòng khách lại đóng lại lần nữa, cũng ngăn cách gió lạnh và thân ảnh hai người Tần Tịch ở bên ngoài.

“Bà thấy qua Hi Ngạn thân mật với cô gái nào khác như vậy chưa?” ông nghĩ nghĩ, hỏi.

Bà nội Ngô lắc đầu.

“Đứa nhỏ này hôm nay sốt ruột bay về lại, cũng không về nhà trước mà vội vã chạy đến trường học tìm Tiểu Tịch trước.” Ngô lão gia tử chậm rì rì nói: “Nó rất để ý cô bé.”

“Nhưng mà nó cứ kêu con bé là Tần Tịch, Tiểu Tịch cũng gọi đàn anh.” Bà nội Ngô cảm thấy kỳ kỳ: “Yêu đương với nhau mà lại xưng hô vậy à?”

“Bây giờ chuyện của lớp trẻ, chúng ta hiểu sao nổi chứ?” Ngô lão gia tử ôm chén trà ngồi lên ghế sô pha.

Ti vi thật lớn treo trên tường đã bắt đầu mở màn những tiết mực vô cùng náo nhiệt mang theo hơi thở của năm mới.



Tiếng nói tiếng cười rộn vang, giống như cả căn biệt thự cũng trở nên náo nhiệt hơn.

“Bà cũng đừng lo lắng, Hi Ngạn tốt lắm.” Ngô lão gia tử nói: “Có năng lực thật sự, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Ông gọi gọi bạn già nhà mình: “Lại đây ngồi xem tivi đi.”

“Không được.” Bà nội Ngô bưng một đĩa đồ ăn vặt ra, “Tôi phải đi xem.”

Bà trừng mắt với Ngô lão gia tử liếc mắt một cái: “Nó làm nghiên cứu khoa học, nghiên cứu học thuật thì tôi không lo lắng, nhưng mà về chuyện theo đuổi con gái, tôi lo lắng chết đi được!”

Bà nội Ngô nói rồi bưng đĩa đồ ăn vặt như sấm rền gió cuốn đi về phía cửa lớn phòng khách.

Ba Ngô Hi Ngạn rất thích trồng hoa.

Hoa viên biệt thự Ngô gia trong một góc, có một nhà ấm thuỷ tinh lớn.

Bên trong có không ít các loại hoa cỏ.

Lúc này rõ ràng là mùa đông khắc nghiệt, Tần Tịch đi theo sau lưng Ngô Hi Ngạn xuyên qua mấy gốc mai đi về phía hoa viên.

Trong làn hương bay bổng, cửa nhà ấm thuỷ tinh trồng hoa vừa mở, hơi ấm mùa xuân và hương hoa cứ thế ập vào mặt.

“Thơm quá.” Cô nhịn không được hít một hơi thật sâu.

Trong nhà ấm trồng hoa có không ít loài hoa mà cô chưa từng thấy đang nở rộ.

Đủ mọi màu sắc, đẹp đến nao lòng.

Bọn họ đi vào, cửa lớn nhà ấm lại đóng lại lần nữa.

Tần Tịch vừa nhìn thì thấy ngay giữa trung tâm nhà âm có một bàn tròn nhỏ và ghế dựa được dựng riêng một chỗ, xung quanh là trăm hoa vây quanh.

Cô có thể tưởng tượng, sau giờ ngọ ngày đông, ở chỗ này, uống một chén trà chiều, xem vài cuốn sách thì thoải mái cỡ nào.

Ngô Hi Ngạn đặt đĩa trái cây lên bàn tròn nhỏ, kéo ghế dựa ra: “Qua đây ngồi.”

“Dạ.” Tần Tịch nhìn trái ngó phải xem xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook