Chương 298:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Trong nhà ấm ước chừng có hơn mười loại hoa khác nhau đang nở rộ, hơn nửa số đó là cô không biết.
Lúc này tuyết còn chưa ngừng rơi, xuyên qua kính thuỷ tinh trong suốt, có thể nhìn thấy bông tuyết rơi lả tả bên ngoài.
Mà trong nhà, lại ấm áp như xuân.
Có lẽ là người phải thật sự biết hưởng thụ cuộc sống mới có thể thiết kế được nhà ấm như vậy.
“Mẹ anh thích chỗ này lắm.” Ngô Hi Ngạn kéo một cái ghế khác rồi ngồi xuống: “Bà ở nhà, đa số thời gian đều sẽ ở đây.”
“Dạ.” Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Tịch nghe Ngô Hi Ngạn nhắc tới chuyện trong nhà.
Cô quay đầu nhìn về phía anh, ánh mắt chuyên chú.
“Ba anh, sở thích lớn nhất chính là thỏa mãn tất cả những nguyện vọng của mẹ anh.” Anh nhắc tới cha mẹ, ngũ quan có vẻ nhu hòa đi rất nhiều.
“Tốt quá.” Tần Tịch như suy tư gì: “Vậy chắc chắn là bọn họ rất yêu nhau.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu: “Chắc là thế.”
Anh nói xong câu đó rồi lại im lặng.
Thật ra hôm nay anh đã nói rất nhiều.
Ngày thường Ngô Hi Ngạn là người không thích nói những chuyện riêng tư như này.
Ở trong phòng thí nghiệm, nói nhiều nhất vĩnh viễn là những thứ liên quan đến học thuật.
Hôm nay anh nói những lời này trước ặt Tần Tịch, có lẽ đã dùng hết phần nói chuyện phiếm của cả năm nay rồi.
Sau những lời này, anh cứ thế im lặng.
Tần Tịch cũng im lặng.
Cô nhìn trái ngó phải ngắm nghía những đóa hoa nở rộ kiều diễm, lại nhịn không được quay đầu nhìn Ngô Hi Ngạn.
Trong nhà ấm rất ấm áp, đàn anh cởi áo khoác, mặc một áo len thoải mái màu xanh biển.
Quần dài màu đen, lẳng lặng ngồi ở kia.
Trong đầu Tần Tịch thoáng hiện ra một câu quê mùa: Anh đẹp như hoa nở rộ.
Cô nhịn không được bị chính mình chọc cười, nhếch nhếch khóe môi.
Không khí mang theo hương hoa ấm áp, cuối cùng cũng khiến cô có cảm giác chân thật.
Hôm nay, đúng là đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Trong lúc mê muội, cô đúng là theo đàn anh đến nhà anh ăn tết.
Rõ ràng là cô đã chuẩn bị ở ký túc xá tự mình trải qua một cái tết này như bao năm trước.
“Đang nghĩ gì đấy?” Aan tĩnh hồi lâu, Ngô Hi Ngạn đột nhiên hỏi.
“Lúc tối qua em đọc sách, có một chương mới đọc được một nửa, vốn là định hôm nay xem tiếp cho xong.” Tần Tịch hơi hơi nghiêng đầu, “Giờ sách vẫn còn để trên bàn.”
“Quyển nào?” Ngô Hi Ngạn hỏi.
Không biết có phải là ảo giác của Tần Tịch không, nhắc tới sách, đối phương giường như thả lỏng hơn chút.
“Bệnh lý sinh lý học.” Tần Tịch nói: “Chương 6: .”
“Phát nhiệt?” Ngô Hi Ngạn hỏi.
“Bingo!” Truy là biết nền tảng của đối phương rất vững chắc, đủ để ngạo mạn với tất cả sinh viên học viện y.
Nhưng mà Tần Tịch vẫn nhịn không được sùng bài liếc nhìn Ngô Hi Ngạn một cái.
Đây là môn cơ sở đàn anh đã học từ rất nhiều năm trước rồi, không nghĩ tới đối phương còn nhớ rõ như vậy.
“Lúc trước giúp em chỉnh sửa lại đại cương ôn tập, có ôn lại chút.” Ngô Hi Ngạn giải thích một câu.
Anh lại hỏi: “Đọc đến đâu rồi?”
“Mục hai.” Tần Tịch le lưỡi, “Thật ra em mới bắt đầu đọc.”
“Ừ.” Anh gật gật đầu.
Nhà ấm thuỷ tinh có chuẩn bị bút vở.
Ngô Hi Ngạn đứng lên mở tủ ra tìm vài phút nhanh chóng quay lại.
Anh cúi đầu bắt đầu viết lên với: “Chỗ khó chủ yếu là nguồn nhiệt và chất kích hoạt.”
Anh ngước mắt nhìn Tần Tịch: “Học tốt điểm này, sau này học dược lý với dược học lâm sàng sẽ nhẹ nhàng hơn chút.”
Ngô Hi Ngạn nói, vừa nói vừa bắt đầu viết lên vở: “Vi khuẩn Gram âm*, nghe qua rồi nhỉ?”
* Vi khuẩn Gram âm: là một nhóm các loại vi khuẩn không giữ được Tím tinh thể khi cho phản ứng với hóa chất thử nghiệm theo tiêu chuẩn nhuộm Gram. Tiêu chuẩn này được dùng để phân chia vi khuẩn làm hai loại Gram âm và Gram dương - dựa theo khác biệt của vỏ tế bào.
“Dạ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô bưng ghế dựa đặt cạnh Ngô Hi Ngạn, cùng anh nhìn vào vở.
“Những vi khuẩn như vậy là những chất kích hoạt nhiệt rất phổ biến, bao gồm những gì chúng ta thường gọi là Escherichia coli, Neisseria gonorrhoeae* ..."
*Escherichia coli: hay trực khuẩn lị là một loài vi khuẩn Gram âm, phân bố rất rộng trong môi trường sống trên Trái Đất, hay có mặt ở thực phẩm, nguồn nước, thường kí sinh trong ruột già của người và hầu hết các loài Thú đẳng nhiệt.
Neisseria gonorrhoeae: còn được gọi là Gonococcus, hoặc Gonococci là một loài vi khuẩn Gram âm Diplococci được phân lập bởi Albert Neisser vào năm 1879.
Chữ viết cứng cáp có thần của Ngô Hi Ngạn nhanh chóng xuất hiện trên vở.
Anh nói không có nhanh lắm, nội dung của chương cứ như in sâu vào trong não bộ của anh vậy.
Không có giáo trình, anh dứt khoát viết hết những nội dung chính lên vở cho cô.
Chỉ cần nói tới nội dung có liên quan đến y học, Ngô Hi Ngạn vĩnh viễn không có lúc nào nghèo nàn từ ngữ.
Ngôn ngữ lưu loát giống như chữ anh viết, cứ thế nước chảy mây trôi nói ra hết.
“Nội độc tố có ba hoạt chất chính.” Anh tiện tay vẽ kết cấu phần tử lên trên giấy, “Nếu kết hợp với dược lý học thì có một phương pháp phân chia thuốc đơn giản. Cơ chế của các loại thuốc khác nhau là do nhắm vào hoạt tính và kết cấu thành phần khác nhau của nội độc tố.”
Lúc này tuyết còn chưa ngừng rơi, xuyên qua kính thuỷ tinh trong suốt, có thể nhìn thấy bông tuyết rơi lả tả bên ngoài.
Mà trong nhà, lại ấm áp như xuân.
Có lẽ là người phải thật sự biết hưởng thụ cuộc sống mới có thể thiết kế được nhà ấm như vậy.
“Mẹ anh thích chỗ này lắm.” Ngô Hi Ngạn kéo một cái ghế khác rồi ngồi xuống: “Bà ở nhà, đa số thời gian đều sẽ ở đây.”
“Dạ.” Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Tịch nghe Ngô Hi Ngạn nhắc tới chuyện trong nhà.
Cô quay đầu nhìn về phía anh, ánh mắt chuyên chú.
“Ba anh, sở thích lớn nhất chính là thỏa mãn tất cả những nguyện vọng của mẹ anh.” Anh nhắc tới cha mẹ, ngũ quan có vẻ nhu hòa đi rất nhiều.
“Tốt quá.” Tần Tịch như suy tư gì: “Vậy chắc chắn là bọn họ rất yêu nhau.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu: “Chắc là thế.”
Anh nói xong câu đó rồi lại im lặng.
Thật ra hôm nay anh đã nói rất nhiều.
Ngày thường Ngô Hi Ngạn là người không thích nói những chuyện riêng tư như này.
Ở trong phòng thí nghiệm, nói nhiều nhất vĩnh viễn là những thứ liên quan đến học thuật.
Hôm nay anh nói những lời này trước ặt Tần Tịch, có lẽ đã dùng hết phần nói chuyện phiếm của cả năm nay rồi.
Sau những lời này, anh cứ thế im lặng.
Tần Tịch cũng im lặng.
Cô nhìn trái ngó phải ngắm nghía những đóa hoa nở rộ kiều diễm, lại nhịn không được quay đầu nhìn Ngô Hi Ngạn.
Trong nhà ấm rất ấm áp, đàn anh cởi áo khoác, mặc một áo len thoải mái màu xanh biển.
Quần dài màu đen, lẳng lặng ngồi ở kia.
Trong đầu Tần Tịch thoáng hiện ra một câu quê mùa: Anh đẹp như hoa nở rộ.
Cô nhịn không được bị chính mình chọc cười, nhếch nhếch khóe môi.
Không khí mang theo hương hoa ấm áp, cuối cùng cũng khiến cô có cảm giác chân thật.
Hôm nay, đúng là đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Trong lúc mê muội, cô đúng là theo đàn anh đến nhà anh ăn tết.
Rõ ràng là cô đã chuẩn bị ở ký túc xá tự mình trải qua một cái tết này như bao năm trước.
“Đang nghĩ gì đấy?” Aan tĩnh hồi lâu, Ngô Hi Ngạn đột nhiên hỏi.
“Lúc tối qua em đọc sách, có một chương mới đọc được một nửa, vốn là định hôm nay xem tiếp cho xong.” Tần Tịch hơi hơi nghiêng đầu, “Giờ sách vẫn còn để trên bàn.”
“Quyển nào?” Ngô Hi Ngạn hỏi.
Không biết có phải là ảo giác của Tần Tịch không, nhắc tới sách, đối phương giường như thả lỏng hơn chút.
“Bệnh lý sinh lý học.” Tần Tịch nói: “Chương 6: .”
“Phát nhiệt?” Ngô Hi Ngạn hỏi.
“Bingo!” Truy là biết nền tảng của đối phương rất vững chắc, đủ để ngạo mạn với tất cả sinh viên học viện y.
Nhưng mà Tần Tịch vẫn nhịn không được sùng bài liếc nhìn Ngô Hi Ngạn một cái.
Đây là môn cơ sở đàn anh đã học từ rất nhiều năm trước rồi, không nghĩ tới đối phương còn nhớ rõ như vậy.
“Lúc trước giúp em chỉnh sửa lại đại cương ôn tập, có ôn lại chút.” Ngô Hi Ngạn giải thích một câu.
Anh lại hỏi: “Đọc đến đâu rồi?”
“Mục hai.” Tần Tịch le lưỡi, “Thật ra em mới bắt đầu đọc.”
“Ừ.” Anh gật gật đầu.
Nhà ấm thuỷ tinh có chuẩn bị bút vở.
Ngô Hi Ngạn đứng lên mở tủ ra tìm vài phút nhanh chóng quay lại.
Anh cúi đầu bắt đầu viết lên với: “Chỗ khó chủ yếu là nguồn nhiệt và chất kích hoạt.”
Anh ngước mắt nhìn Tần Tịch: “Học tốt điểm này, sau này học dược lý với dược học lâm sàng sẽ nhẹ nhàng hơn chút.”
Ngô Hi Ngạn nói, vừa nói vừa bắt đầu viết lên vở: “Vi khuẩn Gram âm*, nghe qua rồi nhỉ?”
* Vi khuẩn Gram âm: là một nhóm các loại vi khuẩn không giữ được Tím tinh thể khi cho phản ứng với hóa chất thử nghiệm theo tiêu chuẩn nhuộm Gram. Tiêu chuẩn này được dùng để phân chia vi khuẩn làm hai loại Gram âm và Gram dương - dựa theo khác biệt của vỏ tế bào.
“Dạ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô bưng ghế dựa đặt cạnh Ngô Hi Ngạn, cùng anh nhìn vào vở.
“Những vi khuẩn như vậy là những chất kích hoạt nhiệt rất phổ biến, bao gồm những gì chúng ta thường gọi là Escherichia coli, Neisseria gonorrhoeae* ..."
*Escherichia coli: hay trực khuẩn lị là một loài vi khuẩn Gram âm, phân bố rất rộng trong môi trường sống trên Trái Đất, hay có mặt ở thực phẩm, nguồn nước, thường kí sinh trong ruột già của người và hầu hết các loài Thú đẳng nhiệt.
Neisseria gonorrhoeae: còn được gọi là Gonococcus, hoặc Gonococci là một loài vi khuẩn Gram âm Diplococci được phân lập bởi Albert Neisser vào năm 1879.
Chữ viết cứng cáp có thần của Ngô Hi Ngạn nhanh chóng xuất hiện trên vở.
Anh nói không có nhanh lắm, nội dung của chương cứ như in sâu vào trong não bộ của anh vậy.
Không có giáo trình, anh dứt khoát viết hết những nội dung chính lên vở cho cô.
Chỉ cần nói tới nội dung có liên quan đến y học, Ngô Hi Ngạn vĩnh viễn không có lúc nào nghèo nàn từ ngữ.
Ngôn ngữ lưu loát giống như chữ anh viết, cứ thế nước chảy mây trôi nói ra hết.
“Nội độc tố có ba hoạt chất chính.” Anh tiện tay vẽ kết cấu phần tử lên trên giấy, “Nếu kết hợp với dược lý học thì có một phương pháp phân chia thuốc đơn giản. Cơ chế của các loại thuốc khác nhau là do nhắm vào hoạt tính và kết cấu thành phần khác nhau của nội độc tố.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.