Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 300:

Đường Sơn Nguyệt

07/05/2023

“Cái máy này, đúng là để dùng tiêu độc nhưng mà là vì để đảm bảo thỉnh thoảng lúc chúng cháu làm thí nghiệm cần có môi trường vô khuẩn.” Tần Tịch kiên nhẫn giải thích: “Rất đắt, không phải là đồ gia dụng khử độc trái cây. Mọi người mỗi ngày đều dùng để khử trái cây, cái ly, sau khi đàn chị biết được chuyện này, sợ mình làm hỏng phải đền, cho nên sợ lắm.”

Tần Tịch nói xong, quay đầu nhìn về phía Ngô Hi Ngạn.

Nhớ lại lúc đó, chợt phát hiện có đôi khi đàn anh Ngô cũng hơi hư hư.

Rõ ràng thấy đàn chị làm như vậy, cố tình không thèm nói gì, đợi người ta dùng xong mới nhắc nhở.

Đàn chị cũng sắp có bóng ma tâm lý rồi.

Ngô Hi Ngạn cũng nhếch nhếch khóe môi.

Anh quay đầu cùng Tần Tịch liếc nhau.

Trong mắt hai người đều nhen lên ý cười nhàn nhạt.

Bà nội Ngô: “…..”

Được rồi, bà cuối cùng đã hiểu.

Cho nên cô gái nhỏ với cháu trai bà đúng là một đôi trời đất tạo nên mà!

“Ặc…..” Tần Tịch hơi hơi xấu hổ gãi gãi tóc, nhìn trên mặt bà nội Ngô viết rõ mấy chữ “bà cười không được”, “Có phải rất không thú vị không ạ?”

“Tiểu Tịch này…..” Bà nội Ngô hơi bất đắc dĩ thở dài trong lòng, “Chúng ta đừng nói chuyện học thuật, nói cái khác đi.”

Bà hướng dẫn Tần Tịch: “Chuyện hay ho trong trường ấy.”

Tần Tịch: “……”

Cô quay đầu nhìn Ngô Hi Ngạn, ánh mắt ám chỉ với đối phương: bà nội Ngô muốn nghe cái gì?

“Bà nội.” đối phương ho nhẹ một tiếng: “Bà muốn nghe cụ thể chuyện gì?”

“Ví dụ như nói chuyện yêu đương này.” Bà nội Ngô cuối cùng nhịn không được nói thẳng luôn: “Đừng thấy bà lớn tuổi rồi, cũng thích xem phim thần tượng lắm đó. Cháu xem qua phim kia chưa? Chính là phim truyền hình lúc trước rất nổi tiếng đó, rất nhiều cô gái nhỏ thích xem đó.”

Tần Tịch: “…… bà nội Ngô, mấy năm nay cháu hơi bận, còn chưa có xem ạ.”

“Vậy điện ảnh thì sao?” Bà nội Ngô nói: “Thích xem điện ảnh không? Ngày mai mùng 1 đầu năm có không ít phim điện ảnh mới chiếu.”

Mắt bà sáng lên: “Chúng ta cùng đi xem đi. Ngày thường chỉ có bà với ông nội Ngô cháu, lần này đúng lúc cháu đi cùng.”

“…… Ddạ.” Tần Tịch hơi hơi mỉm cười: “Cháu thích xem điện ảnh.”

“Vậy cháu……”



“Cháu cũng phải đi!” Bà nội Ngô ngăn Ngô Hi Ngạn.

Bà không cho cháu trai phản bác, nhìn chằm chằm Tần Tịch với Ngô Hi Ngạn thêm một lát.

Nghĩ nghĩ, bà vẫn cẩn thận hỏi: “Bọn cháu, bình thường ngoài đi học ra, thì làm gì thế?”

“Thí nghiệm ạ.” Tần Tịch nói.

“Vậy bọn cháu…..” bà nội Ngô lại hỏi: “Đều gặp nhau ở phòng thí nghiệm à?”

Tần Tịch gật gật đầu.

“Vậy lúc gặp nhau thì làm những gì?”

“Thí nghiệm ạ……” Tần Tịch yếu ớt lặp lại.

Nhưng mà cô cũng chậm rãi hiểu ra.

Bà nội đàn anh chắc là đang quan tâm bộn họ, sợ sinh hoạt thường ngày của bọn họ không thú vị.

Bà nội Ngô: “……”

Bà cũng không biết nên vui vẻ hay nên thất vọng.

Hai người này có vẻ là người dốc lòng học tập, bà sẽ không không có cơ hội nhìn thấy chắt trai chứ.

Không khí một lần lại có chút xấu hổ.

Đúng lúc này, ông nội Ngô bưng chén trà của mình, chậm rì rì đi vào nhà ấm trồng hoa.

“Đang nói chuyện gì thế?” Ông đi tới.

Ngô Hi Ngạn vội vàng đứng lên, nhường vị trí của mình cho ông nội.

Tần Tịch cũng vội vàng đứng lên: “Đàn anh, anh ngồi.”

“Tiểu Tịch cháu ngồi đi, không cần quản họ.” Bà nội Ngô hơi hơi dở khóc dở cười.

Bà còn nghĩ lúc còn sống có thể nhìn thấy chắt trai của mình nữa cơ.

Bà duỗi tay kéo Tần Tịch ngồi xuống: “Để nó đứng một lát đi, không sao cả.”

“Vừa rồi luật sư Tăng gọi điện tới chúc tết.” Ngô lão gia tử mỉm cười nói: “Nhắc tới Hi Ngạn.”



Trong lòng Tần Tịch đột nhiên nhảy dựng.

Luật sư Tăng, là luật sư Tăng mà cô biết à?

Bởi vì tin tưởng đàn anh Ngô, cô không có tìm hiểu về bối phận của vị luật sư Tăng này.

Nhưng không có nghĩa là cô không biết.

Đời trước Tần Tịch học pháp luật, tuy là trước đó chưa từng gặp qua luật sư Tăng nhưng mà vị đầu tàu trong ngành sản xuất này cô nghe rất nhiều lần.

Hơn nữa qua vài lần tiếp xúc, đối phương có lối tư duy nghiêm cẩn và phong cách hành xử tỉ mỉ đúng là lưu lại ấn tượng sâu sắc trong cô.

Lúc cô nghe ông nội Ngô nhắc tới luật sư Tăng, nhịn không được hơi căng thẳng.

Luật sư Tăng rõ ràng nhất về hành động của cô.

Ông ấy có thể nào nói những chuyện mình đã làm cho Ngô lão gia tử nghe không?

“Thì ra lần trước Hi Ngạn đi tham dự hội nghị đột nhiên về nước cũng là vì Tiểu Tịch ha.” Ngô lão gia tử cười tủm tỉm nói.

“Dạ.” Tần Tịch ngượng ngùng gật gật đầu.

“Luật sư Tăng còn nói, Tiểu Tịch có một cái video giỏi lắm.” Ngô lão gia tử lấy di động ra, “Ông tìm không thấy, Tiểu Tịch cháu tìm cho chúng ta coi với.”

Tần Tịch: “……”

Từ lúc trọng sinh đến này, cô chưa bao giờ hối hận về những việc mình đã làm.

Cho dù là hôm nay, trước khi Ngô Hi Ngạn chạy tới trường tìm cô, cô cũng cho rằng đối phương vì những chuyện mình đã làm mà chọn cách im lặng rời đi.

Cô cũng không hối hận.

Tuy là có khổ sở, có thương cảm.

Nhưng là cũng không hối hận.

Cơ mà bây giờ, trước mặt hai người già hiền từ.

Tần Tịch thực sự, hơi hơi xấu hổ.

Cô theo bản năng quay đầu nhìn Ngô Hi Ngạn, đối phương đúng lúc đi đến sau cô.

Anh duỗi tay, nhẹ nhàng đè bả vai Tần Tịch, sau đó cúi người nhận di động của Ngô lão gia tử.

“Đúng là rất giỏi.” Ngô Hi Ngạn vừa nói vừa mở diễn đàn đại học A ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook