Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 299:

Đường Sơn Nguyệt

07/05/2023

Tần Tịch gật gật đầu: “Giữa các môn trong cùng ngành học sẽ có liên hệ. Ví dụ bọn em phải học sinh lý học trước, rồi sau đó học bệnh lý sinh lý học, học xong rồi mới học chẩn bệnh học, dược lý học là dược học lâm sàng. Lại ví dụ như học mô học rồi lại học bệnh lý học, sau đó là sinh học phần tử.”

“Đúng vậy.” Ngô Hi Ngạn nói: “Học các môn sau rồi so sánh với các môn trước sẽ càng hiểu hơn, cũng càng nắm vững hơn.”

“Đã hiểu ạ.” Tần Tịch quay đầu cười cười với Ngô Hi Ngạn: “Cảm ơn đàn anh.”

“Chúng ta tiếp tục.” Ngô Hi Ngạn tiếp tục trên viết giấy, “Nếu……”

“Hi Ngạn ơi!” Cửa nhà ấm thuỷ tinh đột ngột bị người đẩy ra.

Bà nội Ngô tránh ở ngoài cửa, chỉ hơi hé cửa một chút xíu nghe lén hồi lâu cuối cùng nhịn không được nữa.

Bà bưng khay đồ ăn vặt tiến vào, không đồng ý quét mắt nhìn cháu trai nhà mình một cái.

Nhà ấm thuỷ tinh, hoàn cảnh tốt như vậy.

Ngô Hi Ngạn vậy mà còn có thể giảng bài chuyên ngành cho đàn em đáng yêu như Tần Tịch.

May mắn bà tới.

“Bà nội Ngô.” Tần Tịch xoay người nhìn thấy bà, vội vàng đứng lên đón.

Cô chủ động đỡ lấy đồ ăn vặt, sau đó nhường chỗ của mình ra: “Bà ngồi ạ.”

“Cháu cứ ngồi chỗ này đi.” Bà nội Ngô ấn vai Tần Tịch, để cô tiếp tục ngồi cạnh Ngô Hi Ngạn.

Bà ngồi xuống một cái ghế khác đối diện hai người.

Sau đó bắt lấy vở của Ngô Hi Ngạn, giơ giơ lên: “Tịch thu! Hôm nay không ai được học hành! Phải nói chuyện phiếm với bà.”

Ngô Hi Ngạn: “……”

Tần Tịch: “……”

Hai bọn họ bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, Ngô Hi Ngạn mở miệng hỏi: “Ông nội đâu ạ? Sao bà không ở cùng ông.”



“Xem tivi kìa, năm nào chả có mấy tiết mục đó thôi, chán muốn chết.” Bà nội Ngô xua xua tay.

Trong đầu Tần Tịch còn đang nhớ lại nội dung đàn anh mới giảng.

Tối qua cô xem đến đây, vốn dĩ cũng lờ mờ cảm thấy mình có thể kết hợp với dược lý học cùng nhau đọc.

Được đàn anh Ngô chỉ bảo một chút, nháy mắt cảm thấy suy nghĩ của mình thông thoáng hơn nhiều.

“Tiểu Tịch? Tiểu Tịch?”

Tần Tịch vừa mới thất thần, bà nội Ngô gọi cô vài tiếng đều không có phản ứng lại.

“Tiểu Tịch…..” Mãi đến khi đối phương duỗi tay lắc lắc trước mắt cô, cô mới đột nhiên hoàn hồn, “Bà nội Ngô, vừa rồi ngài nói gì ạ? Xin lỗi bà ạ, mới rồi cháu hơi thất thần.”

“Bà đang bảo, cháu trai này của bà bình thường ít khi về nhà, cũng không thể nào cứ nói chuyện dạy học khô khan không thú vị mãi được.” Bà nội Ngô cười tủm tỉm nhìn Tần Tịch: “Tiểu Tịch nếu cháu không chê phiền thì nói cho bà nghe đi.”

“Ặc ặc…..” Tần Tịch vội vàng gật gật đầu.

Cô thu lại suy nghĩ, bắt đầu nhớ lại: “À…. Chuyện trường học ạ.”

Lúc cô ở trường học thì hầu như chỉ có bốn điểm một đường, ký túc xá, phòng học, nhà ăn thêm phòng thí nghiệm nữa.

Cũng rất không thú vị.

Nói chuyện phòng thí nghiệm với đi học, bà nội Ngô cũng không thích nghe nhỉ?

Tần Tịch chớp chớp mắt, nhìn về phía Ngô Hi Ngạn xin giúp đỡ.

“Đừng căng thẳng, nói đại cái gì cũng được.” Bà nội Ngô cổ vũ nhìn cô, “Thì nói chuyện trường học của tụi cháu thôi. Năm đó lúc bà còn đi học không có giống như bọn nhỏ bây giờ, vườn trường lớn như vậy, lại có nhiều hoạt động, nhiều việc có thể làm. Rất hâm mộ sinh viên bây giờ đấy. Tiểu Tịch cháu cứ nói đại đại, mấy chuyện vui vui trong trường với bạn bè cháu…… gì cũng được.”

Tần Tịch gật gật đầu, nỗ lực nhớ lại.

Lúc này cô lại hơi hâm mộ Âu Dương Nguyệt, nếu có bạn tốt ở đây, chắc chắn có thể kể rất nhiều chuyện thú vị ra.

Hoặc là, đàn chị Lương Thu Thu cũng được.



Mỗi lần nghe đàn chị kể những chuyện thú vị khi đi thực tập lâm sàng, Tần Tịch đều nhịn không được cười lăn cười bò.

A? Đúng rồi!

Cô nghĩ nghĩ, nói với bà nội Ngô: “Bà nội Ngô, học kỳ một cháu tới phòng thí nghiệm của một thầy giáo hỗ trợ, chính là phòng thí nghiệm của đàn anh Ngô đó ạ. Có một lần lúc bọn cháu là thí nghiệm, đàn anh Ngô nói……”

Tần Tịch nhìn Ngô Hi Ngạn liếc mắt một cái: “Các thiết bị trong phòng thí nghiệm rất đắt đỏ, chớp mắt một cái có cái giá trên trời.”

“Ừ ừ.” Bà nội Ngô gật gật đầu.

“Có lần phòng thí nghiệm có một máy móc mới, khá là nhỏ…..” Tần Tịch khoa chân múa tay, “To chừng một chiếc máy rửa bát có thể đặt cạnh bồn rửa trong nhà. Bên trên còn có các ion âm, khử trùng này nọ.”

Cô nói: “Dụng cụ đặt ở văn phòng, không có đưa tới phòng thí nghiệm. Bọn cháu có một đàn chị nhìn thấy, nghĩ là tủ khử trùng đàn anh Ngô mang từ trong nhà tới.”

Tần Tịch nhắc tới Lương Thu Thu nhịn không được cười: “Bởi vì là bác sĩ hoặc sinh viên y mà, đa số đều có thói quen sạch sẽ, hay có thói quen tiêu độc.”

“Sau đó thì sao?” Bà nội Ngô tò mò hỏi.

“Đàn chị bắt đầu dùng tiêu độc nào táo, nào lê, nào ly nước của chị ấy…… dù sao thì đồ dùng hằng ngày khử độc hết. Mọi người thấy dùng tốt cũng học theo đàn chị làm như thế. Rất nhiều người buổi tối cứ để ly nước mình vào trong đó. Mọi người cứ vui vẻ làm thế mấy ngày, đến khi đàn anh Ngô đi đế đô tham dự hội nghị học thuật trở về.”

Tần Tịch nói dới đây nhịn không được lại nhìn Ngô Hi Ngạn một cái.

“Sau đó sao? Sau đó sao?” Bà nội Ngô bị gợi lên hứng thú, hỏi liên thành: “Sau khi Hi Ngạn về thì sao?”

“Lúc đàn anh Ngô trở về, đàn chị rửa sạch một đống trái cây nhét vô trong, chờ máy tiêu độc hết.” Tần Tịch nói: “Lúc nhìn thấy đàn anh, còn nhét thêm một quả vào, tỏ vẻ phần cho anh ấy một trái.”

“Đàn anh Ngô không nói gì hết, nhìn đàn chị tiêu độc nào táo nào nho rồi cả mấy quả lê nữa….. sau đó làm xong một đống như thế. Anh ấy nói: Lương Thu Thu…..4.500.000 tệ.”

Cô nói tới đây nhịn không được cười.

Lúc ấy đàn chị Lương Thu Thu xém tý nữa quỳ xuống.

Dụng dùng để sát trùng hoa quả hàng ngày, thì ra đắt như vậy à?!

“4.500.000 tệ gì?” bà nội Ngô không hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook