Chương 304:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Ngô Hi Ngạn đứng ở chỗ cách cô không đến 1 mét.
Anh đứng thẳng lưng, tóc ngắn màu đen càng khắc sâu ngũ quan của anh.
“Đàn anh, anh nhất định không biết.” Tần Tịch nhìn hai mắt sáng ngời của anh.
---- Đây là đôi mắt sáng ngời nhất mà cô từng thấy, không lẫn dục vọng và giả dối.
“Anh từng vang danh cùng với thầy Tạ Liên Thành…..” Mặt cô vẫn còn nóng, nhưng nghe thấy những lời Ngô Hi Ngạn nói ra tự hạ thấp mình, Tần Tịch nhịn không được nói: “Là giáo thảo của trường chúng ta đó.”
Ngô Hi Ngạn: “……”
“Tuy là có hơi dữ một chút.” Tần Tịch nhịn không được le lưỡi: “Các đàn anh, đàn chị trong phòng thí nghiệm đúng là hơi hơi sợ anh chút.”
Giống như đang chứng minh cái gì đó, Tần Tịch giơ tay làm ra một khoảng cách nhỏ xíu xiu.
“Chỉ chút như này. Bởi vì mọi người đều biết, đàn anh là công chính nhất. Cho dù nghiêm khắc, cũng chưa từng nhằm vào bất cứ ai.”
Cô nói đến chuyện phòng thí nghiệm, lại nhịn không được cười: “Theo cách nói của mọi người trong phòng thí nghiệm chúng ta thì, không trải qua việc bị đàn anh Ngô chỉ đạo trong phòng thí nghiệm, thì cuộc sống không hoàn chỉnh, còn khuyết thiếu.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
Trước giờ anh còn chưa có biết còn có những chuyện như vậy.
Nhìn nụ cười sinh động trên mặt Tần Tịch, cho dù đang vào mùa đông, thời tiết hôm nay cũng không tốt lắm.
Cũng như có ánh mắt trời xua tan đi mây mù trước mặt anh, chiếu sáng lên thế giới của anh.
“Hơn nữa mọi người đều biết.” Tần Tịch lại nói: “Đàn anh Ngô vì tốt cho chúng em, nếu không thời gian của anh quý giá như vậy, cũng không cần cầm tay chỉ việc dạy chúng em làm những chuyện đó.”
Cô nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: “Tuy là hơi hơi dữ nhưng mà không có tâm tư gì khác, mọi người cũng thích làm việc cùng anh mà.”
“Anh có.” Ngô Hi Ngạn đột nhiên nói.
“Hả?” Tần Tịch không hiểu.
Có cái gì?
Cô chớp chớp mắt, đột nhiên phản ứng lại.
Cô vừa mới nói, Ngô Hi Ngạn không có tâm tư gì khác.
Anh nói, anh có.
Mặt Tần Tịch, lại hơi nóng lên.
Âu Dương Nguyệt đã từng nói qua không chỉ một lần.
Người như đàn anh Ngô vậy á, sẽ có lẽ chẳng hiểu được cái gì là lãng mạn đâu.
Cũng không bao giờ làm ra những chuyện mà khiến cho con gái tim đập bịch bịch.
Nhưng mà không phải mà.
Tay Tần Tịch rũ bên người nhẹ nhàng giật giật.
Cô cảm thấy, lúc này tim cô đang đập bang bang, làm như thế nào cũng không thể khống chế được.
“Có, có gì ạ?” cô lí nhí hỏi.
“Thích em đến phòng thí nghiệm.” Ngô Hi Ngạn nói.
Đây có lẽ là lời nói thẳng thắn nhất mà Ngô Hi Ngạn có thể nói ra.
Tần Tịch không có nói tiếp.
Hai người cứ thế rơi vào im lặng.
Điều hòa trong ký túc xá đã bắt đầu hoạt động, cũng dần dần ấm áp lên.
Mặt Tần Tịch cũng nóng hơn so với mới rồi.
“Đọc sách chăm chỉ.” Ánh mắt Ngô Hi Ngạn lướt qua vai Tần Tịch, nhìn về phía bàn học phía sau cô.
Trên mặt bàn để một quyển giáo trình bệnh lý sinh lý học.
Anh nghĩ nghĩ, lại lấy một quyển sách màu lam thật dày trừ trong túi ra, đây là cuốn Tần Tịch rất quen thuộc.
“Đây là những gì đã nhắc tới lúc trước về dược lý học.”
“Cảm ơn đàn anh.” Tần Tịch nhận lấy lật lật.
Đây là giáo trình lúc Ngô Hi Ngạn học thì dùng, là cuốn tái bản sớm hơn hai lần so với cuốn các cô đang dùng.
“Sẽ có chỗ không giống ạ?” Tần Tịch lật vài tơ, hỏi.
“Cơ sở y học cải thiện không nhiều.” Ngô Hi Ngạn đơn giản đi tới.
Anh đứng bên người Tần Tịch, lúc nói đến học tập, cả người đều thong dong hơn nhiều.
“So sánh cụ thể, trên những diễn đàn trên internet vẫn có, em có thể tra rồi xem.”
Trên sách của anh cũng có ghi chép, có vài tư liệu được bổ sung trực tiếp lúc anh học.
“Vở ghi chép lần trước cho em càng rõ ràng hơn chút, có vấn đề gì lúc nào cũng có thể hỏi anh.” Ngô Hi Ngạn lại nói.
“Dạ, cảm ơn đàn anh.” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô đặt giáo trình lên bàn.
“Ngày mai tới phòng thí nghiệm không?” Ngô Hi Ngạn lại hỏi.
“Đi ạ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Người trực ở tòa nhà thí nghiệm sẽ thay bọn cô quan sát mấy con chuột bạch các cô làm thí nghiệm, sẽ cho chúng ăn, thêm nước.
Ngô Hi Ngạn không thể nào bỏ bơ phòng thí nghiệm, mấy ngày này ăn tết, mỗi ngày anh đều về trường đi tới phòng thí nghiệm.
Tần Tịch cũng đi theo qua, đi nhìn nhóm chuột bạch của mình.
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn lại nói: “Có cần giúp không?”
“Em đã có ý tưởng, tạm thời không cần.” Tần Tịch lắc đầu.
“Lúc nào có vấn đề, em sẽ tự mình xin giúp đỡ.” Cô quay đầu, hơi hơi mỉm cười với Ngô Hi Ngạn.
Lúc đối phương nói chuyện, đã đứng bên cạnh người cô.
Hai người cách nhau rất gần.
Cáng tay cứ thể chạm vào nhau nhưng Ngô Hi Ngạn vẫn lịch sự giữ một khoảng cách.
“Ừ.” Anh lại đáp lời.
Anh nhìn Tần Tịch, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ đang ở gần trong tầm tay, chỉ cần anh giơ tay lên là có thể chạm vào gò má trắng nõn mềm mại của đối phương ...
Ánh mắt Ngô Hi Ngạn hơi tối xuống, nhanh chóng quay đầu đi.
Anh đứng thẳng lưng, tóc ngắn màu đen càng khắc sâu ngũ quan của anh.
“Đàn anh, anh nhất định không biết.” Tần Tịch nhìn hai mắt sáng ngời của anh.
---- Đây là đôi mắt sáng ngời nhất mà cô từng thấy, không lẫn dục vọng và giả dối.
“Anh từng vang danh cùng với thầy Tạ Liên Thành…..” Mặt cô vẫn còn nóng, nhưng nghe thấy những lời Ngô Hi Ngạn nói ra tự hạ thấp mình, Tần Tịch nhịn không được nói: “Là giáo thảo của trường chúng ta đó.”
Ngô Hi Ngạn: “……”
“Tuy là có hơi dữ một chút.” Tần Tịch nhịn không được le lưỡi: “Các đàn anh, đàn chị trong phòng thí nghiệm đúng là hơi hơi sợ anh chút.”
Giống như đang chứng minh cái gì đó, Tần Tịch giơ tay làm ra một khoảng cách nhỏ xíu xiu.
“Chỉ chút như này. Bởi vì mọi người đều biết, đàn anh là công chính nhất. Cho dù nghiêm khắc, cũng chưa từng nhằm vào bất cứ ai.”
Cô nói đến chuyện phòng thí nghiệm, lại nhịn không được cười: “Theo cách nói của mọi người trong phòng thí nghiệm chúng ta thì, không trải qua việc bị đàn anh Ngô chỉ đạo trong phòng thí nghiệm, thì cuộc sống không hoàn chỉnh, còn khuyết thiếu.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
Trước giờ anh còn chưa có biết còn có những chuyện như vậy.
Nhìn nụ cười sinh động trên mặt Tần Tịch, cho dù đang vào mùa đông, thời tiết hôm nay cũng không tốt lắm.
Cũng như có ánh mắt trời xua tan đi mây mù trước mặt anh, chiếu sáng lên thế giới của anh.
“Hơn nữa mọi người đều biết.” Tần Tịch lại nói: “Đàn anh Ngô vì tốt cho chúng em, nếu không thời gian của anh quý giá như vậy, cũng không cần cầm tay chỉ việc dạy chúng em làm những chuyện đó.”
Cô nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: “Tuy là hơi hơi dữ nhưng mà không có tâm tư gì khác, mọi người cũng thích làm việc cùng anh mà.”
“Anh có.” Ngô Hi Ngạn đột nhiên nói.
“Hả?” Tần Tịch không hiểu.
Có cái gì?
Cô chớp chớp mắt, đột nhiên phản ứng lại.
Cô vừa mới nói, Ngô Hi Ngạn không có tâm tư gì khác.
Anh nói, anh có.
Mặt Tần Tịch, lại hơi nóng lên.
Âu Dương Nguyệt đã từng nói qua không chỉ một lần.
Người như đàn anh Ngô vậy á, sẽ có lẽ chẳng hiểu được cái gì là lãng mạn đâu.
Cũng không bao giờ làm ra những chuyện mà khiến cho con gái tim đập bịch bịch.
Nhưng mà không phải mà.
Tay Tần Tịch rũ bên người nhẹ nhàng giật giật.
Cô cảm thấy, lúc này tim cô đang đập bang bang, làm như thế nào cũng không thể khống chế được.
“Có, có gì ạ?” cô lí nhí hỏi.
“Thích em đến phòng thí nghiệm.” Ngô Hi Ngạn nói.
Đây có lẽ là lời nói thẳng thắn nhất mà Ngô Hi Ngạn có thể nói ra.
Tần Tịch không có nói tiếp.
Hai người cứ thế rơi vào im lặng.
Điều hòa trong ký túc xá đã bắt đầu hoạt động, cũng dần dần ấm áp lên.
Mặt Tần Tịch cũng nóng hơn so với mới rồi.
“Đọc sách chăm chỉ.” Ánh mắt Ngô Hi Ngạn lướt qua vai Tần Tịch, nhìn về phía bàn học phía sau cô.
Trên mặt bàn để một quyển giáo trình bệnh lý sinh lý học.
Anh nghĩ nghĩ, lại lấy một quyển sách màu lam thật dày trừ trong túi ra, đây là cuốn Tần Tịch rất quen thuộc.
“Đây là những gì đã nhắc tới lúc trước về dược lý học.”
“Cảm ơn đàn anh.” Tần Tịch nhận lấy lật lật.
Đây là giáo trình lúc Ngô Hi Ngạn học thì dùng, là cuốn tái bản sớm hơn hai lần so với cuốn các cô đang dùng.
“Sẽ có chỗ không giống ạ?” Tần Tịch lật vài tơ, hỏi.
“Cơ sở y học cải thiện không nhiều.” Ngô Hi Ngạn đơn giản đi tới.
Anh đứng bên người Tần Tịch, lúc nói đến học tập, cả người đều thong dong hơn nhiều.
“So sánh cụ thể, trên những diễn đàn trên internet vẫn có, em có thể tra rồi xem.”
Trên sách của anh cũng có ghi chép, có vài tư liệu được bổ sung trực tiếp lúc anh học.
“Vở ghi chép lần trước cho em càng rõ ràng hơn chút, có vấn đề gì lúc nào cũng có thể hỏi anh.” Ngô Hi Ngạn lại nói.
“Dạ, cảm ơn đàn anh.” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô đặt giáo trình lên bàn.
“Ngày mai tới phòng thí nghiệm không?” Ngô Hi Ngạn lại hỏi.
“Đi ạ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Người trực ở tòa nhà thí nghiệm sẽ thay bọn cô quan sát mấy con chuột bạch các cô làm thí nghiệm, sẽ cho chúng ăn, thêm nước.
Ngô Hi Ngạn không thể nào bỏ bơ phòng thí nghiệm, mấy ngày này ăn tết, mỗi ngày anh đều về trường đi tới phòng thí nghiệm.
Tần Tịch cũng đi theo qua, đi nhìn nhóm chuột bạch của mình.
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn lại nói: “Có cần giúp không?”
“Em đã có ý tưởng, tạm thời không cần.” Tần Tịch lắc đầu.
“Lúc nào có vấn đề, em sẽ tự mình xin giúp đỡ.” Cô quay đầu, hơi hơi mỉm cười với Ngô Hi Ngạn.
Lúc đối phương nói chuyện, đã đứng bên cạnh người cô.
Hai người cách nhau rất gần.
Cáng tay cứ thể chạm vào nhau nhưng Ngô Hi Ngạn vẫn lịch sự giữ một khoảng cách.
“Ừ.” Anh lại đáp lời.
Anh nhìn Tần Tịch, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ đang ở gần trong tầm tay, chỉ cần anh giơ tay lên là có thể chạm vào gò má trắng nõn mềm mại của đối phương ...
Ánh mắt Ngô Hi Ngạn hơi tối xuống, nhanh chóng quay đầu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.