Chương 305:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Lúc anh mở miệng lần nữa, giọng nói còn khàn khàn hơn mới rồi: “Anh về nhà.”
“Vâng,” Tần Tịch vội vàng tiễn anh ra cửa.
“Không cần xuống lầu, bên ngoài rất lạnh.”
Lúc ăn tết tuyết rơi rất nhiều ngày, biểu chiều hôm qua mới ngừng rơi.
Nhưng mà lúc tuyết tan còn lạnh hơn, nhiệt độ âm, cho dù là áo lông vũ cũng không ngăn hết được gió lạnh.
“Nhờ anh chuyển lời cảm ơn của em tới ông nội Ngô và bà nội Ngô.” Tần Tịch nói với bóng dáng của Ngô Hi Ngạn: “Mấy ngày này quầy rầy hai cụ rồi,”
Ngô Hi Ngạn dừng chân lại, anh hơi quay đầu: “Bọn họ rất vui.”
Anh bước chân thật lớn, bóng dáng cao lớn nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ hành lang.
Tần Tịch chờ đến lúc không nghe được tiếng bước chân, lúc này mới xoay người quay trở lại ký túc xá.
Bà nội Ngô thực sự rất nhiệt tình, đồ cho cô mang về ký túc xá chất đầy một góc.
Tần Tịch phân loại chúng ra, dọn dẹp lại.
Nếu mình mà cũng có ông nội, bà nội tốt như vậy thì tốt biết mấy.
Cô nhìn mỹ phẩm dưỡng da bà nội Ngô chuẩn bị riêng cho cô mang về.
Đây là lần đầu tiên cô nhận được quà như vậy từ một trưởng bối.
Cô cũng không biết, nên cảm ơn bọn họ như thế nào.
Còn có……
Cô đột nhiên nhớ tới, lúc giao thừa, hai cụ còn vì che chở cô, kiên định đứng về phía cô, nói muốn phân rõ giới hạn với Nghiêm gia.
Bọn họ thật sự rất tốt.
Tần Tịch hơi hơi cúi đầu, thưởng thức chai lọ tinh xảo trong tay.
Thật sự rất tốt rất tốt.
“Bảo bối Tiểu Tịch, tớ về rồi đây!” Tần Tịch vừa mới buông đồ trong tay xuống, cửa lớn bên ngoài ký túc xá đã bị người mở ra.
Âu Dương Nguyệt người còn chưa thấy người đã thấy tiếng: “Áu! Bảo bối Tiểu Tịch, nhớ chết được! Một ngày không thấy như cách ba thu, chúng ta đã không gặp nhau bao lâu rồi.”
Cô ấy vừa lải nhải lèm bèm vừa mở cửa ký túc xá ra.
“Mau tới đây cho chị xem nào.” Âu Dương Nguyệt lôi kéo một vali hành lý nhỏ xinh xắn.
Cô đặt vali sang bên cạnh, cả người đều sấn tới bên người Tần Tịch: “Một năm mới vui vẻ nha Tiểu Tịch!”
“Hức hức hức……” Âu Dương Nguyệt treo trên vai Tần Tịch cọ cọ hai cái: “Tớ phải sống chết kéo cậu đến nhà tớ, cùng tớ đón tết chứ! Để mình cậu ở lại trường học, đau lòng tớ quá đi.”
Cô vừa nói mắt to tròn vừa chuyển động, đột nhiên nhìn thấy trên bàn Tần Tịch để mấy thứ đồ kia.
“Oa!” Âu Dương Nguyệt chớp đôi mắt, “Đây là……”
“Ông nội, bà nội đàn anh Ngô đưa.” Tần Tịch cố gắng ra vẻ không có chuyện gì nói.
Nhưng mà khóe môi nhếch lên đã bán đứng tâm trạng của cô.
Âu Dương Nguyệt: “!!!”
“Hừ!” Cô ấy vẫn nhịn không được hừ nhẹ một tiếng: “Còn may là anh ấy không có tư lợi thất hứa, bằng không về sau tớ không nhận vị đàn anh này.”
“Kêu thẳng chủ nhiệm lớp Ngô à?” Tâm trạng Tần Tịch rất tốt.
Cô nhấp miệng cười nhìn Âu Dương Nguyệt liếc mắt một cái: “Đàn anh Ngô rất tò mò, vì sao cậu lại gọi anh ấy như vậy kìa?”
“Gọi anh……. A a a a a!” Âu Dương Nguyệt hét lên: “Tiểu Tịch, cái người xấu xa này! Cậu vậy mà lại nói chuyện này cho đàn anh Ngô! Cậu bán đứng tớ! hu hu hu hu! Cậu mách lẻo! Tớ tiêu rồi….. hức hức hức……”
Cô ấy làm quá mà nhảy nhảy nhót nhót trong ký túc xá, cuối cùng lôi một cái hộp được đóng gói tinh xảo từ trong vali ra.
“Hừ! Mệt tớ còn chuẩn bị riêng quà cầm về cho cậu, nhóc con không có lương tâm.”
“Cảm ơn.” Tần Tịch hơi hơi mỉm cười.
Cô cũng chuẩn bị quà cho các bạn thân.
Cô kéo ngăn kéo ra, đưa một cái hộp màu hồng nhạt cho Âu Dương Nguyệt: “Năm mới vui vẻ nha Âu Dương, hy vọng năm tháng đổi dời vẫn luôn có các cậu bên cạnh.”
“Đến khi chúng ta đều tóc bạc đầy đầu,” cô khẽ mỉm cười, nói một cách chân thành tha thiết.
“Nói hay cũng vô dụng!” Âu Dương Nguyệt nói thì nói thế nhưng vẫn nhanh chóng mở hộp ra.
Tần Tịch chuẩn bị cho cô, một lọ nước hoa.
Lọ màu xanh đậm nhìn qua rất tinh xảo.
“Cảm ơn bảo bối Tiểu Tịch.” Âu Dương Nguyệt ôm lấy vai Tần Tịch, trán chạm trán cô, nhẹ nhàng cọ cọ.
“Đúng rồi.” Tần Tịch đột nhiên nhớ tới, “Sao hôm nay cậu đã về rồi, không phải bảo ngày mai à?”
“He.” Âu Dương Nguyệt cười cất đồ đi.
Cô kéo ghế của mình dựa gần vào người Tần Tịch, cũng ấn cô ngồi xuống ghế, “Tớ nhớ cậu chứ sao.”
Cô lẩm bẩm nói: “Tuy là sau đó biết cậu vẫn qua nhà đàn anh ăn tết nhưng mà tớ vẫn nhớ cậu mà. Cũng không biết đàn anh Ngô đang làm gì, tớ còn lo là cậu vì an ủi bọn tớ nên gạt tớ thì sao. Cậu biết không?”
“Mẹ đàn anh Ngô xảy ra chút chuyện, anh phải ra nước ngoài một chuyến, sau đó di động bị hỏng nên không có cách nào nói với tớ.” Tần Tịch thở dài bất đắc dĩ.
Lý do này cô đã giải thích rất nhiều lần rồi.
Âu Dương Nguyệt thậm chí còn vì quá lo lắng bắt cô phải video mới xem như am tâm.
“Tớ biết tớ biết, chẳng qua Tiểu Tịch…..” tròng mắt Âu Dương Nguyệt chuyển động, “Cậu với đàn anh Ngô, có phải…….”
“À.” Tần Tịch không trả lời trực tiếp.
“Có phải không hả?” Âu Dương Nguyệt chớp mắt với cô: “Các cậu ở bên nhau rồi hở?”
“Xem như vậy đi.” Tần Tịch cười hì hì.
“Gì mà xem như?” Âu Dương Nguyệt hơi bất mãn: “Ở bên nhau chính là ở bên nhau, bằng không chính là không có, loại chuyện này sao mà xem như được?”
“Vâng,” Tần Tịch vội vàng tiễn anh ra cửa.
“Không cần xuống lầu, bên ngoài rất lạnh.”
Lúc ăn tết tuyết rơi rất nhiều ngày, biểu chiều hôm qua mới ngừng rơi.
Nhưng mà lúc tuyết tan còn lạnh hơn, nhiệt độ âm, cho dù là áo lông vũ cũng không ngăn hết được gió lạnh.
“Nhờ anh chuyển lời cảm ơn của em tới ông nội Ngô và bà nội Ngô.” Tần Tịch nói với bóng dáng của Ngô Hi Ngạn: “Mấy ngày này quầy rầy hai cụ rồi,”
Ngô Hi Ngạn dừng chân lại, anh hơi quay đầu: “Bọn họ rất vui.”
Anh bước chân thật lớn, bóng dáng cao lớn nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ hành lang.
Tần Tịch chờ đến lúc không nghe được tiếng bước chân, lúc này mới xoay người quay trở lại ký túc xá.
Bà nội Ngô thực sự rất nhiệt tình, đồ cho cô mang về ký túc xá chất đầy một góc.
Tần Tịch phân loại chúng ra, dọn dẹp lại.
Nếu mình mà cũng có ông nội, bà nội tốt như vậy thì tốt biết mấy.
Cô nhìn mỹ phẩm dưỡng da bà nội Ngô chuẩn bị riêng cho cô mang về.
Đây là lần đầu tiên cô nhận được quà như vậy từ một trưởng bối.
Cô cũng không biết, nên cảm ơn bọn họ như thế nào.
Còn có……
Cô đột nhiên nhớ tới, lúc giao thừa, hai cụ còn vì che chở cô, kiên định đứng về phía cô, nói muốn phân rõ giới hạn với Nghiêm gia.
Bọn họ thật sự rất tốt.
Tần Tịch hơi hơi cúi đầu, thưởng thức chai lọ tinh xảo trong tay.
Thật sự rất tốt rất tốt.
“Bảo bối Tiểu Tịch, tớ về rồi đây!” Tần Tịch vừa mới buông đồ trong tay xuống, cửa lớn bên ngoài ký túc xá đã bị người mở ra.
Âu Dương Nguyệt người còn chưa thấy người đã thấy tiếng: “Áu! Bảo bối Tiểu Tịch, nhớ chết được! Một ngày không thấy như cách ba thu, chúng ta đã không gặp nhau bao lâu rồi.”
Cô ấy vừa lải nhải lèm bèm vừa mở cửa ký túc xá ra.
“Mau tới đây cho chị xem nào.” Âu Dương Nguyệt lôi kéo một vali hành lý nhỏ xinh xắn.
Cô đặt vali sang bên cạnh, cả người đều sấn tới bên người Tần Tịch: “Một năm mới vui vẻ nha Tiểu Tịch!”
“Hức hức hức……” Âu Dương Nguyệt treo trên vai Tần Tịch cọ cọ hai cái: “Tớ phải sống chết kéo cậu đến nhà tớ, cùng tớ đón tết chứ! Để mình cậu ở lại trường học, đau lòng tớ quá đi.”
Cô vừa nói mắt to tròn vừa chuyển động, đột nhiên nhìn thấy trên bàn Tần Tịch để mấy thứ đồ kia.
“Oa!” Âu Dương Nguyệt chớp đôi mắt, “Đây là……”
“Ông nội, bà nội đàn anh Ngô đưa.” Tần Tịch cố gắng ra vẻ không có chuyện gì nói.
Nhưng mà khóe môi nhếch lên đã bán đứng tâm trạng của cô.
Âu Dương Nguyệt: “!!!”
“Hừ!” Cô ấy vẫn nhịn không được hừ nhẹ một tiếng: “Còn may là anh ấy không có tư lợi thất hứa, bằng không về sau tớ không nhận vị đàn anh này.”
“Kêu thẳng chủ nhiệm lớp Ngô à?” Tâm trạng Tần Tịch rất tốt.
Cô nhấp miệng cười nhìn Âu Dương Nguyệt liếc mắt một cái: “Đàn anh Ngô rất tò mò, vì sao cậu lại gọi anh ấy như vậy kìa?”
“Gọi anh……. A a a a a!” Âu Dương Nguyệt hét lên: “Tiểu Tịch, cái người xấu xa này! Cậu vậy mà lại nói chuyện này cho đàn anh Ngô! Cậu bán đứng tớ! hu hu hu hu! Cậu mách lẻo! Tớ tiêu rồi….. hức hức hức……”
Cô ấy làm quá mà nhảy nhảy nhót nhót trong ký túc xá, cuối cùng lôi một cái hộp được đóng gói tinh xảo từ trong vali ra.
“Hừ! Mệt tớ còn chuẩn bị riêng quà cầm về cho cậu, nhóc con không có lương tâm.”
“Cảm ơn.” Tần Tịch hơi hơi mỉm cười.
Cô cũng chuẩn bị quà cho các bạn thân.
Cô kéo ngăn kéo ra, đưa một cái hộp màu hồng nhạt cho Âu Dương Nguyệt: “Năm mới vui vẻ nha Âu Dương, hy vọng năm tháng đổi dời vẫn luôn có các cậu bên cạnh.”
“Đến khi chúng ta đều tóc bạc đầy đầu,” cô khẽ mỉm cười, nói một cách chân thành tha thiết.
“Nói hay cũng vô dụng!” Âu Dương Nguyệt nói thì nói thế nhưng vẫn nhanh chóng mở hộp ra.
Tần Tịch chuẩn bị cho cô, một lọ nước hoa.
Lọ màu xanh đậm nhìn qua rất tinh xảo.
“Cảm ơn bảo bối Tiểu Tịch.” Âu Dương Nguyệt ôm lấy vai Tần Tịch, trán chạm trán cô, nhẹ nhàng cọ cọ.
“Đúng rồi.” Tần Tịch đột nhiên nhớ tới, “Sao hôm nay cậu đã về rồi, không phải bảo ngày mai à?”
“He.” Âu Dương Nguyệt cười cất đồ đi.
Cô kéo ghế của mình dựa gần vào người Tần Tịch, cũng ấn cô ngồi xuống ghế, “Tớ nhớ cậu chứ sao.”
Cô lẩm bẩm nói: “Tuy là sau đó biết cậu vẫn qua nhà đàn anh ăn tết nhưng mà tớ vẫn nhớ cậu mà. Cũng không biết đàn anh Ngô đang làm gì, tớ còn lo là cậu vì an ủi bọn tớ nên gạt tớ thì sao. Cậu biết không?”
“Mẹ đàn anh Ngô xảy ra chút chuyện, anh phải ra nước ngoài một chuyến, sau đó di động bị hỏng nên không có cách nào nói với tớ.” Tần Tịch thở dài bất đắc dĩ.
Lý do này cô đã giải thích rất nhiều lần rồi.
Âu Dương Nguyệt thậm chí còn vì quá lo lắng bắt cô phải video mới xem như am tâm.
“Tớ biết tớ biết, chẳng qua Tiểu Tịch…..” tròng mắt Âu Dương Nguyệt chuyển động, “Cậu với đàn anh Ngô, có phải…….”
“À.” Tần Tịch không trả lời trực tiếp.
“Có phải không hả?” Âu Dương Nguyệt chớp mắt với cô: “Các cậu ở bên nhau rồi hở?”
“Xem như vậy đi.” Tần Tịch cười hì hì.
“Gì mà xem như?” Âu Dương Nguyệt hơi bất mãn: “Ở bên nhau chính là ở bên nhau, bằng không chính là không có, loại chuyện này sao mà xem như được?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.