Chương 308:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Mẹ Đường Lăng lo lắng, con gái hành xử quá mức khác người, kiên cường lý trí, tương lai có khi nào không tìm được đối tượng kết hôn tốt.
Chỉ là mỗi lần như vậy, ba cô luôn đứng về phía Đường Lăng.
Kiêu ngạo lên mặt: Con gái tôi, tương lai khối người còn muốn cướp đó.
Cằm Đường Lăng đặt lên vai Tần Tịch, vô số những hồi ức trong quá khứ hiện lên suốt dọc đường.
Cô không biết mình nên đối mặt với ông như thế nào.
Cũng không biết ông có phải là người phản bội tàn nhẫn không.
Nhưng mà…. Ông thực sự đã từng là người ba tốt nhất.
“Đường Lăng, cô còn có cái túi…..”
Trong ký túc xá vô cùng an tĩnh, sau đó thì nghe thấy giọng Lê Phi truyền đến từ cửa.
Anh ta nhìn thấy trong phòng còn có Tần Tịch với Âu Dương Nguyệt, hơi ngượng ngùng dừng chân lại, đứng ở cửa.
Lê Phi sờ sờ cái mũi, chạm phải ánh mắt Âu Dương Nguyệt, xấu hổ mà nói: “Vừa lúc đụng phải, tiện đường đưa cô ấy về trường học.”
“Ặc, ặc.” Âu Dương Nguyệt gật gật đầu.
“Tôi đi trước.” Lê Phi nói rồi đưa một cái túi nhỏ màu đen cho Âu Dương Nguyệt.
Anh ta cùng Tần Tịch liếc mắt nhìn ra cửa, không tiếng động mà chỉ chỉ Đường Lăng.
Sau đó xoay người đi ra khỏi ký túc xá bọn cô.
Âu Dương Nguyệt tuy là thấy lạ lạ nhưng mà cô nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.
Thí nghiệm năm ngoái đã khiến cô rất quen thân với Lê Phi.
Dưới ánh hào quang nam thần, đối phương cũng chỉ lớn hơn bọn cô vài tuổi, là một người trẻ chăm chỉ lại nghiêm túc.
Không làm cao, ai cũng có thể chung đụng.
Bây giờ thật ra Âu Dương Nguyệt không xem đối phương là thần tượng nữa mà xem như bạn bè vậy.
Nếu không thì, lúc trước tết, cô cũng không rủ đối phương đến tìm Tần Tịch chơi khi mà biết Ngô Hi Ngạn thất hứa.
Ai đúng rồi!
Vừa rồi quên không hỏi, sau đó anh ta có gặp Tần Tịch không?
Chắc là không nhỉ.
Nếu không thì bạn tốt chắc chắn sẽ nói cho mình.
“Tớ không sao.” Đường Lăng buông Tần Tịch ra: “Ông ấy vẫn là ba tớ, chỉ là ly hôn với mẹ tớ thôi.”
Vẻ mặt cô ấy vẫn nhàn nhạt như cũ, xoay người lấy cái túi của mình trong tay Âu Dương Nguyệt.
Giống như cái ôm mới rồi có thể khiến cô hoàn toàn không để tâm đến những chuyện này nữa.
Tần Tịch nghiêng đầu nhìn nhìn cô, nhẹ nhàng xua tay với Âu Dương Nguyệt.
Cô cũng có thể hiểu được cảm giác của Đường Lăng.
Tình cảm vốn cho là chân thành tha thiết, sạch sẽ nhất trên thế giới này.
Lại trộn lẫn sự giả dối và phản bội trong đó.
Cho dù ba cô vẫn là ba cô, quan hệ huyết thống sẽ không thay đổi vì những cái đó.
Đường Lăng vẫn rất khó tiếp nhận.
“Nếu hai người các cậu đều trở lại sớm……”
“Vậy tối nay ra ngoài ăn một bữa tiệc nhỏ chúc mừng đi?” Âu Dương Nguyệt lập tức nói tiếp, cố nói với vẻ vui sướng.
“Không bằng hôm nay bọn mình đi phòng thí nghiệm đi!” Tần Tịch cười tủm tỉm nói: “Mấy ngày không thấy nhóm chuột bạch rồi, có nhớ chúng nó không á?”
“Không! Có!” Âu Dương Nguyệt lập tức nói.
“Hu hu hu, người ta còn đang bị lệch múi giờ!” cô lung lay, “Tớ buồn ngủ quá, buồn ngủ quá!”
“Phì……” Tần Tịch cũng không phải muốn hai người đi phòng thí nghiệm thật.
“Vậy cậu rửa mặt rồi ngủ chút đi.” cô giục Âu Dương Nguyệt, “Tới bữa tối tớ gọi cậu.”
“Các cậu thì sao?”
“Đi phòng thí nghiệm.” Đường Lăng đứng lên, nhàn nhạt nói.
“A ——” Âu Dương Nguyệt vẻ mặt khổ sở.
“Cậu ngủ của cậu.” Đường Lăng duỗi tay, xoa xoa tóc cô: “Bọn tớ sẽ không bỏ rơi cậu.”
Có lẽ vừa mới trải qua chuyện này, cô khá là mẫn cảm với cảm giác đó.
Lúc nói đến “bỏ rơi”, giọng nói cũng trầm xuống.
Lúc này Âu Dương Nguyệt mới an tâm, ngoan ngoãn đi rửa mặt ngủ.
Tần Tịch với Đường Lăng thật sự đi tới phòng thí nghiệm thật.
“Aiz.” Hai người quan sát tình huống của một nhóm chuột bạch.
“Mấy ngày này mỗi ngày tớ đều tới xem.” Cô nói: “Ngày mốt kết quả nhóm đầu tiên sẽ có, hơi hơi kích động nha.”
“Ừ.” Đường Lăng cúi người, nhìn chằm chằm tấm kính dày trong suốt sau nhóm chuột bạch.
Vẻ mặt cô vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng rất nhanh đứng thẳng thân mình.
Đường Lăng dựa lưng vào một thiết bị thí nghiệm, ánh mắt nhìn xa xăm: “Tiểu Tịch.”
“Ơi?” Tần Tịch đi qua đứng sóng vai với cô.
“Lúc trước cậu nói với tớ, cái người mà cậu từng thích, lại lừa gạt cậu.” cô hỏi: “Khổ sở không?”
“Vô cùng khổ sở, buồn đến nỗi chết ấy.” Tần Tịch cười khổ một tiếng.
Tay cô bị Đường Lăng nắm lấy.
Đối phương không có nhìn cô.
Đôi mắt Đường Lăng nhìn về phía trước: “Cảm giác lừa gạt này….. đúng là khủng khiếp.”
Tần Tịch không nói gì.
Cô biết lúc này tất cả an ủi đều không có tác dụng gì.
Cái loại lừa gạt đến từ người thân cận nhất, so với người xa lạ thì càng tổn thương đến khắc cốt ghi tâm hơn.
Nếu không có sự đồng cảm như chính bản thân mình đã trải qua, thì không cần phải nói với người kia một câu “Rồi sẽ qua đi”.
Bởi vì rồi sẽ qua đi nhưng cái giá phải trả lại quá lớn.
“Có những lời nói dối, vì sao không nói dối cả đời đi?” Đường Lăng lại hỏi.
“Ừ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Có thể liên tục cả đời, có lẽ sẽ không gọi nói dối nhỉ.
Cô ngơ ngẩn, vẫn nói ra: “Chẳng qua tuy là khổ sở nhưng tớ tình nguyện biết chân tương, có thể sống trong thế giới chân thật, thanh tỉnh nhất.”
“Tớ muốn uống rượu.” Đường Lăng đột nhiên nói.
“Hả?” Tần Tịch hơi không theo kịp suy nghĩ của đối phương.
“Đi thôi!” Đường Lăng lôi kéo tay cô, đi ra khỏi phòng thí nghiệm, “Hôm nay đi! đi uống với tớ.”
Chỉ là mỗi lần như vậy, ba cô luôn đứng về phía Đường Lăng.
Kiêu ngạo lên mặt: Con gái tôi, tương lai khối người còn muốn cướp đó.
Cằm Đường Lăng đặt lên vai Tần Tịch, vô số những hồi ức trong quá khứ hiện lên suốt dọc đường.
Cô không biết mình nên đối mặt với ông như thế nào.
Cũng không biết ông có phải là người phản bội tàn nhẫn không.
Nhưng mà…. Ông thực sự đã từng là người ba tốt nhất.
“Đường Lăng, cô còn có cái túi…..”
Trong ký túc xá vô cùng an tĩnh, sau đó thì nghe thấy giọng Lê Phi truyền đến từ cửa.
Anh ta nhìn thấy trong phòng còn có Tần Tịch với Âu Dương Nguyệt, hơi ngượng ngùng dừng chân lại, đứng ở cửa.
Lê Phi sờ sờ cái mũi, chạm phải ánh mắt Âu Dương Nguyệt, xấu hổ mà nói: “Vừa lúc đụng phải, tiện đường đưa cô ấy về trường học.”
“Ặc, ặc.” Âu Dương Nguyệt gật gật đầu.
“Tôi đi trước.” Lê Phi nói rồi đưa một cái túi nhỏ màu đen cho Âu Dương Nguyệt.
Anh ta cùng Tần Tịch liếc mắt nhìn ra cửa, không tiếng động mà chỉ chỉ Đường Lăng.
Sau đó xoay người đi ra khỏi ký túc xá bọn cô.
Âu Dương Nguyệt tuy là thấy lạ lạ nhưng mà cô nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.
Thí nghiệm năm ngoái đã khiến cô rất quen thân với Lê Phi.
Dưới ánh hào quang nam thần, đối phương cũng chỉ lớn hơn bọn cô vài tuổi, là một người trẻ chăm chỉ lại nghiêm túc.
Không làm cao, ai cũng có thể chung đụng.
Bây giờ thật ra Âu Dương Nguyệt không xem đối phương là thần tượng nữa mà xem như bạn bè vậy.
Nếu không thì, lúc trước tết, cô cũng không rủ đối phương đến tìm Tần Tịch chơi khi mà biết Ngô Hi Ngạn thất hứa.
Ai đúng rồi!
Vừa rồi quên không hỏi, sau đó anh ta có gặp Tần Tịch không?
Chắc là không nhỉ.
Nếu không thì bạn tốt chắc chắn sẽ nói cho mình.
“Tớ không sao.” Đường Lăng buông Tần Tịch ra: “Ông ấy vẫn là ba tớ, chỉ là ly hôn với mẹ tớ thôi.”
Vẻ mặt cô ấy vẫn nhàn nhạt như cũ, xoay người lấy cái túi của mình trong tay Âu Dương Nguyệt.
Giống như cái ôm mới rồi có thể khiến cô hoàn toàn không để tâm đến những chuyện này nữa.
Tần Tịch nghiêng đầu nhìn nhìn cô, nhẹ nhàng xua tay với Âu Dương Nguyệt.
Cô cũng có thể hiểu được cảm giác của Đường Lăng.
Tình cảm vốn cho là chân thành tha thiết, sạch sẽ nhất trên thế giới này.
Lại trộn lẫn sự giả dối và phản bội trong đó.
Cho dù ba cô vẫn là ba cô, quan hệ huyết thống sẽ không thay đổi vì những cái đó.
Đường Lăng vẫn rất khó tiếp nhận.
“Nếu hai người các cậu đều trở lại sớm……”
“Vậy tối nay ra ngoài ăn một bữa tiệc nhỏ chúc mừng đi?” Âu Dương Nguyệt lập tức nói tiếp, cố nói với vẻ vui sướng.
“Không bằng hôm nay bọn mình đi phòng thí nghiệm đi!” Tần Tịch cười tủm tỉm nói: “Mấy ngày không thấy nhóm chuột bạch rồi, có nhớ chúng nó không á?”
“Không! Có!” Âu Dương Nguyệt lập tức nói.
“Hu hu hu, người ta còn đang bị lệch múi giờ!” cô lung lay, “Tớ buồn ngủ quá, buồn ngủ quá!”
“Phì……” Tần Tịch cũng không phải muốn hai người đi phòng thí nghiệm thật.
“Vậy cậu rửa mặt rồi ngủ chút đi.” cô giục Âu Dương Nguyệt, “Tới bữa tối tớ gọi cậu.”
“Các cậu thì sao?”
“Đi phòng thí nghiệm.” Đường Lăng đứng lên, nhàn nhạt nói.
“A ——” Âu Dương Nguyệt vẻ mặt khổ sở.
“Cậu ngủ của cậu.” Đường Lăng duỗi tay, xoa xoa tóc cô: “Bọn tớ sẽ không bỏ rơi cậu.”
Có lẽ vừa mới trải qua chuyện này, cô khá là mẫn cảm với cảm giác đó.
Lúc nói đến “bỏ rơi”, giọng nói cũng trầm xuống.
Lúc này Âu Dương Nguyệt mới an tâm, ngoan ngoãn đi rửa mặt ngủ.
Tần Tịch với Đường Lăng thật sự đi tới phòng thí nghiệm thật.
“Aiz.” Hai người quan sát tình huống của một nhóm chuột bạch.
“Mấy ngày này mỗi ngày tớ đều tới xem.” Cô nói: “Ngày mốt kết quả nhóm đầu tiên sẽ có, hơi hơi kích động nha.”
“Ừ.” Đường Lăng cúi người, nhìn chằm chằm tấm kính dày trong suốt sau nhóm chuột bạch.
Vẻ mặt cô vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng rất nhanh đứng thẳng thân mình.
Đường Lăng dựa lưng vào một thiết bị thí nghiệm, ánh mắt nhìn xa xăm: “Tiểu Tịch.”
“Ơi?” Tần Tịch đi qua đứng sóng vai với cô.
“Lúc trước cậu nói với tớ, cái người mà cậu từng thích, lại lừa gạt cậu.” cô hỏi: “Khổ sở không?”
“Vô cùng khổ sở, buồn đến nỗi chết ấy.” Tần Tịch cười khổ một tiếng.
Tay cô bị Đường Lăng nắm lấy.
Đối phương không có nhìn cô.
Đôi mắt Đường Lăng nhìn về phía trước: “Cảm giác lừa gạt này….. đúng là khủng khiếp.”
Tần Tịch không nói gì.
Cô biết lúc này tất cả an ủi đều không có tác dụng gì.
Cái loại lừa gạt đến từ người thân cận nhất, so với người xa lạ thì càng tổn thương đến khắc cốt ghi tâm hơn.
Nếu không có sự đồng cảm như chính bản thân mình đã trải qua, thì không cần phải nói với người kia một câu “Rồi sẽ qua đi”.
Bởi vì rồi sẽ qua đi nhưng cái giá phải trả lại quá lớn.
“Có những lời nói dối, vì sao không nói dối cả đời đi?” Đường Lăng lại hỏi.
“Ừ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Có thể liên tục cả đời, có lẽ sẽ không gọi nói dối nhỉ.
Cô ngơ ngẩn, vẫn nói ra: “Chẳng qua tuy là khổ sở nhưng tớ tình nguyện biết chân tương, có thể sống trong thế giới chân thật, thanh tỉnh nhất.”
“Tớ muốn uống rượu.” Đường Lăng đột nhiên nói.
“Hả?” Tần Tịch hơi không theo kịp suy nghĩ của đối phương.
“Đi thôi!” Đường Lăng lôi kéo tay cô, đi ra khỏi phòng thí nghiệm, “Hôm nay đi! đi uống với tớ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.