Chương 309:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Tần Tịch bị Đường Lăng kéo đi, hai người đi siêu thị mua nửa lốc bia trong đó, rồi đi ra núi sau trường học.
Lúc này đại học A cơ bản là không có sinh viên.
Hai người tìm đại bãi cỏ, ngồi xuống đất, mở một lon bia ra uống.
Cho dù lúc Đường Lăng uống rượu, cũng rất lạnh lùng.
Không thể nhìn ra nổi là cô ấy bảo Tần Tịch đi uống rượu cùng mình.
Mùa đông trời tối rất nhanh.
Hai người uống chưa bao lâu, chiều hôm đã phủ khắp mặt đất.
Đường Lăng ném lon bia rỗng thứ ba xuống cạnh chân, ánh mắt cô ấy đã hơi rã rời, ngơ ngẩn nhìn cỏ, không biết nghĩ gì.
Tần Tịch thường hay liếc cô ấy một cái.
Chẳng qua loại chuyện này, không thể nào khuyên được.
Cốt nhục tương liên huyết mạch thân tình, tổn thương mà phản bội mang tới, chỉ là còn khó chịu hơn so với tưởng tượng của cô.
“Lúc tớ tốt nghiệp cấp hai, ba dẫn tớ đi nghỉ phép, bởi vì tớ thi đậu trường cấp ba trọng điểm tốt nhất, ông ấy rất kiêu ngạo, cũng rất đắc ý.”
Đường Lăng mở lon bia thứ tư, ngửa đầu uống một hớp lớn.
“Lúc ấy bác cả với bác hai tớ, cũng là hai người anh họ của ba tớ, vì bọn họ có con trai, trước mặt ba tớ thưởng ra vẻ cao hơn người một bậc.” Cô ấy cười cười: “Thành tích lần đó của tớ, là cái mà ông kiêu ngạo nhỉ.”
“Cũng là lần đó, ba cho phép tớ nếm thử bia lần đầu.” Khóe môi Đường Lăng nhếch nhẹ lên.
Ngũ quan cô ấy rất tinh xảo, vốn là lớn lên rất đẹp.
Chất cồn dẫn nhiễm lên hai tròng mắt cô ấy, lúc nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt cô ấy cũng hiền hòa đi nhiều lắm.
“Ông ấy thật sự thương tớ, cũng rất kiêu ngạo.”
Cô ấy nhàn nhạt nói: “Nhưng mà em trai kia của tớ, chỉ nhỏ hơn tớ vài tuổi thôi.”
Cô ấy bấm đốt ngón tay nghiêm túc tính: “Mười ba tuổi, nhỏ hơn tớ 6 tuổi. Lúc tớ 15 tuổi, nó đã 9 tuổi, đang học tiểu học ha.”
“Lăng tử.” Tần Tịch ngồi gần cô ấy hơn chút.
“Tiểu Tịch.” Đường Lăng thuận thế dựa đầu vào vai Tần Tịch.
Hô hấp của cô ấy mang theo cảm giác say nhàn nhạt: “Tớ lấy thành tích đứng thứ ba toàn thành phố tiến vào trường cấp hai tốt nhất, ông rất vui mừng nói với tớ, có con trai thì đã sao chứ? Còn chả bằng con gái ba.”
Đường Lăng hơi hơi nhắm mắt lại, thậm chí cô ấy còn nhớ rõ vẻ mặt kiêu ngạo của ba mình khi nói chuyện đó.
Ánh mắt ông là vui sướng thuần khiết.
Vẻ mặt yêu thương khi nhìn Đường Lăng cũng chân thành tha thiết.
“Cậu nói coi…..” Đường Lăng nhỏ giọng hỏi: “Ông đang lừa tớ hả? Có phải trước giờ ông chưa từng thật lòng thương tớ không?”
Tần Tịch không nói chuyện.
Cô duỗi tay ôm lấy bả vai Đường Lăng, để bạn tốt dựa vào vai mình thoải mái hơn chút.
Tần Tịch nhẹ nhàng vỗ vỗ cô ấy.
“Có phải ngay từ đầu ông đã gạt tớ rồi?” Đường Lăng lại hỏi.
Giọng nói của cô ấy càng ngày càng nhỏ, dần dần trở nên hàm hồ: “Có phải trước giờ ông…. Trước giờ ông…. Đều không cần đứa con gái này? Có phải ông cảm thấy…. đứa con gái là tớ….. chính là sai lầm lớn nhất….. ngay từ đầu…. đã sai!”
Tần Tịch lại vỗ vỗ vai Đường Lăng.
Cô không phải ba cô ấy, không đoán được lòng vòng quanh co trong lòng người nọ.
“Ông bảo đã mua nhà ở thành phố A cho tớ, để lại tài sản và tiền đủ nhiều cho mẹ tớ, còn có cổ phiếu, lợi tức….. cho đến khi bà mất, sẽ không ít đi phân nào. Đủ để đảm bảo mẹ tới nửa đời sau cơm áo không lo.”
“Ừ.” Tần Tịch nhẹ giọng đáp.
“Nên cho tớ, cũng giống vậy, không ít.” Đường Lăng lại nói.
“Nhà, tiền, cổ phiếu, lợi tức…..còn có một ít bất động sản ở thành phố A…. cả đời có thể cơm áo vô ưu.” Cô ấy nhỏ giọng nói.
“Như vậy là đủ à?” Đường Lăng hỏi lại: “Có phải chúng ta nên thỏa mãn với những thứ như vậy?”
“Cậu cảm thấy thế nào?” Tần Tịch hỏi.
“Mẹ tớ bảo tạm thới bà không muốn nhìn thấy tớ.” Đường Lăng duỗi tay sờ sờ mặt mình: “Bởi vì diện mạo tớ giống với ba tớ.”
“Để cô bình tâm vài ngày đi.”
“Tớ biết.” Giọng của Đường Lăng càng ngày càng thấp.
Hô hấp của cô ấy từ từ trở nên đều đều, cuối cùng cứ thế dựa vào vai Tần Tịch, ngủ say.
Trời đã tối đen.
Núi phía sau trường học rất an tĩnh, chỉ có đèn đường chiếu sáng qua đây.
Tần Tịch cẩn thận cởi mũ trên áo lông vũ của mình xuống, đội lên đầu bạn tốt.
Ba Đường Lăng yêu cô ấy không?
Cô cũng không biết.
Tần Tịch ngước mắt nhìn về phía phương xa.
Có lẽ là yêu đi, dù sao cũng mười mấy năm yêu thương như một, nếu tất cả chỉ là dối lừa, thì đáng sợ đến cỡ nào.
Có lẽ không yêu đi, nếu không thì, sao có thế cho Đường Lăng một dao sâu như vậy.
Một dao này, đâm vào lòng bạn tốt, cái loại đau đó, khảm vào tâm can, chết lặng.
Tần Tịch an tĩnh ngồi một lát.
Cô cũng biết cứ thế này thì không tốt.
Qua chừng 20 phút, cô duỗi tay lắc lắc Đường Lăng: “Lăng tử, tỉnh tỉnh, bọn mình về phòng ngủ.”
Đường Lăng không nhúc nhích.
Hô hấp của cô ấy vẫn cứ đều đều, mấy lon bia không đến mức làm cô ấy say được.
Nhưng bôn ba cả ngày lại thêm áp lực tâm lý.
Tần Tịch thở dài bất đắc dĩ.
Cô lấy di động ra, đang chuẩn bị gọi điện cho Âu Dương Nguyệt.
Cuộc gọi của Lê Phi đột nhiên nhảy ra: “Các cô ở đâu?”
“Ở núi sau trường học.” Tần Tịch nói.
“Ừm, cô ấy….” Dường như Lê Phi do dự chút, “Đường Lăng có sao không?”
“Uống say rồi.” Tần Tịch cũng không biết Lê Phi biết được bao nhiêu, đành phải hàm hồ trả lời: “Giờ đã ngủ rồi.”
Cô hạ giọng: “Tôi chuẩn bị đỡ cô ấy về, sợ cảm mạo.”
“Chờ tôi ba phút.” Lê Phi nói xong, cúp điện thoại luôn.
Tần Tịch: “???”
Cô nhìn màn hình di động dần dần tối xuống, chớp chớp mắt.
Có trì độn hơn đi nữa cũng nên cảm nhận được Lê Phi đối xử đặc biệt với Đường Lăng.
Có điều……
Tần Tịch nghiêm túc nhớ lại, hai người này, quen nhau cũng đã bao lâu đâu nhỉ.
Nhất kiến chung tình sao?
Nhưng mà cô không nghĩ thông, thân là một nam thần vạn thiếu nữ mê, Lê Phi lại thích kiểu của bạn tốt mình.
Lúc này đại học A cơ bản là không có sinh viên.
Hai người tìm đại bãi cỏ, ngồi xuống đất, mở một lon bia ra uống.
Cho dù lúc Đường Lăng uống rượu, cũng rất lạnh lùng.
Không thể nhìn ra nổi là cô ấy bảo Tần Tịch đi uống rượu cùng mình.
Mùa đông trời tối rất nhanh.
Hai người uống chưa bao lâu, chiều hôm đã phủ khắp mặt đất.
Đường Lăng ném lon bia rỗng thứ ba xuống cạnh chân, ánh mắt cô ấy đã hơi rã rời, ngơ ngẩn nhìn cỏ, không biết nghĩ gì.
Tần Tịch thường hay liếc cô ấy một cái.
Chẳng qua loại chuyện này, không thể nào khuyên được.
Cốt nhục tương liên huyết mạch thân tình, tổn thương mà phản bội mang tới, chỉ là còn khó chịu hơn so với tưởng tượng của cô.
“Lúc tớ tốt nghiệp cấp hai, ba dẫn tớ đi nghỉ phép, bởi vì tớ thi đậu trường cấp ba trọng điểm tốt nhất, ông ấy rất kiêu ngạo, cũng rất đắc ý.”
Đường Lăng mở lon bia thứ tư, ngửa đầu uống một hớp lớn.
“Lúc ấy bác cả với bác hai tớ, cũng là hai người anh họ của ba tớ, vì bọn họ có con trai, trước mặt ba tớ thưởng ra vẻ cao hơn người một bậc.” Cô ấy cười cười: “Thành tích lần đó của tớ, là cái mà ông kiêu ngạo nhỉ.”
“Cũng là lần đó, ba cho phép tớ nếm thử bia lần đầu.” Khóe môi Đường Lăng nhếch nhẹ lên.
Ngũ quan cô ấy rất tinh xảo, vốn là lớn lên rất đẹp.
Chất cồn dẫn nhiễm lên hai tròng mắt cô ấy, lúc nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt cô ấy cũng hiền hòa đi nhiều lắm.
“Ông ấy thật sự thương tớ, cũng rất kiêu ngạo.”
Cô ấy nhàn nhạt nói: “Nhưng mà em trai kia của tớ, chỉ nhỏ hơn tớ vài tuổi thôi.”
Cô ấy bấm đốt ngón tay nghiêm túc tính: “Mười ba tuổi, nhỏ hơn tớ 6 tuổi. Lúc tớ 15 tuổi, nó đã 9 tuổi, đang học tiểu học ha.”
“Lăng tử.” Tần Tịch ngồi gần cô ấy hơn chút.
“Tiểu Tịch.” Đường Lăng thuận thế dựa đầu vào vai Tần Tịch.
Hô hấp của cô ấy mang theo cảm giác say nhàn nhạt: “Tớ lấy thành tích đứng thứ ba toàn thành phố tiến vào trường cấp hai tốt nhất, ông rất vui mừng nói với tớ, có con trai thì đã sao chứ? Còn chả bằng con gái ba.”
Đường Lăng hơi hơi nhắm mắt lại, thậm chí cô ấy còn nhớ rõ vẻ mặt kiêu ngạo của ba mình khi nói chuyện đó.
Ánh mắt ông là vui sướng thuần khiết.
Vẻ mặt yêu thương khi nhìn Đường Lăng cũng chân thành tha thiết.
“Cậu nói coi…..” Đường Lăng nhỏ giọng hỏi: “Ông đang lừa tớ hả? Có phải trước giờ ông chưa từng thật lòng thương tớ không?”
Tần Tịch không nói chuyện.
Cô duỗi tay ôm lấy bả vai Đường Lăng, để bạn tốt dựa vào vai mình thoải mái hơn chút.
Tần Tịch nhẹ nhàng vỗ vỗ cô ấy.
“Có phải ngay từ đầu ông đã gạt tớ rồi?” Đường Lăng lại hỏi.
Giọng nói của cô ấy càng ngày càng nhỏ, dần dần trở nên hàm hồ: “Có phải trước giờ ông…. Trước giờ ông…. Đều không cần đứa con gái này? Có phải ông cảm thấy…. đứa con gái là tớ….. chính là sai lầm lớn nhất….. ngay từ đầu…. đã sai!”
Tần Tịch lại vỗ vỗ vai Đường Lăng.
Cô không phải ba cô ấy, không đoán được lòng vòng quanh co trong lòng người nọ.
“Ông bảo đã mua nhà ở thành phố A cho tớ, để lại tài sản và tiền đủ nhiều cho mẹ tớ, còn có cổ phiếu, lợi tức….. cho đến khi bà mất, sẽ không ít đi phân nào. Đủ để đảm bảo mẹ tới nửa đời sau cơm áo không lo.”
“Ừ.” Tần Tịch nhẹ giọng đáp.
“Nên cho tớ, cũng giống vậy, không ít.” Đường Lăng lại nói.
“Nhà, tiền, cổ phiếu, lợi tức…..còn có một ít bất động sản ở thành phố A…. cả đời có thể cơm áo vô ưu.” Cô ấy nhỏ giọng nói.
“Như vậy là đủ à?” Đường Lăng hỏi lại: “Có phải chúng ta nên thỏa mãn với những thứ như vậy?”
“Cậu cảm thấy thế nào?” Tần Tịch hỏi.
“Mẹ tớ bảo tạm thới bà không muốn nhìn thấy tớ.” Đường Lăng duỗi tay sờ sờ mặt mình: “Bởi vì diện mạo tớ giống với ba tớ.”
“Để cô bình tâm vài ngày đi.”
“Tớ biết.” Giọng của Đường Lăng càng ngày càng thấp.
Hô hấp của cô ấy từ từ trở nên đều đều, cuối cùng cứ thế dựa vào vai Tần Tịch, ngủ say.
Trời đã tối đen.
Núi phía sau trường học rất an tĩnh, chỉ có đèn đường chiếu sáng qua đây.
Tần Tịch cẩn thận cởi mũ trên áo lông vũ của mình xuống, đội lên đầu bạn tốt.
Ba Đường Lăng yêu cô ấy không?
Cô cũng không biết.
Tần Tịch ngước mắt nhìn về phía phương xa.
Có lẽ là yêu đi, dù sao cũng mười mấy năm yêu thương như một, nếu tất cả chỉ là dối lừa, thì đáng sợ đến cỡ nào.
Có lẽ không yêu đi, nếu không thì, sao có thế cho Đường Lăng một dao sâu như vậy.
Một dao này, đâm vào lòng bạn tốt, cái loại đau đó, khảm vào tâm can, chết lặng.
Tần Tịch an tĩnh ngồi một lát.
Cô cũng biết cứ thế này thì không tốt.
Qua chừng 20 phút, cô duỗi tay lắc lắc Đường Lăng: “Lăng tử, tỉnh tỉnh, bọn mình về phòng ngủ.”
Đường Lăng không nhúc nhích.
Hô hấp của cô ấy vẫn cứ đều đều, mấy lon bia không đến mức làm cô ấy say được.
Nhưng bôn ba cả ngày lại thêm áp lực tâm lý.
Tần Tịch thở dài bất đắc dĩ.
Cô lấy di động ra, đang chuẩn bị gọi điện cho Âu Dương Nguyệt.
Cuộc gọi của Lê Phi đột nhiên nhảy ra: “Các cô ở đâu?”
“Ở núi sau trường học.” Tần Tịch nói.
“Ừm, cô ấy….” Dường như Lê Phi do dự chút, “Đường Lăng có sao không?”
“Uống say rồi.” Tần Tịch cũng không biết Lê Phi biết được bao nhiêu, đành phải hàm hồ trả lời: “Giờ đã ngủ rồi.”
Cô hạ giọng: “Tôi chuẩn bị đỡ cô ấy về, sợ cảm mạo.”
“Chờ tôi ba phút.” Lê Phi nói xong, cúp điện thoại luôn.
Tần Tịch: “???”
Cô nhìn màn hình di động dần dần tối xuống, chớp chớp mắt.
Có trì độn hơn đi nữa cũng nên cảm nhận được Lê Phi đối xử đặc biệt với Đường Lăng.
Có điều……
Tần Tịch nghiêm túc nhớ lại, hai người này, quen nhau cũng đã bao lâu đâu nhỉ.
Nhất kiến chung tình sao?
Nhưng mà cô không nghĩ thông, thân là một nam thần vạn thiếu nữ mê, Lê Phi lại thích kiểu của bạn tốt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.