Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 310:

Đường Sơn Nguyệt

07/05/2023

Ba phút sau, Lê Phi quả nhiên xuất hiện trước mặt các cô.

Anh ta chạy hơi nhanh, lúc đứng trước mặt Tần Tịch, hô hấp có hơi dồn dập.

“Cô ấy không sao chứ?” Lê Phi gật gật đầu với Tần Tịch xem như chào hỏi, ánh mắt nhanh chóng dừng trên người Đường Lăng.

Anh ta cúi người xuống, dò dò trán Đường Lăng: “Uống say? Uống bao nhiêu rồi?”

“Mấy lon bia.” Tần Tịch giải thích: “Có lẽ là do hơi mệt mỏi.”

“Ừm.” Lê Phi gật gật đầu.

Tần Tịch ngước mắt nhìn về phía anh ta.

Mí mắt đối phương hơi rũ xuống, khiến cô không nhìn thấy tinh quang nơi đáy mắt, cũng không đoán được tâm tư của anh ta.

“Để tôi đi.”

Đường Lăng vốn dĩ cao hơn Tần Tịch.

Bây giờ bộ dáng dựa hết lên người cô, khiến cô cũng có chút lung lay người rồi.

Lê Phi vội vàng đi lên một bước, giúp Tần Tịch giữ vững Đường Lăng.

Ánh mắt anh ta hơi ảm đạm đi.

Quay đầu nhìn Tần Tịch một cái.

Lê Phi vươn một đầu ngón tay đặt trước miệng mình, ra hiệu im lặng.

Sau đó anh ta hơi khom lưng, một tay ôm lấy bả vai Đường Lăng, một tay khác luồn qua đầu gối cô ấy, nhẹ nhàng ôm cô ấy lên.

Đường Lăng có gầy cũng là nữ sinh cao 1m7.

Lê Phi ôm cô ấy như vậy lại không có vẻ gì là quá sức.

Tần Tịch ngây người vài giây, mãi đến khi đối phương đã đi xuống đường xuống núi, cô mới vội vàng đuổi theo.

Mũ áo lông vũ của cô còn đội ở trên đầu Đường Lăng.

Tần Tịch mới rồi đội cho cô ấy rất kỹ, còn cột dây, lớp lông mềm mại ôm lấy hết khuôn mặt của cô ấy.

Làm cho mặt của Đường Lăng càng nhỏ hơn.

Chỉ là dưới đèn đường, sắc mặt cô ấy nhìn qua có vẻ tái nhợt.

Không biết có phải là do uống rượu xong không, môi lại đỏ bừng khác thường.

Lê Phi đi rất nhanh nhưng cũng rất ổn định.



Xe anh ta ngừng ngay dưới chân núi.

Tới bên cạnh xe, Tần Tịch vội vàng mở cửa xe, nhìn đối phương thật cẩn thận đặt Đường Lăng lên ghế sau.

Vẻ mặt bây giờ của anh ta đã trở nên thản nhiên, giống như chuyện này cũng chả là gì.

Chẳng qua là bạn tốt uống say nên giúp chút thôi.

Lê Phi nhìn chằm chằm Đường Lăng một lát, xoay người mở cửa ghế lái phụ cho Tần Tịch: “Đi thôi, đưa các cô về.”

Giọng nói của anh ta cũng trở nên bình thản.

Chỉ là sau khi ngồi vào ghế lái, Lê Phi chần chờ một chút, đột nhiên đè giọng nói: “Tần Tịch, chuyện này không cần nói cho người khác.”

“Ừ.” Tần Tịch gật gật đầu.

Lê Phi là diễn viên, cũng là minh tinh.

Tuy là anh ta dựa vào diễn xuất để kiếm cơm tương lai cũng dựa vào nó để trèo lên đỉnh.

Nhưng bây giờ anh ta vẫn còn trẻ tuổi, dung mạo tuấn mỹ, hình tượng mà công ty xây dựng cho anh ta, tuy là không cần đi trên con đường thần tượng nhưng chắc chắn cũng không đồng ý chuyện truyền ra tai tiếng sớm như vậy.

Tần Tịch biết gật gật đầu.

Huống hồ cho dù Lê Phi có bằng lòng, bạn tốt chắc gì đã thế đâu.

Tần Tịch nghĩ đến đây, nhịn không được lại quay đầu nhìn Đường Lăng.

Bạn tốt vẫn cứ nằm ở ghế sau, hô hấp vững vàng.

Như là không hề có cảm giác gì với chuyện mới xảy ra.

Ký túc xá nữ không xa, Lê Phi lái xe rất chậm cũng rất vững.

Vài phút sau, anh ta lại làm như cũ ôm Đường Lăng xuống khỏi xe.

Lúc này còn xem là đang ăn tết, dì quản lý ký túc xá dông dài vài câu.

Bà thấy Tần Tịch vẫn ngoan ngoãn, nên để Lê Phi đi lên lầu.

Âu Dương Nguyệt lệch múi giờ còn chưa điều chỉnh lại, nghe thấy tiếng mở cửa cũng chưa vén màn lên, chỉ lười biếng hỏi: “Các cậu về rồi à?”

Cô ấy cũng tự mình cười cười: “Đi phòng thí nghiệm thật à?”

“Ừ.” Tần Tịch mở cửa lên tiếng.

Cô xoay người ý bảo Lê Phi còn đang chờ ngoài phòng khách: “Lại phiền anh thêm chút nữa.”

“Ơ…..” Âu Dương Nguyệt mơ mơ màng màng nhô đầu ra, “Sao lại…. a a a a!”

Cô ấy bỗng nhiên hét lên một tiếng, nhanh chóng rụt đầu về.



Lúc vừa rồi cô ấy nhô đầu ra, đầu tóc rối bù, cũng không makeup.

Từ trong màn nhô đầu ra, không biết có dọa đến nam thần của cô ấy không.

Hơ?!

Âu Dương Nguyệt đột nhiên phản ứng lại!

Đúng ha, sao nam thần của cô lại xuất hiện ở ký túc xá các cô vậy.

Giống như còn ôm một người?

Cô vội vàng lại cẩn thận hé màn ra một chút, lộ ra một con mắt nhìn ra bên ngoài.

Lê Phi ôm Đường Lăng đứng ở cửa.

Anh ta không có ngẩng đầu: “Xin lỗi nha Âu Dương, chưa chào hỏi đã đi lên rồi.”

“Không…… Không có gì……” Âu Dương Nguyệt lẩm bẩm nói.

Sao lại thế này?

Cô bị hồ đồ luôn!

Lê Phi nhanh chóng làm theo chỉ dẫn của Tần Tịch, ôm Đường Lăng qua, cẩn thận đặt lên ghế của cô ấy.

“Được rồi.” Tần Tịch duỗi tay đỡ lấy bạn tốt: “Hôm nay làm phiền anh rồi.”

“Không có gì.” Lê Phi lắc đầu.

Anh nhìn sâu vào Đường Lăng một cái, sau đó xoay người, đi ra khỏi ký túc xá.

“Tôi về trước.” Lê Phi không quay đầu lại.

Anh ta đưa lưng về phía Tần Tịch, vẫy vẫy tay chào tạm biệt, còn săn sóc mà đóng cửa ký túc xá lại cho bọn cô.

Chờ bên ngoài truyền tới tiếng đóng cửa, Âu Dương Nguyệt mới từ trên giường bò xuống.

“Éo mẹo, rốt cuộc ra xảy ra chuyện gì vậy?” Cô ấy mặc áo ngủ, duỗi tay sờ sờ trán Đường Lăng.

Âu Dương Nguyệt hít hít cái mũi, lại tiến đến trước người Tần Tịch ngửi ngửi: “Các cậu uống rượu?”

“Bia.” Tần Tịch nhẹ nhàng lắc đầu với cô ấy.

Đường Lăng an an tĩnh tĩnh nằm ở trên bàn, hô hấp vững vàng, thoạt nhìn là thật sự say, hơn nữa ngủ thật sự ngon.

“Lăng tử làm sao bây giờ?” Âu Dương Nguyệt chớp chớp mắt, “Không thể để cậu ấy ngủ ở đây cả đêm được.”

“Ừ, tớ rửa mặt cho cậu ấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook