Chương 325:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Tay duỗi ra mở cửa xe, đóng lại, sau đó là tiếng khóa xe.
Sau đó nữa là tiếng bước chân trầm ổn vang lên, càng ngày càng gần cô.
Cũng chính là vào lúc này, “Đinh ——” một tiếng vang nhỏ, thang máy ngừng ở trước mặt cô, chậm rãi mở ra.
Cửa còn chưa mở ra hết, bên trong đã truyền tới giọng nói của một người đàn ông trung niên.
“Lạc tổng đúng là tuổi trẻ tài cao, cả thành phố A này, cũng chỉ có ngài chấp nhận 5 phần lợi tức.” Đối phương cười rất sung sướng, “Chúng tôi rất bằng lòng thể hiện sự chân thành, muốn hợp tác với Lạc tổng.”
Tần Tịch nao nao.
Ý cười nhàn nhạt trên mặt cô còn chưa kịp thu lại, hai tròng mắt cứ thế rơi thẳng vào một ánh mắt thâm thúy.
Bên người Lạc Phỉ còn có trợ lý đi theo, vẻ mặt lạnh nhạt đứng trong thang máy.
Trong thang máy còn có người đàn ông trung niên, tây trang giày da, bên ngoài khoác áo khoác đen, cười có vẻ lấy lòng nhìn Lạc Phỉ.
Vừa rồi nói chuyện chính là người đàn ông trung niên này.
Lạc Phỉ lại như hoàn toàn thờ ơ.
Chỉ vào lúc thang máy mở ra trong nháy mắt, vẻ mặt lạnh như băng mới xuất hiện một vết rách rất nhỏ.
Có lẽ hắn ta cũng không nghĩ tới sẽ đụng phải Tần Tịch ở chỗ này.
Cũng không nghĩ tới, cửa thang máy mở ra, Tần Tịch đứng trước mắt, nở một nụ cười xinh đẹp.
Tâm trạng của đối phương có lẽ rất vui, lông mày khóe mắt như tắm trong gió xuân.
Vốn là hai tròng mắt linh động sáng người lúc ngậm ý cười càng rực rỡ, hai gò má ửng hồng nhàn nhạt, nhìn còn non mềm vũ mị hơn cả cánh hoa anh đào.
Lạc Phỉ đột nhiên không kịp đề phòng, trái tim như bị vuốt mèo cào nhẹ một cái.
Trong nháy mắt đó, hắn gần như tham lam nhìn một Tần Tịch như vậy.
Đây là người hắn tưởng niệm thật lâu, lại vẫn bỏ lỡ, cuối cùng không cách nào có được.
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh hắn đúng là thành tinh, nháy mắt ngậm miệng lại.
Ông ta như suy nghĩ gì đó, nhanh chóng lướt nhìn Tần Tịch một cái rồi nhanh nhanh thu hồi tầm mắt.
Vẻ tươi cười trên mặt Tần Tịch dần dần nhạt đi.
Hai tay rũ bên người cô, chậm rãi nắm chặt, sau đó lại lặng lẽ thả lỏng.
Cảnh cảo ngày đó của Lạc Phỉ, còn quanh quẩn bên tai cô.
Rất nhanh, Lạc Phỉ cũng cụp mắt xuống.
Hắn dời ánh mắt đi, giống như không quen biết Tần Tịch, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua mặt cô, đi ra khỏi thang máy.
Tần Tịch im lặng tránh ra.
Lúc đi ngang người nhau, trên người đối phương truyền đến hương tuyết tùng thoang thoảng.
Trợ lý Lạc Phỉ với người đàn ông trung niên kia cũng nhanh chóng bước theo.
Chỉ là lúc đi ngang Tần Tịch, bước chân người đàn ông trung niên kia hơi dừng lại, lại nhìn cô thêm một cái.
Ông ta cũng không nói gì, nhanh chóng đuổi kịp bước chân Lạc Phỉ, nhanh đi tới chỗ bọn họ dừng xe.
Ngô Hi Ngạn đi tới bên cạnh Tần Tịch.
Anh đương nhiên cũng thấy Lạc Phỉ.
Anh là con trai út Ngô gia, tuy là rất ít khi xuất hiện công khai lộ diện trong những trường hợp của công ty gia đình, cũng gần như không quan tâm tới chuyện làm ăn trong nhà.
Nhưng vẫn biết Lạc Phỉ.
Hơn nữa lần trước ở sân bay, anh cũng nhìn thấy Tần Tịch đứng cùng một chỗ với đối phương, hình như biết nhau.
Nhưng giờ xem ra, Tần Tịch với Lạc Phỉ là người hoàn toàn xa lạ.
Bằng không cũng không đến mức, mặt giáp mặt như thế, chào hỏi đơn giản cũng không làm.
“Sao thế?” Ngô Hi Ngạn nhìn Lạc Phỉ đi rồi, thu lại ánh mắt nhìn về phía Tần Tịch.
Cửa thang máy một lần nữa đóng lại.
Anh duỗi tay, lại mở cửa ra.
“Tần Tiểu Tịch?” Ngô Hi Ngạn lại gọi Tần Tịch một tiếng.
“Dạ?” Tần Tịch bừng tỉnh hoàn hồn: “Không có gì”
Cửa thang máy lại mở ra, cô vội vội vàng vàng bước vào thang máy, “Chúng ta lên nhanh đi, mấy người Âu Dương đang giục rồi.”
Tần Tịch nói, giơ giơ di động trong tay lên.
Ngô Hi Ngạn cũng không hỏi gì nhiều.
Anh chỉ quay đầu, nhìn về phía Lạc Phỉ rời đi.
Đoàn người đã nhanh chóng đi tới xe của bọn họ.
Người đàn ông trung niên ân cần mở cửa ghế sau cho hắn, cung kính chờ hắn lên xe.
Lạc Phỉ lại không lên xe ngay.
Hắn cũng đang nhìn về phía bọn Tần Tịch, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Giống như trên đời này không có gì khiến cho hắn lại chú ý tới.
Lúc Ngô Hi Ngạn nhìn qua, đúng lúc Lạc Phỉ cũng nhìn về phía anh.
Ánh mắt hắn ta cuối cùng cũng thay đổi chút, trong mắt hiện lên tia hắc ám.
Sau đó không chút do dự lên xe, không hề dừng lại.
“Lái xe đi.” Lạc Phỉ nhàn nhạt phân phó.
Hắn ngửa lưng tựa vào ghế ngồi, chậm rãi nhắm hai mắt.
Bộ dáng cười tủm tỉm của Tần Tịch, giống như lại xuất hiện trước mắt.
Cô cũng từng cười như thế với hắn rồi.
Cũng từng thể hiện một mặt tốt đẹp nhất của cô trước mắt hắn như vậy.
Mà bây giờ, tươi cười hắn ta có được dễ như trở bàn tay, lại chỉ còn là một ảo ảnh hư vô.
Mỗi khi hắn muốn giơ tay chạm vào, sẽ biến mất không thấy nữa.
“Đi……” Lạc Phỉ mở to mắt, ngơ ngẩn nhìn phía trước.
Trợ lý trên ghế phụ vội vàng quay đầu nhìn hắn, cung kính hỏi: “Đi ngoại ô thành đông ạ?”
“…… Thôi” Lạc Phỉ lắc đầu.
Sau đó nữa là tiếng bước chân trầm ổn vang lên, càng ngày càng gần cô.
Cũng chính là vào lúc này, “Đinh ——” một tiếng vang nhỏ, thang máy ngừng ở trước mặt cô, chậm rãi mở ra.
Cửa còn chưa mở ra hết, bên trong đã truyền tới giọng nói của một người đàn ông trung niên.
“Lạc tổng đúng là tuổi trẻ tài cao, cả thành phố A này, cũng chỉ có ngài chấp nhận 5 phần lợi tức.” Đối phương cười rất sung sướng, “Chúng tôi rất bằng lòng thể hiện sự chân thành, muốn hợp tác với Lạc tổng.”
Tần Tịch nao nao.
Ý cười nhàn nhạt trên mặt cô còn chưa kịp thu lại, hai tròng mắt cứ thế rơi thẳng vào một ánh mắt thâm thúy.
Bên người Lạc Phỉ còn có trợ lý đi theo, vẻ mặt lạnh nhạt đứng trong thang máy.
Trong thang máy còn có người đàn ông trung niên, tây trang giày da, bên ngoài khoác áo khoác đen, cười có vẻ lấy lòng nhìn Lạc Phỉ.
Vừa rồi nói chuyện chính là người đàn ông trung niên này.
Lạc Phỉ lại như hoàn toàn thờ ơ.
Chỉ vào lúc thang máy mở ra trong nháy mắt, vẻ mặt lạnh như băng mới xuất hiện một vết rách rất nhỏ.
Có lẽ hắn ta cũng không nghĩ tới sẽ đụng phải Tần Tịch ở chỗ này.
Cũng không nghĩ tới, cửa thang máy mở ra, Tần Tịch đứng trước mắt, nở một nụ cười xinh đẹp.
Tâm trạng của đối phương có lẽ rất vui, lông mày khóe mắt như tắm trong gió xuân.
Vốn là hai tròng mắt linh động sáng người lúc ngậm ý cười càng rực rỡ, hai gò má ửng hồng nhàn nhạt, nhìn còn non mềm vũ mị hơn cả cánh hoa anh đào.
Lạc Phỉ đột nhiên không kịp đề phòng, trái tim như bị vuốt mèo cào nhẹ một cái.
Trong nháy mắt đó, hắn gần như tham lam nhìn một Tần Tịch như vậy.
Đây là người hắn tưởng niệm thật lâu, lại vẫn bỏ lỡ, cuối cùng không cách nào có được.
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh hắn đúng là thành tinh, nháy mắt ngậm miệng lại.
Ông ta như suy nghĩ gì đó, nhanh chóng lướt nhìn Tần Tịch một cái rồi nhanh nhanh thu hồi tầm mắt.
Vẻ tươi cười trên mặt Tần Tịch dần dần nhạt đi.
Hai tay rũ bên người cô, chậm rãi nắm chặt, sau đó lại lặng lẽ thả lỏng.
Cảnh cảo ngày đó của Lạc Phỉ, còn quanh quẩn bên tai cô.
Rất nhanh, Lạc Phỉ cũng cụp mắt xuống.
Hắn dời ánh mắt đi, giống như không quen biết Tần Tịch, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua mặt cô, đi ra khỏi thang máy.
Tần Tịch im lặng tránh ra.
Lúc đi ngang người nhau, trên người đối phương truyền đến hương tuyết tùng thoang thoảng.
Trợ lý Lạc Phỉ với người đàn ông trung niên kia cũng nhanh chóng bước theo.
Chỉ là lúc đi ngang Tần Tịch, bước chân người đàn ông trung niên kia hơi dừng lại, lại nhìn cô thêm một cái.
Ông ta cũng không nói gì, nhanh chóng đuổi kịp bước chân Lạc Phỉ, nhanh đi tới chỗ bọn họ dừng xe.
Ngô Hi Ngạn đi tới bên cạnh Tần Tịch.
Anh đương nhiên cũng thấy Lạc Phỉ.
Anh là con trai út Ngô gia, tuy là rất ít khi xuất hiện công khai lộ diện trong những trường hợp của công ty gia đình, cũng gần như không quan tâm tới chuyện làm ăn trong nhà.
Nhưng vẫn biết Lạc Phỉ.
Hơn nữa lần trước ở sân bay, anh cũng nhìn thấy Tần Tịch đứng cùng một chỗ với đối phương, hình như biết nhau.
Nhưng giờ xem ra, Tần Tịch với Lạc Phỉ là người hoàn toàn xa lạ.
Bằng không cũng không đến mức, mặt giáp mặt như thế, chào hỏi đơn giản cũng không làm.
“Sao thế?” Ngô Hi Ngạn nhìn Lạc Phỉ đi rồi, thu lại ánh mắt nhìn về phía Tần Tịch.
Cửa thang máy một lần nữa đóng lại.
Anh duỗi tay, lại mở cửa ra.
“Tần Tiểu Tịch?” Ngô Hi Ngạn lại gọi Tần Tịch một tiếng.
“Dạ?” Tần Tịch bừng tỉnh hoàn hồn: “Không có gì”
Cửa thang máy lại mở ra, cô vội vội vàng vàng bước vào thang máy, “Chúng ta lên nhanh đi, mấy người Âu Dương đang giục rồi.”
Tần Tịch nói, giơ giơ di động trong tay lên.
Ngô Hi Ngạn cũng không hỏi gì nhiều.
Anh chỉ quay đầu, nhìn về phía Lạc Phỉ rời đi.
Đoàn người đã nhanh chóng đi tới xe của bọn họ.
Người đàn ông trung niên ân cần mở cửa ghế sau cho hắn, cung kính chờ hắn lên xe.
Lạc Phỉ lại không lên xe ngay.
Hắn cũng đang nhìn về phía bọn Tần Tịch, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Giống như trên đời này không có gì khiến cho hắn lại chú ý tới.
Lúc Ngô Hi Ngạn nhìn qua, đúng lúc Lạc Phỉ cũng nhìn về phía anh.
Ánh mắt hắn ta cuối cùng cũng thay đổi chút, trong mắt hiện lên tia hắc ám.
Sau đó không chút do dự lên xe, không hề dừng lại.
“Lái xe đi.” Lạc Phỉ nhàn nhạt phân phó.
Hắn ngửa lưng tựa vào ghế ngồi, chậm rãi nhắm hai mắt.
Bộ dáng cười tủm tỉm của Tần Tịch, giống như lại xuất hiện trước mắt.
Cô cũng từng cười như thế với hắn rồi.
Cũng từng thể hiện một mặt tốt đẹp nhất của cô trước mắt hắn như vậy.
Mà bây giờ, tươi cười hắn ta có được dễ như trở bàn tay, lại chỉ còn là một ảo ảnh hư vô.
Mỗi khi hắn muốn giơ tay chạm vào, sẽ biến mất không thấy nữa.
“Đi……” Lạc Phỉ mở to mắt, ngơ ngẩn nhìn phía trước.
Trợ lý trên ghế phụ vội vàng quay đầu nhìn hắn, cung kính hỏi: “Đi ngoại ô thành đông ạ?”
“…… Thôi” Lạc Phỉ lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.