Chương 326:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Hắn lại lần nữa nhắm mắt, đè giọng hỏi: “Lê Phi đâu?”
“Phi thiếu đang quay gameshow cuối tuần này, không ở thành phố A.”
“Đi biệt thự của nói.” Lạc Phỉ nói: “Sau đó các người về nhà đi.”
Gian biệt thự kia, thiết kế và trang trí tất cả đều do Lạc Phỉ làm.
Nhà ăn trong vườn hoa, trần nhà phòng ngủ, thậm chí cả mái nhà sân thượng, thiết kế lồng chim với bàn đu dây.
Bàn đu dây rất lớn, bên cạnh còn để một cái bàn nhỏ.
Lạc Phỉ duỗi tay bưng chén rượu lên, màu hổ phách thêm đá, vào đêm xuân se lạnh, giống như sông băng chậm rãi chảy qua thực quản hắn.
Hắn uống cạn rượu trong ly, nhéo mắt tựa lưng vào ghế.
Không trung bị vô số khung sắt cắt thành mảnh nhỏ.
Lúc trước bọn họ đang làm gì?
Mặt Tần Tịch thật đỏ…...
Ngô Hi Ngạn cũng tốt, không đến nỗi nào nhỉ……..
Lạc Phỉ thấy châm chọc cười lạnh thành tiếng.
Bọn họ còn có thể làm gì?
Hắn ta lại rót cho mình một ly rượu.
Rượu lạnh như băng, lại làm cho máu hắn nóng lên.
Cái này bàn đu dây này, là Tần Tịch thích nhất.
Thỉnh thoảng cả người cô sẽ rúc vào trong, mặc quần áo ở nhà mềm mại thoải mái, vừa ăn điểm tâm vừa sung sướng coi phim điện ảnh.
Đương nhiên, những lúc như vậy rất ít rất ít.
Bởi vì cô giống như hắn, luôn bận rộn lắm.
Lạc Phỉ nhớ rõ có một lần, họ khó lắm mới có ba ngày nghỉ phép.
Hắn nói muốn mang Tần Tịch đi nghỉ phép, đối phương lại cự tuyệt.
Cô cứ sung sướng ở nhà rúc trong ổ đu đây, ôm Tv cứng ngắc vui sướng coi hết phim điện ảnh.
Bên cạnh ghế dựa bây giờ, bày một bàn nhỏ xinh xắn.
Phía trên để một ít đồ ăn vặt và trái cây cô thích.
Sau đó Tần Tịch cảm thấy thoả mãn rúc một chỗ, vừa rúc là cả nửa ngày.
Cho dù bị Lạc Phỉ cười nhạo, nói cô ở nhà khác gì chim yến trong lồng, cô cũng không tức giận.
Còn học theo chim yến vẫy vẫy hai cánh tay, mềm mại ngọt ngào kêu: chủ nhân, muốn cho ăn.
Đó là thời gian bọn họ được thả lỏng thoải mái.
Lúc ấy Lạc Phỉ chỉ thấy bình đạm đến mức thấy không thú vị.
Nhưng mà hiện tại nhớ lại tới, hắn thật sự nhớ……….
Lạc Phỉ chậm rãi mở to mắt, lại nhìn về phía bàn đu dây.
Có trong nháy mắt như vậy.
Có lẽ vì mình nhìn thấy mới rồi Tần Tịch cười đáng yêu vì một người đàn ông khác.
Dòng máu thô bạo xém chút nữa khiến hắn mất đi lý trí.
Hắn thực sự muốn, bắt cóc cô mang tới đây, mặc kệ cô có bằng lòng không, đều không cho cô đi gặp bất kỳ ai cả.
Đôi mắt Lạc Phỉ đều đỏ lên như máu.
Cứ thể biến cô thuộc về hắn.
Cũng chỉ có thể nhìn thấy hắn!
Thời gian tiếp theo, Tần Tịch và mấy bạn tốt tiến vào trạng thái liều mạng.
Các cô tốn một ngày một đêm xử lý xong toàn bộ số liệu.
Chỉ tuỳ tiện ngủ chừng ba, bốn tiếng rồi xuất số liệu xử lý xong ra, lại thảo luận phân tích đơn giản.
“Thế nào?” Âu Dương Nguyệt còn đang bởi vì lời nói của Trịnh Tiên Lỗi mà căng thẳng: “Phát hiện vấn đề gì không?”
“Không.” Tần Tịch nhanh chóng xuất biểu đồ hình cột ra.
Nếu thật sự có vấn đề, không lý nào bọn cô không nhìn ra chút xíu manh mối gì.
Âu Dương Nguyệt quay đầu nhìn Đường Lăng, đối phương cũng lắc đầu.
“Chờ đàn anh Ngô bận xong, đi hỏi anh ấy.” Tần Tịch nói quyết đoán.
Cô hạ quyết tâm không hề rối rắm vấn đề này.
Trong lúc phân tích số liệu, các cô cũng đã chải vuốt hết tất cả các bước đi khi làm thí nghiệm lần nữa rồi.
Ít nhất trong phạm vi năng lực của các cô cũng không tìm được vấn đề các cô có thể phát hiện và giải quyết như Trịnh Thiên Lỗi nói.
“Nhưng mà thầy Trịnh…….” Âu Dương Nguyệt nhíu mày, “Thầy ấy không phải đang đùa giỡn bọn mình đâu ha?”
“Vấn đề này không cần rối rắm.” Tần Tịch nói: “Bây giờ tất cả số liệu đã xử lý xong, kết quả thí nghiệm…….”
Cô cười tuyên bố: “Cơ bản phù hợp mong muốn!”
Tần tịch đứng lên, nắm lấy một tay Âu Dương Nguyệt, cùng làm động tác: “Oh yeah!”
“Nhưng mà….”
“Âu Dương.” Tần Tịch thuận thế xoa xoa tóc cô ấy, “Đừng lo lắng, nếu thầy Trịnh cũng nói, là vấn đề nhỏ, thế thì chắc chắn không ảnh hướng tới phương hướng. Chúng ta hiện tại phải làm, là tranh thủ thời gian viết báo cáo với luận văn.”
Cô nói rồi nhìn về phía Kiều Sơ Hạ và Đường Lăng: “Số liệu ở đây cả, vẫn quy tắc cũ, lựa chọn phần mình muốn viết theo cách nhìn của bản thân.”
“Nhưng mà lần này, cần phải có một báo cáo thí nghiệm với thêm một bài luận văn.”
Tần Tịch nói: “Đúng rồi, đàn anh Ngô đồng ý ngày mai cho bọn mình tới phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong, bọn họ có kết quả giai đoạn ba. Đúng lúc bọn mình có thể tranh thủ học.”
“Sau đó thì thời gian đã rất gấp rút, mọi người phải tranh thủ hết mức. Cố gắng lâu thế rồi, bọn mình phải xin được tư cách tham dự, cho dù cuối cùng có không được, cũng sẽ không hối hận, đúng không?” Tần Tịch nói.
“Ừ.” Ngay cả Âu Dương Nguyệt cũng nghiêm túc gật gật đầu.
Có điều……..
Cô ấy nhìn máy tính Tần Tịch: “Tiểu Tịch, lần này cậu chọn trước đi.”
Âu Dương Nguyệt nói: “Lần này cậu nỗ lực nhiều nhất, trả giá cũng nhiều nhất, đương nhiên nên chọn trước.”
“Đúng!” Kiều Sơ Hạ cũng gật đầu: “Lần trước là bọn tớ chọn trước, lần này đến lượt cậu.”
“Không cần.” Tần Tịch đang muốn tiếp tục giải thích, di động cô đột nhiên vang lên.
Cô nhìn màn hình, hơi kinh ngạc ngận điện thoại: “Đàn chị Lương Thu Thu? Có chuyện gì vậy ạ?”
“Tiểu Tịch, giờ em có tiện qua phòng thí nghiệm không?” Giọng nói Lương Thu Thu có hơi sốt ruột, “Giờ qua ngay được không?”
Chị ấy nói: “Đàn anh Ngô bên này xảy ra chút chuyện.”
“Phi thiếu đang quay gameshow cuối tuần này, không ở thành phố A.”
“Đi biệt thự của nói.” Lạc Phỉ nói: “Sau đó các người về nhà đi.”
Gian biệt thự kia, thiết kế và trang trí tất cả đều do Lạc Phỉ làm.
Nhà ăn trong vườn hoa, trần nhà phòng ngủ, thậm chí cả mái nhà sân thượng, thiết kế lồng chim với bàn đu dây.
Bàn đu dây rất lớn, bên cạnh còn để một cái bàn nhỏ.
Lạc Phỉ duỗi tay bưng chén rượu lên, màu hổ phách thêm đá, vào đêm xuân se lạnh, giống như sông băng chậm rãi chảy qua thực quản hắn.
Hắn uống cạn rượu trong ly, nhéo mắt tựa lưng vào ghế.
Không trung bị vô số khung sắt cắt thành mảnh nhỏ.
Lúc trước bọn họ đang làm gì?
Mặt Tần Tịch thật đỏ…...
Ngô Hi Ngạn cũng tốt, không đến nỗi nào nhỉ……..
Lạc Phỉ thấy châm chọc cười lạnh thành tiếng.
Bọn họ còn có thể làm gì?
Hắn ta lại rót cho mình một ly rượu.
Rượu lạnh như băng, lại làm cho máu hắn nóng lên.
Cái này bàn đu dây này, là Tần Tịch thích nhất.
Thỉnh thoảng cả người cô sẽ rúc vào trong, mặc quần áo ở nhà mềm mại thoải mái, vừa ăn điểm tâm vừa sung sướng coi phim điện ảnh.
Đương nhiên, những lúc như vậy rất ít rất ít.
Bởi vì cô giống như hắn, luôn bận rộn lắm.
Lạc Phỉ nhớ rõ có một lần, họ khó lắm mới có ba ngày nghỉ phép.
Hắn nói muốn mang Tần Tịch đi nghỉ phép, đối phương lại cự tuyệt.
Cô cứ sung sướng ở nhà rúc trong ổ đu đây, ôm Tv cứng ngắc vui sướng coi hết phim điện ảnh.
Bên cạnh ghế dựa bây giờ, bày một bàn nhỏ xinh xắn.
Phía trên để một ít đồ ăn vặt và trái cây cô thích.
Sau đó Tần Tịch cảm thấy thoả mãn rúc một chỗ, vừa rúc là cả nửa ngày.
Cho dù bị Lạc Phỉ cười nhạo, nói cô ở nhà khác gì chim yến trong lồng, cô cũng không tức giận.
Còn học theo chim yến vẫy vẫy hai cánh tay, mềm mại ngọt ngào kêu: chủ nhân, muốn cho ăn.
Đó là thời gian bọn họ được thả lỏng thoải mái.
Lúc ấy Lạc Phỉ chỉ thấy bình đạm đến mức thấy không thú vị.
Nhưng mà hiện tại nhớ lại tới, hắn thật sự nhớ……….
Lạc Phỉ chậm rãi mở to mắt, lại nhìn về phía bàn đu dây.
Có trong nháy mắt như vậy.
Có lẽ vì mình nhìn thấy mới rồi Tần Tịch cười đáng yêu vì một người đàn ông khác.
Dòng máu thô bạo xém chút nữa khiến hắn mất đi lý trí.
Hắn thực sự muốn, bắt cóc cô mang tới đây, mặc kệ cô có bằng lòng không, đều không cho cô đi gặp bất kỳ ai cả.
Đôi mắt Lạc Phỉ đều đỏ lên như máu.
Cứ thể biến cô thuộc về hắn.
Cũng chỉ có thể nhìn thấy hắn!
Thời gian tiếp theo, Tần Tịch và mấy bạn tốt tiến vào trạng thái liều mạng.
Các cô tốn một ngày một đêm xử lý xong toàn bộ số liệu.
Chỉ tuỳ tiện ngủ chừng ba, bốn tiếng rồi xuất số liệu xử lý xong ra, lại thảo luận phân tích đơn giản.
“Thế nào?” Âu Dương Nguyệt còn đang bởi vì lời nói của Trịnh Tiên Lỗi mà căng thẳng: “Phát hiện vấn đề gì không?”
“Không.” Tần Tịch nhanh chóng xuất biểu đồ hình cột ra.
Nếu thật sự có vấn đề, không lý nào bọn cô không nhìn ra chút xíu manh mối gì.
Âu Dương Nguyệt quay đầu nhìn Đường Lăng, đối phương cũng lắc đầu.
“Chờ đàn anh Ngô bận xong, đi hỏi anh ấy.” Tần Tịch nói quyết đoán.
Cô hạ quyết tâm không hề rối rắm vấn đề này.
Trong lúc phân tích số liệu, các cô cũng đã chải vuốt hết tất cả các bước đi khi làm thí nghiệm lần nữa rồi.
Ít nhất trong phạm vi năng lực của các cô cũng không tìm được vấn đề các cô có thể phát hiện và giải quyết như Trịnh Thiên Lỗi nói.
“Nhưng mà thầy Trịnh…….” Âu Dương Nguyệt nhíu mày, “Thầy ấy không phải đang đùa giỡn bọn mình đâu ha?”
“Vấn đề này không cần rối rắm.” Tần Tịch nói: “Bây giờ tất cả số liệu đã xử lý xong, kết quả thí nghiệm…….”
Cô cười tuyên bố: “Cơ bản phù hợp mong muốn!”
Tần tịch đứng lên, nắm lấy một tay Âu Dương Nguyệt, cùng làm động tác: “Oh yeah!”
“Nhưng mà….”
“Âu Dương.” Tần Tịch thuận thế xoa xoa tóc cô ấy, “Đừng lo lắng, nếu thầy Trịnh cũng nói, là vấn đề nhỏ, thế thì chắc chắn không ảnh hướng tới phương hướng. Chúng ta hiện tại phải làm, là tranh thủ thời gian viết báo cáo với luận văn.”
Cô nói rồi nhìn về phía Kiều Sơ Hạ và Đường Lăng: “Số liệu ở đây cả, vẫn quy tắc cũ, lựa chọn phần mình muốn viết theo cách nhìn của bản thân.”
“Nhưng mà lần này, cần phải có một báo cáo thí nghiệm với thêm một bài luận văn.”
Tần Tịch nói: “Đúng rồi, đàn anh Ngô đồng ý ngày mai cho bọn mình tới phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong, bọn họ có kết quả giai đoạn ba. Đúng lúc bọn mình có thể tranh thủ học.”
“Sau đó thì thời gian đã rất gấp rút, mọi người phải tranh thủ hết mức. Cố gắng lâu thế rồi, bọn mình phải xin được tư cách tham dự, cho dù cuối cùng có không được, cũng sẽ không hối hận, đúng không?” Tần Tịch nói.
“Ừ.” Ngay cả Âu Dương Nguyệt cũng nghiêm túc gật gật đầu.
Có điều……..
Cô ấy nhìn máy tính Tần Tịch: “Tiểu Tịch, lần này cậu chọn trước đi.”
Âu Dương Nguyệt nói: “Lần này cậu nỗ lực nhiều nhất, trả giá cũng nhiều nhất, đương nhiên nên chọn trước.”
“Đúng!” Kiều Sơ Hạ cũng gật đầu: “Lần trước là bọn tớ chọn trước, lần này đến lượt cậu.”
“Không cần.” Tần Tịch đang muốn tiếp tục giải thích, di động cô đột nhiên vang lên.
Cô nhìn màn hình, hơi kinh ngạc ngận điện thoại: “Đàn chị Lương Thu Thu? Có chuyện gì vậy ạ?”
“Tiểu Tịch, giờ em có tiện qua phòng thí nghiệm không?” Giọng nói Lương Thu Thu có hơi sốt ruột, “Giờ qua ngay được không?”
Chị ấy nói: “Đàn anh Ngô bên này xảy ra chút chuyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.