Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 328:

Đường Sơn Nguyệt

07/05/2023

Phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong cái gì cũng là nhất, gian phòng nghỉ ngơi cũng không tệ.

Sạch sẽ, sáng sủa, ngoài một chiếc giường mềm mại ra, còn bày một cái bàn với một cái sô pha đơn,

Trên tường đối diện sô pha treo một cái TV không lớn.

Tần Tịch cũng ở chỗ này rồi, lúc trực buổi tối nhàm chán, có thể xem TV giết thời gian.

Lúc này bức rèm trong phòng nghỉ được kéo lên, che khuất ánh sáng ngoài cửa sổ.

Đèn trên trần nhà tỏa ánh sáng, mạ lên người như thế nào một tầng ánh sáng nhu hòa.

Anh vẫn đưa lưng về phía Tần Tịch đang đứng cạnh bàn, thân trên trần trụi.

Vai thật rộng, eo nhỏ thật.

Trên lưng không có một chút thịt thừa, dáng người đẹp ngoài dự đoán.

Áo sơ mi với áo lông dê màu xám đạm tiện tay vứt một bên.

Tần Tịch thở sâu, chậm rãi đi qua đi.

Cô không dám nhìn chằm chằm phía sau lưng Ngô Hi Ngạn, ánh mắt hoảng loạn, cuối cùng rơi xuống áo lông dê màu xám.

Cô cảm thấy nhất định đàn anh rất thích màu xám, bởi vì Tần Tịch nhìn thấy không chỉ một lần anh mặc áo có màu này.

Đậm đậm, nhạt nhạt, cổ cao, cổ V đều có.

“Tần Tịch.” Ngô Hi Ngạn hơi hơi nghiêng đầu, “Lương Thu Thu gọi điện thoại cho em?”

“Dạ.” Tần Tịch hàm hàm hồ hồ đáp.

Cô tùy tiện gật gật đầu, ánh mắt vẫn không dám nhìn Ngô Hi Ngạn.

Áo lông nhìn qua rất mềm mại, trên tay áo….

Ý?!

Lúc này Tần Tịch mới chú ý tới, tay áo lông có chút không đúng.

Cô vội vàng bước lên một bước, vừa định duỗi tay nhấc áo lông lên.

Một bàn tay thon dài khô ráo đột nhiên duỗi ta, cầm cổ tay cô.

“Đừng chạm vào.” Ngô Hi Ngạn nói.

“Em biết, em không có định chạm vào ống tay áo…..” Tần Tịch nói một nửa mới nhận ra……

Cô cũng không bất chấp hết, trở tay nắm lấy tay Ngô Hi Ngạn, quay đầu nhìn về phía anh.



“Đàn anh anh không sao chứ?” Tần Tịch có chút sốt ruột đánh giá anh một cái: “Đàn chị Lương Thu Thu nói là axit mạnh, là gì vậy? Anh có bị thương không?”

“Không có gì.” Một cái tay khác của Ngô Hi Ngạn cũng duỗi qua, nắm lấy cái tay Tần Tịch sắp duỗi tới người anh, “Dính lên quần áo một chút, anh không bị thương.”

Anh nói: “Đừng lo lắng.”

Tần Tịch không tin.

Cô nhìn nghiêm túc từ trên xuống dưới một vòng, đúng là không nhìn thấy dấu vết bỏng rát gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

“May mắn là mùa đông.” Tần Tịch yên lòng.

“Cũng may mắn có áo blouse trắng.” Ngô Hi Ngạn nói.

“Dạ.” Cô quay đầu, trong lòng còn sợ nhìn áo lông màu xám đậm kia, “Trên quần áo.”

“Vài giọt.” Ngô Hi Ngạn lắc đầu, “Xử lý chút là được.”

“Dạ.” Tần Tịch lại gật gật đầu, “Người khác không sao chứ ạ?”

“Đều không sao cả.”

Tần Tịch lại nhẹ giọng “dạ” một tiếng.

Bây giờ cô đứng rất gần Ngô Hi Ngạn, trong lòng hơi hơi động.

Mới vừa rồi nhìn thấy là sau lưng, giờ thì…..

Cô căn bản không có cố tình nhìn, cũng có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ dưới da thịt đối phương, cơ bắp cuồn cuộn.

Tần Tịch vẫn biết Ngô Hi Ngạn luôn kiên trì rèn luyện.

Nhưng mà cô cảm thấy, cũng chính là cùng trình độ của mình với Đường Lăng đi.

Dù sao chạy bộ mỗi ngày, tố chất thân thể không có trở ngại là được.

Tất cả đều là vì phục vụ nghiên cứu khoa học!

Không nghĩ tới dáng người Ngô Hi Ngạn, lại đẹp như vậy!

Đúng kiểu mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo thì có thịt.

Giống như lúc này Tần Tịch mới nhận ra, bọn họ bây giờ cách rất gần.

Khoảng cách giữa hai người không tới nửa thước*, thậm chí cô còn có thể cảm giác được, hô hấp của Ngô Hi Ngạn nhẹ nhàng phất qua tóc cô.

*1 Thước=1/3 mét.

Chỉ cần cô muốn giơ tay là có thể chạm tới…….



Trong phòng nghỉ không có người khác, màn cũng được kéo lên.

Chỉ có ánh sáng ấm áp của đèn LED, hòa thuận vui vẻ.

Bọn họ giơ tay ra là có thể chạm vào tay đối phương, có thể nghe thấy tiếng hít thở.

Trong nháy mắt, không khí bỗng trở nên mập mờ.

Tần Tịch không biết để tay chân ở đâu, ngơ ngẩn mình da thịt màu lúa mạch trước mắt.

“Nhìn đủ chưa?” Ngô Hi Ngạn đột nhiên hỏi.

“Hả?” Tần Tịch ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía anh.

“Tuy là thời gian tập thể hình không được xem là nhiều nhưng rất khoa học.” Ngô Hi Ngạn hiếm khi nói giỡn, “Làm huấn luyện viên thể hình hoặc nhà dinh dưỡng, cũng có thể nuôi sống nổi em.”

“Dạ?”

Tần Tịch lại sửng sốt.

Hơn nửa ngày đột nhiên cô mới nhận ra, Ngô Hi Ngạn đang nói cái gì.

Cô giật giật khóe môi, đàn anh kể chuyện cười lạnh thật chứ!

Khó trách nhiều người đều cảm thấy anh nghiêm túc.

Có điều……

Tần Tịch nhìn ngũ quan lạnh như tạc của Ngô Hi Ngạn, bộ dáng đẹp mắt lắm nha.

Cô cũng nhịn không được cười, “Em muốn tiếp tục làm nghiên cứu y học, tương lai cũng có thể nuôi người khác được.”

“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu, “Anh chờ.”

Anh nói rồi đi đến ngăn tủ trong phòng nghỉ của mình, cầm quần áo ra thay.

Áo lông dê kia phải bỏ đi rồi, cũng không sửa được.

Tần Tịch nhìn anh tự nhiên làm trò thay quần áo trước mặt mình như thế.

Cô ngược lại hơi xấu hổ nhìn chằm chằm.

Ánh mắt cô lần nữa rơi xuống áo lông de kia, màu xám đậm, nhìn rất mềm mại thoải mái.

Đường may tinh tế chỉnh tề, cổ áo là chuẩn hình chữ V.

Ánh mắt Tần Tịch đảo qua, còn có thể nhìn thấy bên cổ áo, có một chữ cái nho nhỏ không quá rõ.

Cô không có nghiên cứu gì với hàng xa xỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook