Chương 327:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Giọng nói của Lương Thu Thu rất dồn dập, xung quanh còn nghe chút ồn ào.
Phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong luôn ngay ngắn trật tự, Tần Tịch ở đó nửa năm chưa bao giờ nghe thấy âm thanh ồn ào như vậy.
Cô hơi sốt ruột, đứng lên, “Đàn chị, mọi người đang ở phòng thí nghiệm sao?”
Tần Tịch tiện tay cầm áo khoác lên: “Em tới ngay giờ đây.”
“…..Ừ.” Bên kia không biết Lương Thu Thu nói với ai cái gì đó.
Khoảng chừng qua nửa phút, chị ấy lại nói tiếp với Tần Tịch: “Ở phòng thí nghiệm, em nhanh chạy nhanh qua đây đi.”
Chị ấy nói: “Chị bận trước đã.”
“Dạ.” Tần Tịch cúp máy.
Cô vội vã mặc quần áo, Âu Dương Nguyệt với Đường Lăng chỉ có thể nghe được cô nói chuyện.
Lúc này xem ra cô muốn ra ngoài, Âu Dương Nguyệt vội vàng hỏi: “Sao thế Tiểu Tịch? Cần bọn tớ giúp gì không?”
“Một đàn chị ở phòng thí nghiệm bảo tớ qua.” Tần Tịch nhanh chóng giải thích: “Tớ đi xem trước đã.”
Cô nói rồi miễn cưỡng cười cười với bạn tốt, mày đẹp nhịn không được nhíu lại.
Lúc mới rồi đàn chị Lương Thu Thu gọi tới, giọng nói tuy là có dồn dập nhưng cũng nghe được không phải rất lo lắng.
Cho dù có chuyện gì, chắc là cũng sẽ không quá nghiêm trọng.
“Tớ đi với cậu.” Đường Lăng cầm lấy áo khoác của mình.
“Ừ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Từ ký túc xá qua phòng thí nghiệm không tính là xa nhưng mà cũng phải đi đường mười mấy phút.
Tần Tịch với Đường Lăng đi rất nhanh, gần cuối xem như là chạy chậm tới.
Tòa nhà phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong vốn dĩ ở góc vườn trường, là một tòa nhà nhỏ độc lập, vẫn luôn rất an tĩnh.
Lúc mấy người Tần Tịch tới, lại thấy mấy đàn anh đàn chị mặc áo blouse trắng vội vã đi ra, cái này rất hiếm khi thấy được.
Sinh viên y bọn họ có quy định, bên ngoài phòng thí nghiệm, nhất là khu sinh hoạt, mọi người ăn ý không mặc đồng phục làm việc.
Cho nên Tần Tịch mỗi làn tới bên này mới thay quần áo.
“Đừng lo lắng.” Đường Lăng kéo cánh tay cô một cái, duỗi tay nắm lấy tay cô, “Sẽ không sao đâu.”
Cô ấy an ủi Tần Tịch: “Nếu mà có chuyện thật thì, lúc này xe cứu thương nên tới rồi.”
“Ừ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô bước nhanh vào tòa nhà thí nghiệm, cả thang máy cũng không muốn chờ, chạy lên thang bộ luôn.
Trên hành lang tầng hai thực sự rất an tĩnh, Tần Tịch đang chuẩn bị hỏi xem bọn Lương Thu Thu đang ở đâu.
Cô nhìn thấy phòng nghỉ cuối hành lang nhô ra một cái đầu, Lương Thu Thu vẫy vẫy tay với cô: “Tiểu Tịch, ở đây.”
Trên mặt chị ấy hiện rõ sự lo lắng, đón Tần Tịch qua đây: “Ôi thật là, mới rồi dọa chị một trận.”
“Sao lại thế này?” Tần Tịch đứng sóng vai với chị ấy, đi vào phòng nghỉ vừa hỏi.
“Haiz.” Lương Thu Thu tháo khẩu trang thở một hơi, nhún nhún vai: “Vừa rồi, có một đàn chị, xem tí nữa bị axit hất vào mặt.”
“Hả?!” Tần Tịch ngẩn ra, lo lắng hỏi: “Vậy đàn chị kia có sao không?”
“Không có gì, không có gì….” Lương Thu Thu vội vàng vẫy vẫy tay, “Sợ bóng sợ gió một trận.”
Tần Tịch lại nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, bước chân nhanh hơn.
Nếu là xém tí nữa, sau đó Lương Thu Thu lại nói đàn anh Ngô xảy ra chút chuyện.
Vậy không phải là……
“A!” Lương Thu Thu vỗ bộp vào đầu một cái, “Em xem chị này, bị dọa ngốc luôn.”
Chị ấy ngại ngùng le lưỡi, vội vàng nói nhanh: “Là đàn anh Ngô kịp thời ngăn giúp chị ấy, lúc đó chị không ở phòng thí nghiệm cơ, đúng lúc đi tới cửa. Chị nghe thấy tiếng hét trong đó, sau đó nghe tiếng bình vỡ. Mấy người trong phòng thí nghiệm đều vây quanh đàn anh Ngô, chị còn nghĩ là anh ấy xảy ra chuyện rồi.”
“Dạ?” Tần Tịch thuận miệng hỏi.
Các cô đã đi tới cửa phòng nghỉ, cô không nghĩ gì, gõ cửa hai cái rồi đẩy cửa bước vào.
Cửa mới mở ra, trên mặt Tần Tịch nóng lên, nhanh chóng lui ra, thuận ta đóng cửa lại.
Vừa rồi chỉ là vội vàng thoáng nhìn, cô đã nhìn thấy.
Trong phòng chỉ có mình Ngô Hi Ngạn.
Anh hình như…. Thân trên không mặc áo?
“Sao thế?” Lương Thu Thu với Đường Lăng cũng phải dừng lại, chị vội vàng hỏi.
“Không, không có gì.” Mặt Tần Tịch hơi nóng lên.
Cô lắc lắc đầu, hỏi Lương Thu Thu: “Đàn chị, chị nói tiếp đi.”
“Ặc ặc.” Lương Thu Thu vội vàng nói tiếp: “Cho nên chị nhanh chóng gọi điện cho em đó, lúc ấy chị thật nghĩ là đàn anh xảy ra chuyện rồi. May quá!”
Chị thở ra một hơi: “Chỉ là bắn lên một chút thôi, đàn anh mặc áo blouse trắng, người không có sao.”
“Ừ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô đang nghe Lương Thu Thu nói chuyện, trong đầu lại là tình hình mới rồi nhìn thấy trong lúc vội vàng…..
Ngô Hi Ngạn đưa lưng về phía cửa.
Bờ vai rất rộng, nhìn ra được là dáng người trường kỳ kiên trì rèn luyện.
Đường cong cơ thể vững chắc, gần như không có chút mỡ thừa.
Eo…. Thực sự rất hẹp, có thể nhìn thấy đường nét uyển chuyển khuất sau quần tây dài màu đen.
Tần Tịch vội vàng nhắm mắt, ngăn mình nghĩ tiếp.
“Tiểu Tịch? Đàn em Tiểu Tịch?” Lương Thu Thu tò mò nhìn cô, “Em sao thế?”
“Không có gì.” Tần Tịch thở sâu.
Cô vừa định giải thích, lại nghe thấy giọng nói Ngô Hi Ngạn truyền đến từ bên trong cánh cửa: “Tần Tịch?”
“Dạ.” Tần Tịch đáp lại.
“Vào đi.” Giọng Ngô Hi Ngạn lại truyền ra.
Lương Thu Thu cười cười chế nhạo cô, che miệng, duỗi tay đẩy đẩy lưng cô: “Vừa rồi đàn anh đuổi chị ra đó, giờ lại bảo em đi vào….. aiz! Đàn em đáng yêu đối xử đúng khác luôn!”
Mặt Tần Tịch càng đỏ hơn.
Nhưng cuối cùng cô vẫn có chút lo lắng, lại đẩy cửa ra lần nữa đi vào.
Cửa phòng lại đóng lại, cũng ngăn lại ánh mắt mang ý cười của bạn tốt với Lương Thu Thu.
Đây là phòng nghỉ cạnh phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong luôn ngay ngắn trật tự, Tần Tịch ở đó nửa năm chưa bao giờ nghe thấy âm thanh ồn ào như vậy.
Cô hơi sốt ruột, đứng lên, “Đàn chị, mọi người đang ở phòng thí nghiệm sao?”
Tần Tịch tiện tay cầm áo khoác lên: “Em tới ngay giờ đây.”
“…..Ừ.” Bên kia không biết Lương Thu Thu nói với ai cái gì đó.
Khoảng chừng qua nửa phút, chị ấy lại nói tiếp với Tần Tịch: “Ở phòng thí nghiệm, em nhanh chạy nhanh qua đây đi.”
Chị ấy nói: “Chị bận trước đã.”
“Dạ.” Tần Tịch cúp máy.
Cô vội vã mặc quần áo, Âu Dương Nguyệt với Đường Lăng chỉ có thể nghe được cô nói chuyện.
Lúc này xem ra cô muốn ra ngoài, Âu Dương Nguyệt vội vàng hỏi: “Sao thế Tiểu Tịch? Cần bọn tớ giúp gì không?”
“Một đàn chị ở phòng thí nghiệm bảo tớ qua.” Tần Tịch nhanh chóng giải thích: “Tớ đi xem trước đã.”
Cô nói rồi miễn cưỡng cười cười với bạn tốt, mày đẹp nhịn không được nhíu lại.
Lúc mới rồi đàn chị Lương Thu Thu gọi tới, giọng nói tuy là có dồn dập nhưng cũng nghe được không phải rất lo lắng.
Cho dù có chuyện gì, chắc là cũng sẽ không quá nghiêm trọng.
“Tớ đi với cậu.” Đường Lăng cầm lấy áo khoác của mình.
“Ừ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Từ ký túc xá qua phòng thí nghiệm không tính là xa nhưng mà cũng phải đi đường mười mấy phút.
Tần Tịch với Đường Lăng đi rất nhanh, gần cuối xem như là chạy chậm tới.
Tòa nhà phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong vốn dĩ ở góc vườn trường, là một tòa nhà nhỏ độc lập, vẫn luôn rất an tĩnh.
Lúc mấy người Tần Tịch tới, lại thấy mấy đàn anh đàn chị mặc áo blouse trắng vội vã đi ra, cái này rất hiếm khi thấy được.
Sinh viên y bọn họ có quy định, bên ngoài phòng thí nghiệm, nhất là khu sinh hoạt, mọi người ăn ý không mặc đồng phục làm việc.
Cho nên Tần Tịch mỗi làn tới bên này mới thay quần áo.
“Đừng lo lắng.” Đường Lăng kéo cánh tay cô một cái, duỗi tay nắm lấy tay cô, “Sẽ không sao đâu.”
Cô ấy an ủi Tần Tịch: “Nếu mà có chuyện thật thì, lúc này xe cứu thương nên tới rồi.”
“Ừ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô bước nhanh vào tòa nhà thí nghiệm, cả thang máy cũng không muốn chờ, chạy lên thang bộ luôn.
Trên hành lang tầng hai thực sự rất an tĩnh, Tần Tịch đang chuẩn bị hỏi xem bọn Lương Thu Thu đang ở đâu.
Cô nhìn thấy phòng nghỉ cuối hành lang nhô ra một cái đầu, Lương Thu Thu vẫy vẫy tay với cô: “Tiểu Tịch, ở đây.”
Trên mặt chị ấy hiện rõ sự lo lắng, đón Tần Tịch qua đây: “Ôi thật là, mới rồi dọa chị một trận.”
“Sao lại thế này?” Tần Tịch đứng sóng vai với chị ấy, đi vào phòng nghỉ vừa hỏi.
“Haiz.” Lương Thu Thu tháo khẩu trang thở một hơi, nhún nhún vai: “Vừa rồi, có một đàn chị, xem tí nữa bị axit hất vào mặt.”
“Hả?!” Tần Tịch ngẩn ra, lo lắng hỏi: “Vậy đàn chị kia có sao không?”
“Không có gì, không có gì….” Lương Thu Thu vội vàng vẫy vẫy tay, “Sợ bóng sợ gió một trận.”
Tần Tịch lại nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, bước chân nhanh hơn.
Nếu là xém tí nữa, sau đó Lương Thu Thu lại nói đàn anh Ngô xảy ra chút chuyện.
Vậy không phải là……
“A!” Lương Thu Thu vỗ bộp vào đầu một cái, “Em xem chị này, bị dọa ngốc luôn.”
Chị ấy ngại ngùng le lưỡi, vội vàng nói nhanh: “Là đàn anh Ngô kịp thời ngăn giúp chị ấy, lúc đó chị không ở phòng thí nghiệm cơ, đúng lúc đi tới cửa. Chị nghe thấy tiếng hét trong đó, sau đó nghe tiếng bình vỡ. Mấy người trong phòng thí nghiệm đều vây quanh đàn anh Ngô, chị còn nghĩ là anh ấy xảy ra chuyện rồi.”
“Dạ?” Tần Tịch thuận miệng hỏi.
Các cô đã đi tới cửa phòng nghỉ, cô không nghĩ gì, gõ cửa hai cái rồi đẩy cửa bước vào.
Cửa mới mở ra, trên mặt Tần Tịch nóng lên, nhanh chóng lui ra, thuận ta đóng cửa lại.
Vừa rồi chỉ là vội vàng thoáng nhìn, cô đã nhìn thấy.
Trong phòng chỉ có mình Ngô Hi Ngạn.
Anh hình như…. Thân trên không mặc áo?
“Sao thế?” Lương Thu Thu với Đường Lăng cũng phải dừng lại, chị vội vàng hỏi.
“Không, không có gì.” Mặt Tần Tịch hơi nóng lên.
Cô lắc lắc đầu, hỏi Lương Thu Thu: “Đàn chị, chị nói tiếp đi.”
“Ặc ặc.” Lương Thu Thu vội vàng nói tiếp: “Cho nên chị nhanh chóng gọi điện cho em đó, lúc ấy chị thật nghĩ là đàn anh xảy ra chuyện rồi. May quá!”
Chị thở ra một hơi: “Chỉ là bắn lên một chút thôi, đàn anh mặc áo blouse trắng, người không có sao.”
“Ừ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô đang nghe Lương Thu Thu nói chuyện, trong đầu lại là tình hình mới rồi nhìn thấy trong lúc vội vàng…..
Ngô Hi Ngạn đưa lưng về phía cửa.
Bờ vai rất rộng, nhìn ra được là dáng người trường kỳ kiên trì rèn luyện.
Đường cong cơ thể vững chắc, gần như không có chút mỡ thừa.
Eo…. Thực sự rất hẹp, có thể nhìn thấy đường nét uyển chuyển khuất sau quần tây dài màu đen.
Tần Tịch vội vàng nhắm mắt, ngăn mình nghĩ tiếp.
“Tiểu Tịch? Đàn em Tiểu Tịch?” Lương Thu Thu tò mò nhìn cô, “Em sao thế?”
“Không có gì.” Tần Tịch thở sâu.
Cô vừa định giải thích, lại nghe thấy giọng nói Ngô Hi Ngạn truyền đến từ bên trong cánh cửa: “Tần Tịch?”
“Dạ.” Tần Tịch đáp lại.
“Vào đi.” Giọng Ngô Hi Ngạn lại truyền ra.
Lương Thu Thu cười cười chế nhạo cô, che miệng, duỗi tay đẩy đẩy lưng cô: “Vừa rồi đàn anh đuổi chị ra đó, giờ lại bảo em đi vào….. aiz! Đàn em đáng yêu đối xử đúng khác luôn!”
Mặt Tần Tịch càng đỏ hơn.
Nhưng cuối cùng cô vẫn có chút lo lắng, lại đẩy cửa ra lần nữa đi vào.
Cửa phòng lại đóng lại, cũng ngăn lại ánh mắt mang ý cười của bạn tốt với Lương Thu Thu.
Đây là phòng nghỉ cạnh phòng thí nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.