Chương 4:
Đường Sơn Nguyệt
29/12/2022
Hơn nữa, lúc đó nếu như không phải cô đỡ viên đạn kia, thì cuối cùng người chết không đẹp chính là Tạ Liên Thành.
Tần Tịch càng nhớ, vẻ mặt càng lạnh băng.
Loại cảm giác đau thấu tim gan đó, cuối cùng biến thành giày vò mỗi lần hít thở, giống như bị phỏng ở lòng ngực và đại não.
Tần Tịch hít sâu, quay người, quyết đoán đi về nhà ăn khu Đông hướng ngược lại.
Đời này, tốt nhất không cần gặp lại Tạ Liên Thành và Lạc Phỉ.
Không ít sinh viên trong trường nhận được tin tức, bắt đầu lục tục lần lượt chạy đến hội trường.
Lúc Tần Tịch đến nhà ăn khu Đông, trái lại không nhiều người.
Cô đang chuẩn bị đi vào, đột nhiên một chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra thanh niên ngồi ở ghế lái.
Anh ta mặc âu phục đen khéo léo, áo sơ mi trắng, mái tóc đen ngắn để thoải mái lại chỉnh tề.
Cho dù chỉ lộ ra một bên sườn mặt, cũng đủ tuấn mỹ để hạ hết phần lớn các minh tinh nghệ sĩ.
“Bạn học.” Thanh niên quay đầu lại gọi Tần Tịch.
Ngũ quan của anh ta rất tinh xảo, sống mũi cao, đôi mắt sáng.
Khóe miệng hơi cong lên, môi mỏng nhàn nhạt, cười khiến người ta như đắm chìm trong gió xuân.
Ánh mắt của thanh niên dao động, dường như trên gương mặt tuấn mỹ còn có chút bừng sáng, kìm nén không kích động.
Ngay cả giọng nói nói với Tần Tịch cũng trầm thấp, hơi khàn, trêu ghẹo mà lại êm tai: “Xin hỏi cậu có thể…”
Tần Tịch chỉ ngẩn ra một giây, rất mau đã hồi phục lại tinh thần.
Cô có chút không khách sáo mà cắt ngang đối phương, giọng điệu lạnh lùng xa cách: “Tớ không phải sinh viên ở đây, cậu đi hỏi người khác đi.”
Cô nói xong, không nhìn thanh niên đó một cái, tiếp tục bước vào trong nhà ăn.
Thanh niên không lập tức khởi động xe.
Anh ta vẫn giữ nguyên tư thế đó, lẳng lặng ngồi ở ghế lái, nhìn hình bóng của Tần Tịch dần dần đi xa.
Cô gái chắc vừa vào năm hai đại học, mười chín tuổi.
Dáng người mảnh khảnh.
Đôi mắt to, lông mi rất dài, mũi thẳng tinh tế, môi mỏng nhạt rõ ràng không hề tô son, nhưng lại nhìn như phủ một lớp nước.
——Còn dễ thương hơn cả cánh hoa anh đào mùa xuân.
“A——” Thanh niên nghĩ đến đôi mắt to hắc bạch phân minh của đối phương và dáng vẻ mặt không đổi sắc mà nói dối mình, không nhịn được mà cười nhẹ ra tiếng.
Hai con ngươi màu nâu xinh đẹp của anh ta cũng theo đó mà hơi híp lại.
Hóa ra đây là dáng vẻ lúc còn đi học sao?
Bóng dáng cao gầy của Tần Tịch đã biến mất trong nhà ăn, thanh niên ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong nháy mắt, ánh mắt của anh ta trở nên xa xăm mà đầy hoài niệm.
Tần Tịch tự khao bản thân một bữa thỏa thích.
Lâu nay, nhà ăn ở đại học A nổi tiếng trong các trường đại học và cao đẳng là có đồ ăn ngon, đa dạng và giá rẻ, không tới hai mươi tệ đã có thể ăn thỏa mãn.
Đến khi cô đi ra từ nhà ăn, chiếc xe kia và cả thanh niên ngồi trên xe đều đã sớm rời đi.
Ánh mắt cô thờ ơ lướt qua chỗ chiếc xe ban nãy, bĩu môi.
Không nghĩ tới đã cố tình chọn hướng ngược lại, vậy mà vẫn chạm mặt được.
Xui xẻo!
Không sai, thanh niên vừa rồi mới dừng xe hỏi đường đó, chính là Tạ Liên Thành.
Nam chính trong cuốn sách này, là sinh viên tốt nghiệp Học viện công nghệ thông tin của đại học A.
Khi còn ở trường, anh ta là một nhân vật làm mưa làm gió, thành tích vô cùng xuất sắc, là thiên tài chân chính.
Nghe nói anh ta nhập học được nửa năm, liền dẫn dắt bạn học của anh ta đi tham gia một hạng mục thi đấu quốc tế, đem huy chương vàng về nước, làm chấn động cả trường.
Trường học còn đặc biệt tổ chức một đại hội biểu dương vì anh ta, dáng vẻ tuấn mỹ của Tạ Liên Thành mặc bộ âu phục mà đứng được lan rộng khắp toàn trường.
Hình ảnh được phát tán trên Tieba, Weibo, trong vòng bạn bè của sinh viên.
Lại thêm vầng hào quang của giải thưởng nắm chắc trong tay bao phủ.
Tạ Liên Thành đánh một trận thì nổi danh!
Trở thành giáo thảo vườn trường huyền thoại trong miệng của vô số nữ sinh đang nói chuyện hăng say.
Cho nên ngay cả khi Tần Tịch nhập học vào sau, anh ta đã tốt nghiệp ra trường.
Thì vẫn cứ nghe qua rất nhiều chuyện của anh ta.
Ví dụ như năm ba đại học, Tạ Liên Thành đã tự mình gầy dựng sự nghiệp, lôi kéo vài anh em của anh ta thành lập một công ty.
Trong hai năm, đã khiến công ty phát triển lớn mạnh, trở thành quý công ty khoa học kĩ thuật nổi tiếng mới.
Lần đó khi Tần Tịch năm tư đại học nộp đơn xin thực tập, muốn vào công ty Tạ Liên Thành, thì phải trải qua cuộc cạnh tranh rất kịch liệt.
Đương nhiên, cuối cùng cô giành được cơ hội này.
Khi đó bị hệ thống đè đầu cưỡng chế, sau khi chuyển chuyên ngành, hiển nhiên rất cố gắng học tập, ở trong trường lúc nào có thể lấy giấy chứng nhận thì đều lấy, cũng tích góp các loại lý lịch thành một xấp thật dày.
Trong số sinh viên tốt nghiệp năm đó, cô tuyệt đối là hạng nhất.
Thấy mạch suy nghĩ càng bay càng xa, Tần Tịch vội vã lắc lắc đầu, xua đuổi những kí ức trong đầu này ra ngoài.
Tần Tịch càng nhớ, vẻ mặt càng lạnh băng.
Loại cảm giác đau thấu tim gan đó, cuối cùng biến thành giày vò mỗi lần hít thở, giống như bị phỏng ở lòng ngực và đại não.
Tần Tịch hít sâu, quay người, quyết đoán đi về nhà ăn khu Đông hướng ngược lại.
Đời này, tốt nhất không cần gặp lại Tạ Liên Thành và Lạc Phỉ.
Không ít sinh viên trong trường nhận được tin tức, bắt đầu lục tục lần lượt chạy đến hội trường.
Lúc Tần Tịch đến nhà ăn khu Đông, trái lại không nhiều người.
Cô đang chuẩn bị đi vào, đột nhiên một chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra thanh niên ngồi ở ghế lái.
Anh ta mặc âu phục đen khéo léo, áo sơ mi trắng, mái tóc đen ngắn để thoải mái lại chỉnh tề.
Cho dù chỉ lộ ra một bên sườn mặt, cũng đủ tuấn mỹ để hạ hết phần lớn các minh tinh nghệ sĩ.
“Bạn học.” Thanh niên quay đầu lại gọi Tần Tịch.
Ngũ quan của anh ta rất tinh xảo, sống mũi cao, đôi mắt sáng.
Khóe miệng hơi cong lên, môi mỏng nhàn nhạt, cười khiến người ta như đắm chìm trong gió xuân.
Ánh mắt của thanh niên dao động, dường như trên gương mặt tuấn mỹ còn có chút bừng sáng, kìm nén không kích động.
Ngay cả giọng nói nói với Tần Tịch cũng trầm thấp, hơi khàn, trêu ghẹo mà lại êm tai: “Xin hỏi cậu có thể…”
Tần Tịch chỉ ngẩn ra một giây, rất mau đã hồi phục lại tinh thần.
Cô có chút không khách sáo mà cắt ngang đối phương, giọng điệu lạnh lùng xa cách: “Tớ không phải sinh viên ở đây, cậu đi hỏi người khác đi.”
Cô nói xong, không nhìn thanh niên đó một cái, tiếp tục bước vào trong nhà ăn.
Thanh niên không lập tức khởi động xe.
Anh ta vẫn giữ nguyên tư thế đó, lẳng lặng ngồi ở ghế lái, nhìn hình bóng của Tần Tịch dần dần đi xa.
Cô gái chắc vừa vào năm hai đại học, mười chín tuổi.
Dáng người mảnh khảnh.
Đôi mắt to, lông mi rất dài, mũi thẳng tinh tế, môi mỏng nhạt rõ ràng không hề tô son, nhưng lại nhìn như phủ một lớp nước.
——Còn dễ thương hơn cả cánh hoa anh đào mùa xuân.
“A——” Thanh niên nghĩ đến đôi mắt to hắc bạch phân minh của đối phương và dáng vẻ mặt không đổi sắc mà nói dối mình, không nhịn được mà cười nhẹ ra tiếng.
Hai con ngươi màu nâu xinh đẹp của anh ta cũng theo đó mà hơi híp lại.
Hóa ra đây là dáng vẻ lúc còn đi học sao?
Bóng dáng cao gầy của Tần Tịch đã biến mất trong nhà ăn, thanh niên ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong nháy mắt, ánh mắt của anh ta trở nên xa xăm mà đầy hoài niệm.
Tần Tịch tự khao bản thân một bữa thỏa thích.
Lâu nay, nhà ăn ở đại học A nổi tiếng trong các trường đại học và cao đẳng là có đồ ăn ngon, đa dạng và giá rẻ, không tới hai mươi tệ đã có thể ăn thỏa mãn.
Đến khi cô đi ra từ nhà ăn, chiếc xe kia và cả thanh niên ngồi trên xe đều đã sớm rời đi.
Ánh mắt cô thờ ơ lướt qua chỗ chiếc xe ban nãy, bĩu môi.
Không nghĩ tới đã cố tình chọn hướng ngược lại, vậy mà vẫn chạm mặt được.
Xui xẻo!
Không sai, thanh niên vừa rồi mới dừng xe hỏi đường đó, chính là Tạ Liên Thành.
Nam chính trong cuốn sách này, là sinh viên tốt nghiệp Học viện công nghệ thông tin của đại học A.
Khi còn ở trường, anh ta là một nhân vật làm mưa làm gió, thành tích vô cùng xuất sắc, là thiên tài chân chính.
Nghe nói anh ta nhập học được nửa năm, liền dẫn dắt bạn học của anh ta đi tham gia một hạng mục thi đấu quốc tế, đem huy chương vàng về nước, làm chấn động cả trường.
Trường học còn đặc biệt tổ chức một đại hội biểu dương vì anh ta, dáng vẻ tuấn mỹ của Tạ Liên Thành mặc bộ âu phục mà đứng được lan rộng khắp toàn trường.
Hình ảnh được phát tán trên Tieba, Weibo, trong vòng bạn bè của sinh viên.
Lại thêm vầng hào quang của giải thưởng nắm chắc trong tay bao phủ.
Tạ Liên Thành đánh một trận thì nổi danh!
Trở thành giáo thảo vườn trường huyền thoại trong miệng của vô số nữ sinh đang nói chuyện hăng say.
Cho nên ngay cả khi Tần Tịch nhập học vào sau, anh ta đã tốt nghiệp ra trường.
Thì vẫn cứ nghe qua rất nhiều chuyện của anh ta.
Ví dụ như năm ba đại học, Tạ Liên Thành đã tự mình gầy dựng sự nghiệp, lôi kéo vài anh em của anh ta thành lập một công ty.
Trong hai năm, đã khiến công ty phát triển lớn mạnh, trở thành quý công ty khoa học kĩ thuật nổi tiếng mới.
Lần đó khi Tần Tịch năm tư đại học nộp đơn xin thực tập, muốn vào công ty Tạ Liên Thành, thì phải trải qua cuộc cạnh tranh rất kịch liệt.
Đương nhiên, cuối cùng cô giành được cơ hội này.
Khi đó bị hệ thống đè đầu cưỡng chế, sau khi chuyển chuyên ngành, hiển nhiên rất cố gắng học tập, ở trong trường lúc nào có thể lấy giấy chứng nhận thì đều lấy, cũng tích góp các loại lý lịch thành một xấp thật dày.
Trong số sinh viên tốt nghiệp năm đó, cô tuyệt đối là hạng nhất.
Thấy mạch suy nghĩ càng bay càng xa, Tần Tịch vội vã lắc lắc đầu, xua đuổi những kí ức trong đầu này ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.