Chương 56:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Lâm Oánh Oánh: “????”
Cô không dám tin trừng mắt nhìn bạn trai mình: “Anh đang nói gì thế?”
“Vốn dĩ là cô mà!” Đồng Văn Hiên lập tức nói: “Không phải chính cô nói cho tôi sao? Chính là buổi sáng ngày thứ bảy trước lúc khai giảng, cô nghe lén bọn Tần Tịch nói chuyện lúc trở về, lợi dụng lúc mấy cô ấy rửa mặt rồi lấy trộm USB của Âu Dương Nguyệt, sau đó sao chép đơn đăng ký đề án của người ta.”
“Anh nói bậy! em không có! Em không có!” Lâm Oánh Oánh sắp điên lên rồi.
Vốn dĩ những chuyện sau này xảy ra đã khiến cô ta phát điên rồi, áp lực càng lúc càng lớn.
Sợi dây trong đầu đã căng đến sắp đứt đến nơi rồi.
Lại thêm cọng rơm cuối cùng này đè lên nữa, Lâm Oánh Oánh nhìn bạn trai mình, hốc mắt đã đỏ ửng lên.
“Em không có nói là không làm!” Cô ta hét lên, mặc kệ đây là văn phòng của thầy Tôn, cuồng loạn hét lên, “Đây là tự em nghĩ ra, em không có sao chép! Không có copy! Anh nói bậy!”
Lâm Oánh Oánh vừa hét lên vừa lao về phía bạn trai mình.
Bộ dáng kia không khác gì một mụ già đanh đá đang chửi đổng, nào có bộ dáng của một sinh viên đại học A.
“Có phải là cô…..có phải không…….” Lâm Oánh Oánh thở mạnh hai cái, đột nhiên quay đầu.
Đôi mắt cô đỏ bừng, hung tợn trừng mắt với Tần Tịch.
Sau đó lại nhìn về phía Âu Dương Nguyệt, “Anh có phải bị con đĩ Âu Dương Nguyệt này…….”
“Lâm Oánh Oánh!” thầy Tôn cao giọng hét lên, áp lại giọng nói Lâm Oánh Oánh.
Lông mày ông nhăn tít lại.
Vừa rồi còn có thể xem như một cuộc tranh luận về mặt học thuật.
Giờ ra cái bộ dáng gì rồi?”
“Ra cái thể thống gì đây?” Ông nhìn Lâm Oánh Oánh cả giận nói: “Em bình tĩnh lại đi. Đồng Văn Hiên, em nói đi.”
Ánh mắt Đồng Văn Hiên lập lòe, hơi hơi nghiêng đầu, không dám nhìn vẻ mặt Lâm Oánh Oánh.
“Em…..” Anh ta nuốt nước bọt, có chút khó khăn nói: “Em chính tai nghe cô ấy nói là, lặng lẽ trộm USB của Âu Dương Nguyệt rồi copy bản thảo của bọn họ. Sau đó nhờ một đàn anh thạc sĩ giúp bổ sung hoàn chỉnh tiêu đề, sau đó nộp lên.”
Đồng Văn Hiên vội vàng nói: “Đúng rồi, cái USB mà cô ta lặng lẽ trộm kia, vốn là định hủy thi diệt tích nhưng mà bởi vì nó đẹp quá, cô ta tiếc, nên lặng lẽ giấu đi.”
“Chắc là…..còn ở ký túc xá của cô ta. Cô ta nói, đợi cho phong ba chuyện này qua đi thì chính mình dùng.” Đồng Văn Hiên bổ sung thêm.
“Anh nói bậy, em không có!” Lâm Oánh Oánh không dám hét lên nữa.
Nước mắt lăn xuống gương mặt của cô ta, đôi mắt sớm đã đỏ bừng: “Thầy Tôn, em không có như vậy đâu! Không phải như anh ta nói đâu ạ!”
Mấy người Tần Tịch đã lùi lại.
Cô liếc nhìn Âu Dương Nguyệt.
Không nghĩ tới đối phương bên kia đã mâu thuẫn nội bộ trước rồi.
“Thay đổi tư liệu, trộm USB em đều không tham gia vào. Em không biết gì cả.” Đồng Văn Hiên không để ý đến Lâm Oánh Oánh, vội vàng phủi sạch quan hệ với mình, “Thật ra ban đầu….. ban đầu em vốn không muốn tham gia. Là do cô ta ép buộc em tham gia cùng, nói rằng sau này hồ sơ sẽ đẹp mắt hơn. Hơn nữa, nếu bảo vệ thành công nhà trường cũng sẽ tài trợ một số tiền để chúng em thực hiện đề tài.”
Anh ta nói: “Lâm Oánh Oánh còn nói, dù sao đây cũng chỉ là đề tài cho sinh viên thôi, trường học cũng không yêu cầu cao, cũng không nhất định phải có thành tích. Chỉ cần chúng em làm linh tinh ra vẻ một chút, cũng có thể qua loa là được. Tiền đó không phải sẽ về túi chúng em sao.”
“Lâm Oánh Oánh.” Cô gái đi cùng với Lâm Oánh Oánh trừng lớn mắt không tin nổi nhìn cô ta, “Tôi còn tưởng cô thật lòng muốn chúng tôi vào nhóm với cô. Ai biết được cô lại có suy nghĩ này, cô quá đáng quá rồi đấy!”
Trong lúc này, người thông minh đều nhanh chóng phủ sạch quan hệ với Lâm Oánh Oánh.
Nữ sinh nghiêm nghị nói xong, nhanh chóng tránh ra một bước, nói với thầy Tôn, “Thưa thầy, trước đây em hoàn toàn không biết chuyện sẽ thành thế này. Lâm Oánh Oánh cho chúng em tham gia là để cho đủ số lượng. Chuyện này em cũng không biết, bây giờ em xin phép ra khỏi nhóm.”
“Em cũng xin ra khỏi nhóm.” Lương Hạo, một nam sinh khác cũng nói.
“Em xin ra.” Đồng Văn Hiên vội vàng nói.
“Các người……” Cả người Lâm Oánh Oánh đều run rẩy, “Rõ ràng các người đều biết rồi! Lương Hạo!”
Cô ta quay đầu nhìn Lương Hạo: “Chủ ý này rõ ràng là anh đưa ra! Lúc ban đầu tôi cũng chỉ tò mò, muốn copy xem bọn họ viết cái gì! Là anh! Là anh nói chúng ta có thể lấy nó làm đề tài cho mình. Cũng là anh! Là anh đưa ra ý kiến bỏ tiền ra mời đàn anh thạc sĩ giúp hoàn thiện đề tài, sau đó đưa cho thầy cô sửa lại dùm.”
“Kể cả chuyện xóa tư liệu với trộm USB đều là do anh nghĩ ra!” Lâm Oánh Oánh hét lên: “Anh đừng có mà chối.”
“Nếu tất cả đều là chủ ý của tôi, vậy tại sao người nộp bài luận đầu tiên lại là cô?” Giọng điệu của Lương Hạo rất bình tĩnh, “Cô đừng nghĩ đổ vạ cho tôi. Cái việc sao chép với trộm cắp đồ của người khác này tôi không làm nổi. Tôi cũng không cần phải làm chuyện như vậy. Còn chuyện bỏ tiền để hoàn thiện đề tài, tôi lại càng không làm rồi.”
Anh khinh thường nói.
Gia đình Lương Hạo điều kiện không tệ thật, tiền tiêu vặt hàng tháng còn nhiều hơn tiền kinh phí mà nhà trường cấp.
Nói như vậy cũng không sai.
Tần Tịch lại nhìn anh ta thêm vài lần.
“Các người! Các người đều…..” Lâm Oánh Oánh thở phì phò, lời nói cũng không thốt thành lời.
“Lâm Oánh Oánh” Cô nữ sinh kia nhìn cô ta với vẻ chán ghét, “Một mình cô làm thì một mình cô chịu trách nhiệm đi, cô gạt chúng tôi làm bao nhiêu chuyện ghê tởm như thế, còn lừa cả chúng tôi nữa. Không lẽ bây giờ cô còn muốn kéo chúng tôi bị phạt chung nữa à?”
Khóe môi Tần Tịch giật giật, cũng không nói gì.
Trong lúc nhất thời, ai cũng không lên tiếng.
Lâm Oánh Oánh bị bạn bè xa lánh, xác nhận sự việc copy là có thật.
Đáng giận nhất là, cô ta không chỉ sao chép đề tài của bọn Tần Tịch mà còn đổ oan ngược cho bọn cô nữa.
Còn chuyện ăn trộm đồ của bạn học, bỏ tiền thu mua đàn anh thạc sĩ sửa bài cũng không phải là chuyện nhỏ.
Nếu gộp tội lại xét, Lâm Oánh Oánh có thể ở lại trường tiếp tục học nữa hay không vẫn còn là một dấu chấm hỏi lớn.
“Ngại quá.” Âu Dương Nguyệt giơ tay lên, “Nếu USB của tôi là do Lâm Oánh Oánh trộm, vậy thì……”
Khóe môi cô nhẹ dương lên: “USB đó là bản giới hạn của Swarovski, giá khoảng 3000 tệ.”
Cô dừng lại một chút lại nói: “Tôi dùng chừng hai tháng rồi, khấu trừ đi chắc cũng chừng 2500, 2600 tệ đi.”
Lâm Oánh Oánh hoàn toàn chết lặng.
Sắc mặt cô ta tối sầm đứng ở đó, nửa ngày cũng không nói được chữ gì.
Cô ta vẫn không hiểu, mới có hai tiếng đồng hồ này thôi, rõ ràng kế hoạch đã nghiên cứu tỉ mỉ chu đáo lại bảo mật như thế, sao đột nhiên lại bị lật ngược tình thế thế này.
Rốt cuộc là Tần Tịch đã làm như thế nào vậy?!
Cô không dám tin trừng mắt nhìn bạn trai mình: “Anh đang nói gì thế?”
“Vốn dĩ là cô mà!” Đồng Văn Hiên lập tức nói: “Không phải chính cô nói cho tôi sao? Chính là buổi sáng ngày thứ bảy trước lúc khai giảng, cô nghe lén bọn Tần Tịch nói chuyện lúc trở về, lợi dụng lúc mấy cô ấy rửa mặt rồi lấy trộm USB của Âu Dương Nguyệt, sau đó sao chép đơn đăng ký đề án của người ta.”
“Anh nói bậy! em không có! Em không có!” Lâm Oánh Oánh sắp điên lên rồi.
Vốn dĩ những chuyện sau này xảy ra đã khiến cô ta phát điên rồi, áp lực càng lúc càng lớn.
Sợi dây trong đầu đã căng đến sắp đứt đến nơi rồi.
Lại thêm cọng rơm cuối cùng này đè lên nữa, Lâm Oánh Oánh nhìn bạn trai mình, hốc mắt đã đỏ ửng lên.
“Em không có nói là không làm!” Cô ta hét lên, mặc kệ đây là văn phòng của thầy Tôn, cuồng loạn hét lên, “Đây là tự em nghĩ ra, em không có sao chép! Không có copy! Anh nói bậy!”
Lâm Oánh Oánh vừa hét lên vừa lao về phía bạn trai mình.
Bộ dáng kia không khác gì một mụ già đanh đá đang chửi đổng, nào có bộ dáng của một sinh viên đại học A.
“Có phải là cô…..có phải không…….” Lâm Oánh Oánh thở mạnh hai cái, đột nhiên quay đầu.
Đôi mắt cô đỏ bừng, hung tợn trừng mắt với Tần Tịch.
Sau đó lại nhìn về phía Âu Dương Nguyệt, “Anh có phải bị con đĩ Âu Dương Nguyệt này…….”
“Lâm Oánh Oánh!” thầy Tôn cao giọng hét lên, áp lại giọng nói Lâm Oánh Oánh.
Lông mày ông nhăn tít lại.
Vừa rồi còn có thể xem như một cuộc tranh luận về mặt học thuật.
Giờ ra cái bộ dáng gì rồi?”
“Ra cái thể thống gì đây?” Ông nhìn Lâm Oánh Oánh cả giận nói: “Em bình tĩnh lại đi. Đồng Văn Hiên, em nói đi.”
Ánh mắt Đồng Văn Hiên lập lòe, hơi hơi nghiêng đầu, không dám nhìn vẻ mặt Lâm Oánh Oánh.
“Em…..” Anh ta nuốt nước bọt, có chút khó khăn nói: “Em chính tai nghe cô ấy nói là, lặng lẽ trộm USB của Âu Dương Nguyệt rồi copy bản thảo của bọn họ. Sau đó nhờ một đàn anh thạc sĩ giúp bổ sung hoàn chỉnh tiêu đề, sau đó nộp lên.”
Đồng Văn Hiên vội vàng nói: “Đúng rồi, cái USB mà cô ta lặng lẽ trộm kia, vốn là định hủy thi diệt tích nhưng mà bởi vì nó đẹp quá, cô ta tiếc, nên lặng lẽ giấu đi.”
“Chắc là…..còn ở ký túc xá của cô ta. Cô ta nói, đợi cho phong ba chuyện này qua đi thì chính mình dùng.” Đồng Văn Hiên bổ sung thêm.
“Anh nói bậy, em không có!” Lâm Oánh Oánh không dám hét lên nữa.
Nước mắt lăn xuống gương mặt của cô ta, đôi mắt sớm đã đỏ bừng: “Thầy Tôn, em không có như vậy đâu! Không phải như anh ta nói đâu ạ!”
Mấy người Tần Tịch đã lùi lại.
Cô liếc nhìn Âu Dương Nguyệt.
Không nghĩ tới đối phương bên kia đã mâu thuẫn nội bộ trước rồi.
“Thay đổi tư liệu, trộm USB em đều không tham gia vào. Em không biết gì cả.” Đồng Văn Hiên không để ý đến Lâm Oánh Oánh, vội vàng phủi sạch quan hệ với mình, “Thật ra ban đầu….. ban đầu em vốn không muốn tham gia. Là do cô ta ép buộc em tham gia cùng, nói rằng sau này hồ sơ sẽ đẹp mắt hơn. Hơn nữa, nếu bảo vệ thành công nhà trường cũng sẽ tài trợ một số tiền để chúng em thực hiện đề tài.”
Anh ta nói: “Lâm Oánh Oánh còn nói, dù sao đây cũng chỉ là đề tài cho sinh viên thôi, trường học cũng không yêu cầu cao, cũng không nhất định phải có thành tích. Chỉ cần chúng em làm linh tinh ra vẻ một chút, cũng có thể qua loa là được. Tiền đó không phải sẽ về túi chúng em sao.”
“Lâm Oánh Oánh.” Cô gái đi cùng với Lâm Oánh Oánh trừng lớn mắt không tin nổi nhìn cô ta, “Tôi còn tưởng cô thật lòng muốn chúng tôi vào nhóm với cô. Ai biết được cô lại có suy nghĩ này, cô quá đáng quá rồi đấy!”
Trong lúc này, người thông minh đều nhanh chóng phủ sạch quan hệ với Lâm Oánh Oánh.
Nữ sinh nghiêm nghị nói xong, nhanh chóng tránh ra một bước, nói với thầy Tôn, “Thưa thầy, trước đây em hoàn toàn không biết chuyện sẽ thành thế này. Lâm Oánh Oánh cho chúng em tham gia là để cho đủ số lượng. Chuyện này em cũng không biết, bây giờ em xin phép ra khỏi nhóm.”
“Em cũng xin ra khỏi nhóm.” Lương Hạo, một nam sinh khác cũng nói.
“Em xin ra.” Đồng Văn Hiên vội vàng nói.
“Các người……” Cả người Lâm Oánh Oánh đều run rẩy, “Rõ ràng các người đều biết rồi! Lương Hạo!”
Cô ta quay đầu nhìn Lương Hạo: “Chủ ý này rõ ràng là anh đưa ra! Lúc ban đầu tôi cũng chỉ tò mò, muốn copy xem bọn họ viết cái gì! Là anh! Là anh nói chúng ta có thể lấy nó làm đề tài cho mình. Cũng là anh! Là anh đưa ra ý kiến bỏ tiền ra mời đàn anh thạc sĩ giúp hoàn thiện đề tài, sau đó đưa cho thầy cô sửa lại dùm.”
“Kể cả chuyện xóa tư liệu với trộm USB đều là do anh nghĩ ra!” Lâm Oánh Oánh hét lên: “Anh đừng có mà chối.”
“Nếu tất cả đều là chủ ý của tôi, vậy tại sao người nộp bài luận đầu tiên lại là cô?” Giọng điệu của Lương Hạo rất bình tĩnh, “Cô đừng nghĩ đổ vạ cho tôi. Cái việc sao chép với trộm cắp đồ của người khác này tôi không làm nổi. Tôi cũng không cần phải làm chuyện như vậy. Còn chuyện bỏ tiền để hoàn thiện đề tài, tôi lại càng không làm rồi.”
Anh khinh thường nói.
Gia đình Lương Hạo điều kiện không tệ thật, tiền tiêu vặt hàng tháng còn nhiều hơn tiền kinh phí mà nhà trường cấp.
Nói như vậy cũng không sai.
Tần Tịch lại nhìn anh ta thêm vài lần.
“Các người! Các người đều…..” Lâm Oánh Oánh thở phì phò, lời nói cũng không thốt thành lời.
“Lâm Oánh Oánh” Cô nữ sinh kia nhìn cô ta với vẻ chán ghét, “Một mình cô làm thì một mình cô chịu trách nhiệm đi, cô gạt chúng tôi làm bao nhiêu chuyện ghê tởm như thế, còn lừa cả chúng tôi nữa. Không lẽ bây giờ cô còn muốn kéo chúng tôi bị phạt chung nữa à?”
Khóe môi Tần Tịch giật giật, cũng không nói gì.
Trong lúc nhất thời, ai cũng không lên tiếng.
Lâm Oánh Oánh bị bạn bè xa lánh, xác nhận sự việc copy là có thật.
Đáng giận nhất là, cô ta không chỉ sao chép đề tài của bọn Tần Tịch mà còn đổ oan ngược cho bọn cô nữa.
Còn chuyện ăn trộm đồ của bạn học, bỏ tiền thu mua đàn anh thạc sĩ sửa bài cũng không phải là chuyện nhỏ.
Nếu gộp tội lại xét, Lâm Oánh Oánh có thể ở lại trường tiếp tục học nữa hay không vẫn còn là một dấu chấm hỏi lớn.
“Ngại quá.” Âu Dương Nguyệt giơ tay lên, “Nếu USB của tôi là do Lâm Oánh Oánh trộm, vậy thì……”
Khóe môi cô nhẹ dương lên: “USB đó là bản giới hạn của Swarovski, giá khoảng 3000 tệ.”
Cô dừng lại một chút lại nói: “Tôi dùng chừng hai tháng rồi, khấu trừ đi chắc cũng chừng 2500, 2600 tệ đi.”
Lâm Oánh Oánh hoàn toàn chết lặng.
Sắc mặt cô ta tối sầm đứng ở đó, nửa ngày cũng không nói được chữ gì.
Cô ta vẫn không hiểu, mới có hai tiếng đồng hồ này thôi, rõ ràng kế hoạch đã nghiên cứu tỉ mỉ chu đáo lại bảo mật như thế, sao đột nhiên lại bị lật ngược tình thế thế này.
Rốt cuộc là Tần Tịch đã làm như thế nào vậy?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.