Chương 57:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Lâm Oánh Oánh nước nhìn về phía Tần Tịch, môi giật giật như muốn hỏi cái gì, nhưng cuối cùng lại không phát ra âm thanh.
“Được rồi.” Thầy Tôn xua xua tay, có hút mệt mỏi xoa xoa chân mày.
Chuyện này để ông xử lý đi.
Nếu được, ông cũng không hy vọng kết quả cuối cùng lại như thế này.
Hành vi sai trái trong học tập, đạo văn, hãm hại bạn học, ăn cắp….
Sinh viên năm hai lại làm ra những chuyện sóng gió như vậy, đúng là khiến người ta thất vọng.
Đại học A từ trước đến giờ luôn có phong cách học tập nghiêm túc, làm thầy giáo, ông càng hy vọng học sinh của mình cạnh tranh lành mạnh tích cực.
Chứ không phải làm ra những chuyện như thế này.
“Lâm Oánh Oánh sẽ bị xử phạt theo quy định của trường học, thầy sẽ không thiên vị những học sinh như thế nhưng cũng không để cho học sinh của mình phải chịu oan ức.” Nngữ khí của thầy Tôn nghiêm nghị hẳn lên.
Ông nhìn ba người cùng nhóm với Lâm Oánh Oánh một cái: “Còn các cô cậu, chờ thảo luận xong hình phạt của Lâm Oánh Oánh rồi nói tiếp.”
Thầy Tôn đưa đề tài của Lâm Oánh Oánh cho cô ta: “Bạn học Lâm Oánh Oánh.” Tuy rằng ông vô cùng thất vọng với học sinh này nhưng khi mở miệng vẫn có sự kiên nhẫn của một người làm nghề giáo: “Em biết mình sai ở đâu chưa?”
Lâm Oánh Oánh nhận lấy đề tài của mình cũng không nhìn thấy Tôn một cái, xoay người không nói câu nào bước nhanh ra khỏi văn phòng. Kể cả câu hỏi cuối cùng của thầy Tôn kia cũng từ chối trả lời.
Thầy Tôn khẽ thở dài, lắc đầu.
Ông trịnh trọng thu đề tài của mấy người Tần Tịch.
Ánh mắt ông nhìn quanh mấy người: “Đề tài của bọn em thầy nhận rồi. Ý tưởng rất sáng tạo.”
Ông cười nhẹ với mấy cô: “Cố gắng làm cho tốt.”
“Cảm ơn thầy Tôn ạ.”
“Cảm ơn thầy.”
Mấy người Tần Tịch vội vàng cảm ơn ông.
“Vậy chuyện này, cứ chờ hình phạt cuối cùng từ phía nhà trường đi. Aiz…..” Thầy Tôn dường như lại nghĩ đến Lâm Oánh Oánh, thở dài lắc đầu.
Có thể thi đậu vào đại học A, đều là những học sinh rất ưu tú.
Chỉ là luôn có những người, sau khi đỗ vào đại học A lại dần dần đánh mất chính mình, sau đó hoàn toàn buông thả.
Lâm Oánh Oánh không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng.
“Vậy bọn em không làm phiền thấy Tôn nữa ạ.” Tần Tịch vội chào tạm biệt thầy Tôn: “Chúng em đi trước ạ, tạm biệt thầy.”
Âu Dương Nguyệt cầm lấy notebook của mình.
Bốn người bọn Tần Tịch, còn có Ngô Hi Ngạn và Tạ Liên Thành cùng nhau ra khỏi văn phòng.
Còn ba người bọn Đồng Văn Hiên vẫn còn xấu hổ đứng đó.
Mấy người nhìn nhau một hồi lâu mới ủ rũ rời khỏi.
“Đàn anh Ngô.” Ra khỏi tòa nhà hành chính, Tần Tịch trịnh trọng nói lời cảm ơn với Ngô Hi Ngạn, “Hôm nay làm phiền anh rồi.”
Thật ra cô có thể nghĩ cách khác chứng minh Lâm Oánh Oánh mới là người sao chép.
Nhưng mà những vấn đề tranh chấp trong học thuật, theo Tần Tịch nghĩ thì dùng phương pháp học thuật giải quyết mới là cách hoàn mỹ nhất.
Bọn Lâm Oánh Oánh căn bản không có cách nào phản bác.
Đặc biệt người ra mặt là Ngô Hi Ngạn.
“Là việc tôi nên làm thôi.” Ngữ khí của Ngô Hi Ngạn cứ nhàn nhạt.
Sở dĩ anh dễ dàng đáp ứng làm chuyện này không phải Tần Tịch là học sinh được thầy Chiêm Hoa Phong thưởng thức, cũng không phải đề tài của bọn Tần Tịch hiện giờ do anh phụ trách.
Anh nhìn mấy người Tần Tịch: “Con đường y học, ngày sau còn nhiều khó khăn và trở ngại. Hôm đó thầy Chiêm cũng đã nói qua với em rồi.”
Tần Tịch ngoan ngoãn gật gật đầu.
Mấy người Âu Dương Nguyệt tò mò nhìn cô, cũng ngoan ngoãn gật đầu theo.
Ngay cả Đường Lăng bình thường hơi có chút kiệt ngạo cũng ngoan ngoãn gật đầu theo.
“Cho nên, làm một người trong số đó, tôi có trách nhiệm duy trì sự sạch sẽ trên con đường gập ghềnh này. Tuy rằng không thể để những người theo sau cảm thấy con đường phía trước bằng phẳng dễ đi nhưng ít ra có thể để cho bọn họ khi phải bôn ba trên con đường này không bị ảnh hưởng bởi những hành vi đi ngược lại việc nghiên cứu học thuật.”
Rất hiếm khi Ngô Hi Ngạn nói nhiều như thế này, mấy người Tần Tịch nghe rất nghiêm túc: “Hy vọng trong tương lai lúc các em có năng lực, cũng có thể tự giác trở thành những người gìn giữ con đường này.”
Nói xong anh xoay người đi: “Tôi về phòng thí nghiệm.”
Lúc Ngô Hi Ngạn xoay người còn khẽ gật đầu với Tạ Liên Thành.
Sau đó hình như anh nhớ đến cái gì lại nói: “Không phải chiều này có tiết à? Còn không đi?”
Nói xong anh mới nhanh chân hướng về phòng thí nghiệm bước đi.
“A a a a!” Bỗng nhiên Âu Dương Nguyệt phản ứng lại.
Cô vừa nhìn đồng hồ: “Trời ơi, tiết học đầu sắp tan rồi! A a a a…..”
Cô hét được nửa đường, đột nhiên nhìn về phía Tạ Liên Thành vẫn còn đứng đó.
“Ặc……” Âu Dương Nguyệt gãi gãi đầu, “Thầy, thầy Tạ!”
Tiết học chiều nay của các cô, là khoa học máy tính cơ bản.
Người giảng dạy, Tạ Liên Thành.
Ừm, hiện tại đang đứng cùng một chỗ với bọn họ, trên mặt không hề hoang mang.
“Thầy đã thông báo với lớp trưởng các em rồi, để mọi người tự luyện tập những thao tác của tiết học trước.” Tạ Liên Thành cười, “Bây giờ đi qua, đúng lúc kịp giờ tiết thứ hai.”
Ánh mắt anh ta vô tình lướt qua gương mặt của Tần Tịch.
Cô gái nhỏ vẫn nhìn về phía Ngô Hi Ngạn rời đi.
Đôi mắt sáng lấp lánh.
Gió nhẹ lay động những sợi tóc trên má cô.
Tần Tịch mặc áo hoodie cùng quần jean, nhìn qua vừa trẻ trung lại đáng yêu.
Chỉ tiếc, ánh mắt cô lại nhìn về phương hướng người đàn ông khác rời đi.
Hai tay Tạ Liên Thành thả bên người, theo bản năng nắm lại thành nắm đấm.
“Được rồi.” Thầy Tôn xua xua tay, có hút mệt mỏi xoa xoa chân mày.
Chuyện này để ông xử lý đi.
Nếu được, ông cũng không hy vọng kết quả cuối cùng lại như thế này.
Hành vi sai trái trong học tập, đạo văn, hãm hại bạn học, ăn cắp….
Sinh viên năm hai lại làm ra những chuyện sóng gió như vậy, đúng là khiến người ta thất vọng.
Đại học A từ trước đến giờ luôn có phong cách học tập nghiêm túc, làm thầy giáo, ông càng hy vọng học sinh của mình cạnh tranh lành mạnh tích cực.
Chứ không phải làm ra những chuyện như thế này.
“Lâm Oánh Oánh sẽ bị xử phạt theo quy định của trường học, thầy sẽ không thiên vị những học sinh như thế nhưng cũng không để cho học sinh của mình phải chịu oan ức.” Nngữ khí của thầy Tôn nghiêm nghị hẳn lên.
Ông nhìn ba người cùng nhóm với Lâm Oánh Oánh một cái: “Còn các cô cậu, chờ thảo luận xong hình phạt của Lâm Oánh Oánh rồi nói tiếp.”
Thầy Tôn đưa đề tài của Lâm Oánh Oánh cho cô ta: “Bạn học Lâm Oánh Oánh.” Tuy rằng ông vô cùng thất vọng với học sinh này nhưng khi mở miệng vẫn có sự kiên nhẫn của một người làm nghề giáo: “Em biết mình sai ở đâu chưa?”
Lâm Oánh Oánh nhận lấy đề tài của mình cũng không nhìn thấy Tôn một cái, xoay người không nói câu nào bước nhanh ra khỏi văn phòng. Kể cả câu hỏi cuối cùng của thầy Tôn kia cũng từ chối trả lời.
Thầy Tôn khẽ thở dài, lắc đầu.
Ông trịnh trọng thu đề tài của mấy người Tần Tịch.
Ánh mắt ông nhìn quanh mấy người: “Đề tài của bọn em thầy nhận rồi. Ý tưởng rất sáng tạo.”
Ông cười nhẹ với mấy cô: “Cố gắng làm cho tốt.”
“Cảm ơn thầy Tôn ạ.”
“Cảm ơn thầy.”
Mấy người Tần Tịch vội vàng cảm ơn ông.
“Vậy chuyện này, cứ chờ hình phạt cuối cùng từ phía nhà trường đi. Aiz…..” Thầy Tôn dường như lại nghĩ đến Lâm Oánh Oánh, thở dài lắc đầu.
Có thể thi đậu vào đại học A, đều là những học sinh rất ưu tú.
Chỉ là luôn có những người, sau khi đỗ vào đại học A lại dần dần đánh mất chính mình, sau đó hoàn toàn buông thả.
Lâm Oánh Oánh không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng.
“Vậy bọn em không làm phiền thấy Tôn nữa ạ.” Tần Tịch vội chào tạm biệt thầy Tôn: “Chúng em đi trước ạ, tạm biệt thầy.”
Âu Dương Nguyệt cầm lấy notebook của mình.
Bốn người bọn Tần Tịch, còn có Ngô Hi Ngạn và Tạ Liên Thành cùng nhau ra khỏi văn phòng.
Còn ba người bọn Đồng Văn Hiên vẫn còn xấu hổ đứng đó.
Mấy người nhìn nhau một hồi lâu mới ủ rũ rời khỏi.
“Đàn anh Ngô.” Ra khỏi tòa nhà hành chính, Tần Tịch trịnh trọng nói lời cảm ơn với Ngô Hi Ngạn, “Hôm nay làm phiền anh rồi.”
Thật ra cô có thể nghĩ cách khác chứng minh Lâm Oánh Oánh mới là người sao chép.
Nhưng mà những vấn đề tranh chấp trong học thuật, theo Tần Tịch nghĩ thì dùng phương pháp học thuật giải quyết mới là cách hoàn mỹ nhất.
Bọn Lâm Oánh Oánh căn bản không có cách nào phản bác.
Đặc biệt người ra mặt là Ngô Hi Ngạn.
“Là việc tôi nên làm thôi.” Ngữ khí của Ngô Hi Ngạn cứ nhàn nhạt.
Sở dĩ anh dễ dàng đáp ứng làm chuyện này không phải Tần Tịch là học sinh được thầy Chiêm Hoa Phong thưởng thức, cũng không phải đề tài của bọn Tần Tịch hiện giờ do anh phụ trách.
Anh nhìn mấy người Tần Tịch: “Con đường y học, ngày sau còn nhiều khó khăn và trở ngại. Hôm đó thầy Chiêm cũng đã nói qua với em rồi.”
Tần Tịch ngoan ngoãn gật gật đầu.
Mấy người Âu Dương Nguyệt tò mò nhìn cô, cũng ngoan ngoãn gật đầu theo.
Ngay cả Đường Lăng bình thường hơi có chút kiệt ngạo cũng ngoan ngoãn gật đầu theo.
“Cho nên, làm một người trong số đó, tôi có trách nhiệm duy trì sự sạch sẽ trên con đường gập ghềnh này. Tuy rằng không thể để những người theo sau cảm thấy con đường phía trước bằng phẳng dễ đi nhưng ít ra có thể để cho bọn họ khi phải bôn ba trên con đường này không bị ảnh hưởng bởi những hành vi đi ngược lại việc nghiên cứu học thuật.”
Rất hiếm khi Ngô Hi Ngạn nói nhiều như thế này, mấy người Tần Tịch nghe rất nghiêm túc: “Hy vọng trong tương lai lúc các em có năng lực, cũng có thể tự giác trở thành những người gìn giữ con đường này.”
Nói xong anh xoay người đi: “Tôi về phòng thí nghiệm.”
Lúc Ngô Hi Ngạn xoay người còn khẽ gật đầu với Tạ Liên Thành.
Sau đó hình như anh nhớ đến cái gì lại nói: “Không phải chiều này có tiết à? Còn không đi?”
Nói xong anh mới nhanh chân hướng về phòng thí nghiệm bước đi.
“A a a a!” Bỗng nhiên Âu Dương Nguyệt phản ứng lại.
Cô vừa nhìn đồng hồ: “Trời ơi, tiết học đầu sắp tan rồi! A a a a…..”
Cô hét được nửa đường, đột nhiên nhìn về phía Tạ Liên Thành vẫn còn đứng đó.
“Ặc……” Âu Dương Nguyệt gãi gãi đầu, “Thầy, thầy Tạ!”
Tiết học chiều nay của các cô, là khoa học máy tính cơ bản.
Người giảng dạy, Tạ Liên Thành.
Ừm, hiện tại đang đứng cùng một chỗ với bọn họ, trên mặt không hề hoang mang.
“Thầy đã thông báo với lớp trưởng các em rồi, để mọi người tự luyện tập những thao tác của tiết học trước.” Tạ Liên Thành cười, “Bây giờ đi qua, đúng lúc kịp giờ tiết thứ hai.”
Ánh mắt anh ta vô tình lướt qua gương mặt của Tần Tịch.
Cô gái nhỏ vẫn nhìn về phía Ngô Hi Ngạn rời đi.
Đôi mắt sáng lấp lánh.
Gió nhẹ lay động những sợi tóc trên má cô.
Tần Tịch mặc áo hoodie cùng quần jean, nhìn qua vừa trẻ trung lại đáng yêu.
Chỉ tiếc, ánh mắt cô lại nhìn về phương hướng người đàn ông khác rời đi.
Hai tay Tạ Liên Thành thả bên người, theo bản năng nắm lại thành nắm đấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.