Chương 59:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Tạ Liên Thành giúp các cô chuyện lớn gấp gáp như vậy, phòng ký túc xá bọn cô có thể góp tiền mua một phần qua cùng nhau tặng thầy ấy.
“Ôi!” Âu Dương Nguyệt đột nhiên nói: “Buổi tối hôm nay chúng mình mời thầy đi ăn đi.”
Cô ấy quay đầu nhìn về phía Tạ Liên Thành: “Cũng không biết, thầy Tạ có cho bọn em vinh hạnh này không?”
Tần Tịch ngẩn người ra.
Cô không muốn ăn cơm với Tạ Liên Thành.
Bốn người góp tiền mua quà tặng cho Tạ Liên Thành, cảm ơn thầy ấy, chuyện này không sao.
Chỉ là lại muốn ngồi cùng bàn cơm với người này.
Cô lo lắng dạ dày mình sẽ lại đau.
Chẳng qua…..
Tần Tịch lại đổi ý.
Nếu là lúc khác, chắc là Tạ Liên Thành sẽ đồng ý.
Nhưng cũng không được quên, 8 giờ tối nay, Tô Nhiễm có màn độc tấu đàn hạc ở hội trường.
Nếu Tạ Liên Thành đã sống ở thành phố A, chắc chắn sẽ đi dự cùng cô ấy.
Cơm tối chắc chắn sớm đã hẹn với người đẹp, sao có thể đi ăn cơm với mấy đứa sinh viên bọn cô.
Nhưng chắc chắn anh ta không biết Lạc Phỉ cũng tới đại học A rồi.
Tần Tịch biết từ lâu, Tạ Liên Thành có một thanh mai trúc mã--- Tô Nhiễm.
Sau đó Tô Nhiễm giận nhau với anh ta, đi du học, ba năm nay chưa từng liên lạc.
Cũng chính ba năm đó, Tần Tịch tới công ty Tạ Liên Thành, cũng tới bên người anh ta.
Ngay từ đầu cô đã biết gút mắc giữa Tạ Liên Thành và Tô Nhiễm, cho nên lúc ban đầu đúng là giữ nghiêm ngặt bổn phận, chỉ duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới.
Thỉnh thoảng có vài hành vi có vẻ mờ ám hay vượt rào, Tần Tịch cũng tìm cách tránh đi.
Nhưng ba năm Tô Nhiễm chưa từng về nước, chưa từng liên lạc với Tạ Liên Thành.
Ba năm này, quan hệ giữa anh ta và Tần Tịch ngày lại càng gần.
Mãi đến buổi tối tiệc mừng công đó, cả hai người đều uống rượu xong, Tạ Liên Thành chủ động hôn cô.
Lúc đó cô thực sự cho rằng, thời gian đã làm mờ đi tất cả, anh ta cũng đã quên đi Tô Nhiễm.
Cho nên vui vẻ nhận lời tỏ tình của anh ta.
Đương nhiên sau đó, cô cũng bị người ta dạy cho một bài học nhớ đời.
Thì ra cái gọi là lâu ngày sinh tình, giúp đỡ lẫn nhau.
Căn bản không thể nào có thể vượt qua mối tình đầu khắc cốt ghi tâm.
Vì mối tình khắc cốt ghi tâm ấy, có thể đánh đổi mọi thứ trên đời.
“Thầy Tạ?”
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Tần Tịch rơi vào hồi ức, Tạ Liên Thành cũng có chút thất thần quái dị.
Mãi đến lúc giọng nói của Âu Dương Nguyệt vâng lên, hai người mới đồng thời tỉnh lại từ trong đống suy nghĩ càng lúc càng đi xa.
“Âu Dương.” Tần Tịch cười rất ôn nhu, nhẹ giọng mềm mại nói, “Chắc chắn là thầy Tạ bận việc khác rồi, lại ngại mở miệng trực tiếp từ chối cậu. Cậu cũng đừng làm khó thầy nữa.”
“Là vậy sao….” Tuy rằng Âu Dương Nguyệt hơi thất vọng nhưng cũng nhanh chóng cười tươi, “Vậy chờ cơ hội lần sau đi.”
“Không có.” Tạ Liên Thành đột nhiên lên tiếng, “Buổi tối tôi không có bận việc gì.”
Anh nhìn Âu Dương Nguyệt cười cười: “Ngại quá, vừa rồi đang nghĩ đến chuyện khác.”
Tạ Liên Thành nói xong còn rất hứng thú bổ sung thêm, “Ăn ở căng-tin hả? Tôi nhớ rõ lúc tôi còn học ở trường, nhà ăn khu đông có món cá linh kho tiêu rất ngon, bây giờ vẫn còn bán nhỉ?”
“Bán bán bán!” Âu Dương Nguyệt liên tục gật đầu, “Vậy buổi tối ăn cá kho tiêu đi.”
Cô ấy cười hì hì nói với Tạ Liên Thành: “Thầy Tạ thật tốt, biết sinh viên không có tiền, còn giúp chúng ta tiết kiệm tiền nữa.”
Cứ như thế, không khí giữa mấy người không còn xấu hổ như mới rồi nữa.
Rất nhanh đã đến khu giảng đường.
Tạ Liên Thành bước vào phòng học trước, bốn người Tần Tịch theo thói quen tìm chỗ có thể ngồi bốn người gần nhau ngồi xuống.
Các cô mới ngồi xuống, mấy cô sinh viên nữ ngồi bàn sau tò mò thò đầu qua hỏi: “Tần Tịch, sao các cậu lại tới cùng với thầy Tạ?”
Cô ta nhìn Tần Tịch rồi lại nhìn Âu Dương Nguyệt, “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì à? Lâm Oánh Oánh với bạn trai cô ấy, còn có mấy người chung nhóm bọn họ nữa cũng không có ai đi học. Thầy Tạ cũng nói có việc, để bọn mình tự học một tiết trước.”
Khoa học máy tính cơ bản vốn dĩ là hai tiết lý thuyết một tiết thực hành, Tạ Liên Thành để mọi người tự luyện tập thực hành trước một tiết cũng không có gì lạ.
Nhưng lớp học đột nhiên vắng đi tám người, cả thầy giáo cũng nói là có việc nên làm các bạn khác rất tò mò.
“Lâm Oánh Oánh còn chưa tới hả?” Âu Dương Nguyệt nhìn hết một vòng quanh lớp, “À.”
Cô ấy gật gật đầu: “Nếu tớ là cô ta, tớ cũng không có mặt mũi đến lớp đâu.”
“Hả?” Bạn học nữ kia càng tò mò, “Đã xảy ra chuyện gì à?”
“Đợi hai ngày nữa, chờ thông báo xử phạt cô ta thông báo ra, mọi người sẽ biết thôi.” Âu Dương Nguyệt nhún nhún vai, “Tự làm bậy, không thể sống.”
Các cô cũng không cần chờ lâu.
Đại học A từ trước đến giờ rất chú trọng nghiên cứu học thuật, nổi tiếng về phong cách học tập tốt.
Kỳ thi cuối kỳ mà bắt được thí sinh gian lận, chắc chắn sẽ ghi tội xử phạt một lần.
Huống chi lần sai lầm này của Lâm Oánh Oánh còn làm cho phó viện trưởng học viện y học lâm sàng nổi trận lôi đình một trận.
“Ôi!” Âu Dương Nguyệt đột nhiên nói: “Buổi tối hôm nay chúng mình mời thầy đi ăn đi.”
Cô ấy quay đầu nhìn về phía Tạ Liên Thành: “Cũng không biết, thầy Tạ có cho bọn em vinh hạnh này không?”
Tần Tịch ngẩn người ra.
Cô không muốn ăn cơm với Tạ Liên Thành.
Bốn người góp tiền mua quà tặng cho Tạ Liên Thành, cảm ơn thầy ấy, chuyện này không sao.
Chỉ là lại muốn ngồi cùng bàn cơm với người này.
Cô lo lắng dạ dày mình sẽ lại đau.
Chẳng qua…..
Tần Tịch lại đổi ý.
Nếu là lúc khác, chắc là Tạ Liên Thành sẽ đồng ý.
Nhưng cũng không được quên, 8 giờ tối nay, Tô Nhiễm có màn độc tấu đàn hạc ở hội trường.
Nếu Tạ Liên Thành đã sống ở thành phố A, chắc chắn sẽ đi dự cùng cô ấy.
Cơm tối chắc chắn sớm đã hẹn với người đẹp, sao có thể đi ăn cơm với mấy đứa sinh viên bọn cô.
Nhưng chắc chắn anh ta không biết Lạc Phỉ cũng tới đại học A rồi.
Tần Tịch biết từ lâu, Tạ Liên Thành có một thanh mai trúc mã--- Tô Nhiễm.
Sau đó Tô Nhiễm giận nhau với anh ta, đi du học, ba năm nay chưa từng liên lạc.
Cũng chính ba năm đó, Tần Tịch tới công ty Tạ Liên Thành, cũng tới bên người anh ta.
Ngay từ đầu cô đã biết gút mắc giữa Tạ Liên Thành và Tô Nhiễm, cho nên lúc ban đầu đúng là giữ nghiêm ngặt bổn phận, chỉ duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới.
Thỉnh thoảng có vài hành vi có vẻ mờ ám hay vượt rào, Tần Tịch cũng tìm cách tránh đi.
Nhưng ba năm Tô Nhiễm chưa từng về nước, chưa từng liên lạc với Tạ Liên Thành.
Ba năm này, quan hệ giữa anh ta và Tần Tịch ngày lại càng gần.
Mãi đến buổi tối tiệc mừng công đó, cả hai người đều uống rượu xong, Tạ Liên Thành chủ động hôn cô.
Lúc đó cô thực sự cho rằng, thời gian đã làm mờ đi tất cả, anh ta cũng đã quên đi Tô Nhiễm.
Cho nên vui vẻ nhận lời tỏ tình của anh ta.
Đương nhiên sau đó, cô cũng bị người ta dạy cho một bài học nhớ đời.
Thì ra cái gọi là lâu ngày sinh tình, giúp đỡ lẫn nhau.
Căn bản không thể nào có thể vượt qua mối tình đầu khắc cốt ghi tâm.
Vì mối tình khắc cốt ghi tâm ấy, có thể đánh đổi mọi thứ trên đời.
“Thầy Tạ?”
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Tần Tịch rơi vào hồi ức, Tạ Liên Thành cũng có chút thất thần quái dị.
Mãi đến lúc giọng nói của Âu Dương Nguyệt vâng lên, hai người mới đồng thời tỉnh lại từ trong đống suy nghĩ càng lúc càng đi xa.
“Âu Dương.” Tần Tịch cười rất ôn nhu, nhẹ giọng mềm mại nói, “Chắc chắn là thầy Tạ bận việc khác rồi, lại ngại mở miệng trực tiếp từ chối cậu. Cậu cũng đừng làm khó thầy nữa.”
“Là vậy sao….” Tuy rằng Âu Dương Nguyệt hơi thất vọng nhưng cũng nhanh chóng cười tươi, “Vậy chờ cơ hội lần sau đi.”
“Không có.” Tạ Liên Thành đột nhiên lên tiếng, “Buổi tối tôi không có bận việc gì.”
Anh nhìn Âu Dương Nguyệt cười cười: “Ngại quá, vừa rồi đang nghĩ đến chuyện khác.”
Tạ Liên Thành nói xong còn rất hứng thú bổ sung thêm, “Ăn ở căng-tin hả? Tôi nhớ rõ lúc tôi còn học ở trường, nhà ăn khu đông có món cá linh kho tiêu rất ngon, bây giờ vẫn còn bán nhỉ?”
“Bán bán bán!” Âu Dương Nguyệt liên tục gật đầu, “Vậy buổi tối ăn cá kho tiêu đi.”
Cô ấy cười hì hì nói với Tạ Liên Thành: “Thầy Tạ thật tốt, biết sinh viên không có tiền, còn giúp chúng ta tiết kiệm tiền nữa.”
Cứ như thế, không khí giữa mấy người không còn xấu hổ như mới rồi nữa.
Rất nhanh đã đến khu giảng đường.
Tạ Liên Thành bước vào phòng học trước, bốn người Tần Tịch theo thói quen tìm chỗ có thể ngồi bốn người gần nhau ngồi xuống.
Các cô mới ngồi xuống, mấy cô sinh viên nữ ngồi bàn sau tò mò thò đầu qua hỏi: “Tần Tịch, sao các cậu lại tới cùng với thầy Tạ?”
Cô ta nhìn Tần Tịch rồi lại nhìn Âu Dương Nguyệt, “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì à? Lâm Oánh Oánh với bạn trai cô ấy, còn có mấy người chung nhóm bọn họ nữa cũng không có ai đi học. Thầy Tạ cũng nói có việc, để bọn mình tự học một tiết trước.”
Khoa học máy tính cơ bản vốn dĩ là hai tiết lý thuyết một tiết thực hành, Tạ Liên Thành để mọi người tự luyện tập thực hành trước một tiết cũng không có gì lạ.
Nhưng lớp học đột nhiên vắng đi tám người, cả thầy giáo cũng nói là có việc nên làm các bạn khác rất tò mò.
“Lâm Oánh Oánh còn chưa tới hả?” Âu Dương Nguyệt nhìn hết một vòng quanh lớp, “À.”
Cô ấy gật gật đầu: “Nếu tớ là cô ta, tớ cũng không có mặt mũi đến lớp đâu.”
“Hả?” Bạn học nữ kia càng tò mò, “Đã xảy ra chuyện gì à?”
“Đợi hai ngày nữa, chờ thông báo xử phạt cô ta thông báo ra, mọi người sẽ biết thôi.” Âu Dương Nguyệt nhún nhún vai, “Tự làm bậy, không thể sống.”
Các cô cũng không cần chờ lâu.
Đại học A từ trước đến giờ rất chú trọng nghiên cứu học thuật, nổi tiếng về phong cách học tập tốt.
Kỳ thi cuối kỳ mà bắt được thí sinh gian lận, chắc chắn sẽ ghi tội xử phạt một lần.
Huống chi lần sai lầm này của Lâm Oánh Oánh còn làm cho phó viện trưởng học viện y học lâm sàng nổi trận lôi đình một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.