Chương 58:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Mãi đến khi bóng dáng màu trắng kia hoàn toàn đi khuất bóng không nhìn thấy gì nữa, Tần Tịch mới thu hồi tầm mắt, có chút tiếc nuối xoay người đi.
Những lời nói vừa rồi của Ngô Hi Ngạn vẫn còn văng vẳng trong đầu cô.
Đúng là có chút cảm giác rung động tâm can.
Cô ấy cười trêu chọc: “Chúng ta nên đi học đi.”
“Ừm, đúng, buổi chiều còn có tiết.” Lúc này Tần Tịch mới nhớ đến chuyện này.
Vừa rồi mấy người Âu Dương Nguyệt đã hoảng loạn nãy giờ, chỉ có cô không biết nghĩ cái gì, phản ứng lại chậm hơn mọi người vài nhịp.
Đến bây giờ ánh mắt mới nhìn lên người Tạ Liên Thành: “Ặc…. Tiết của thầy Tạ.”
Trong lòng Tạ Liên Thành rất hụt hẫng.
Nhưng anh ta thu hồi cảm xúc rất nhanh, cười vừa ôn hòa vừa lịch lãm với Tần Tịch: “Thầy giáo vẫn còn ở đây, các em không cần lo lắng.”
Anh ta cúi xuống nhìn thời gian để che dấu đi cảm xúc của mình: “Chẳng qua nếu chúng ta còn chưa vào phòng học, sợ là không kịp tiết hai đâu. Đi thôi.”
Tạ Liên Thành bước đi đầu tiên.
Buổi chiều anh ta tới trường là vì phải lên lớp, ăn mặc cũng khá nghiêm túc, mặc một bộ vest và áo sơ mi.
Bộ vest cắt may vừa vặn, áo sơ mi màu xanh nước biển.
Nút tay áo khiêm tốn mà lại xa hoa, quần tây ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp của anh ta.
Nhìn anh ta vừa quý khí vừa bảnh bao.
Dáng người Tạ Liên Thành vốn không cần phải nói thêm gì.
Là kiểu người điển hình kiểu mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo thì đầy cơ bắp.
Còn có thể tranh hơn thua với mấy người mẫu trình diễn trên sàn catwalk.
Nhưng vừa rồi, Ngô Hi Ngạn kia chỉ mặc một bộ đồng phục của toàn bộ học viện y, áo blouse trắng.
Vậy mà lực chú ý của Tần Tịch lại bị anh ta hấp dẫn đi hết, sau đó bọn họ có nói thêm gì cũng không nghe được tiếng nào.
Trong lòng Tạ Liên Thành ít nhiều có chút tức giận.
Anh ta tuy là Tạ tam thiếu gia, là con trai út.
Nhưng từ nhỏ đến lớn đều là người thông minh nhất, là đứa trẻ được người lớn trong nhà yêu thương nhất.
Lúc đi học thành tích ưu việt, thầy cô giáo cũng rất thích anh ta.
Hơn nữa ngoại hình xuất sắc thêm gia thế khủng, người vây quanh anh ta chưa bao giờ thiếu.
Mặc dù là tới đại học A, là nơi tụ tập không ít sinh viên ưu tú trên cả nước, anh ta cũng là một ngôi sao sáng lấp lánh giữa bao người.
Công ty tự mình gây dựng cũng phát triển không ngừng, tuổi trẻ tự lực cánh sinh cũng đã tạo nên giá trị xa xỉ cho bản thân mình.
Anh ta đã sớm quen với việc được người người săn đón.
Trước đây Tần Tịch rất lễ phép với anh ta, nhưng trong đó luôn lộ ra chút lạnh nhạt xa cách, luôn muốn duy trì khoảng cách với anh ta.
Thật ra Tạ Liên Thành cũng không để ý vậy đâu.
Chỉ là vừa rồi, Ngô Hi Ngạn vừa xuất hiện, Tần Tịch hoàn toàn ngó lơ sự tồn tại của anh ta.
Điều này làm cho anh ta khó chịu vô cùng.
Từ khu nhà hành chính đến khu dạy học, Tạ Liên Thành không nói một câu nào.
Bước chân anh ta dài, mấy người Tần Tịch phải bước nhanh chân hơn mới có thể đuổi kịp được.
Cả đường im lặng như vậy, Âu Dương Nguyệt là người nhạy bén, ngay lập tức nhận ra không khí không thích hợp.
Tròng mắt cô xoay vòng, đi nhanh hai bước lên ngang người Tạ Liên Thành, nói với anh ta: “Thầy Tạ, vừa rồi bọn em còn chưa đàng hoàng cảm ơn thầy.”
Âu Dương Nguyệt nói: “Ít nhiều cũng nhờ ngài, Lâm Oánh Oánh kia mới không có lời nào để nói.”
Trước giờ cô là người có chuyện thì nói thẳng, cũng không che dấu sự kinh thường của mình với Lâm Oánh Oánh: “Đúng là siêu sảng khoái mà.”
Bước chân Tạ Liên Thành dừng lại một giây, nhẹ giọng nói: “Có gì đâu chứ.”
Cuối cùng anh ta cũng quay đầu nhìn Tần Tịch một cái: “Giống như đàn anh Ngô của các em nói, đây cũng là một trong những trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi thầy cô giáo và sinh viên đại học A.”
Tạ Liên Thành nhắc lại lời nói của Ngô Hi Ngạn, trong lòng càng hụt hẫng.
Kỳ thật những câu nói như thế anh ta cũng từng nói qua, nhưng có bao giờ Tần Tịch dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mình sao?
Không có!
“A……” Đột nhiên Âu Dương Nguyệt cảm khái: “Em đột nhiên cảm thấy chúng em rất hạnh phúc.”
Cô ấy nói: “Có một ngôi trường với khuôn mỹ lệ như vậy, có đồ ăn ngon ngon miệng như thế, lại còn có mấy cái nhà ăn vừa ngon vừa rẻ, có những người bạn cùng phòng tốt như vậy, còn có…..”
Âu Dương Nguyệt tươi cười xán lạn: “Còn có những thầy cô giáo tốt như thầy Tạ!”
Kiều Sơ Hạ yên lặng gật gật đầu theo.
Ngay cả Đường Lăng cũng nói theo: “Cảm ơn thầy.”
Tạ Liên Thành nhìn mấy người cười cười, ánh mắt cuối cùng rơi lên mặt Tần Tịch.
Cô gái nhỏ dọc đường đi nhanh, trên chóp mũi lấm tấm mấy giọt mồ hôi.
Hai má ửng đó, không cần phải trang điểm, cũng rất xinh đẹp.
“Thầy Tạ….” Tần Tịch cũng mỉm cười nhìn anh ta, “Đương nhiên là người tốt, chúng em phải trịnh trọng cảm ơn thầy mới đúng.”
Sắp đến ngày nhà giáo rồi, Tần Tịch đã nghĩ xong rồi.
Những lời nói vừa rồi của Ngô Hi Ngạn vẫn còn văng vẳng trong đầu cô.
Đúng là có chút cảm giác rung động tâm can.
Cô ấy cười trêu chọc: “Chúng ta nên đi học đi.”
“Ừm, đúng, buổi chiều còn có tiết.” Lúc này Tần Tịch mới nhớ đến chuyện này.
Vừa rồi mấy người Âu Dương Nguyệt đã hoảng loạn nãy giờ, chỉ có cô không biết nghĩ cái gì, phản ứng lại chậm hơn mọi người vài nhịp.
Đến bây giờ ánh mắt mới nhìn lên người Tạ Liên Thành: “Ặc…. Tiết của thầy Tạ.”
Trong lòng Tạ Liên Thành rất hụt hẫng.
Nhưng anh ta thu hồi cảm xúc rất nhanh, cười vừa ôn hòa vừa lịch lãm với Tần Tịch: “Thầy giáo vẫn còn ở đây, các em không cần lo lắng.”
Anh ta cúi xuống nhìn thời gian để che dấu đi cảm xúc của mình: “Chẳng qua nếu chúng ta còn chưa vào phòng học, sợ là không kịp tiết hai đâu. Đi thôi.”
Tạ Liên Thành bước đi đầu tiên.
Buổi chiều anh ta tới trường là vì phải lên lớp, ăn mặc cũng khá nghiêm túc, mặc một bộ vest và áo sơ mi.
Bộ vest cắt may vừa vặn, áo sơ mi màu xanh nước biển.
Nút tay áo khiêm tốn mà lại xa hoa, quần tây ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp của anh ta.
Nhìn anh ta vừa quý khí vừa bảnh bao.
Dáng người Tạ Liên Thành vốn không cần phải nói thêm gì.
Là kiểu người điển hình kiểu mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo thì đầy cơ bắp.
Còn có thể tranh hơn thua với mấy người mẫu trình diễn trên sàn catwalk.
Nhưng vừa rồi, Ngô Hi Ngạn kia chỉ mặc một bộ đồng phục của toàn bộ học viện y, áo blouse trắng.
Vậy mà lực chú ý của Tần Tịch lại bị anh ta hấp dẫn đi hết, sau đó bọn họ có nói thêm gì cũng không nghe được tiếng nào.
Trong lòng Tạ Liên Thành ít nhiều có chút tức giận.
Anh ta tuy là Tạ tam thiếu gia, là con trai út.
Nhưng từ nhỏ đến lớn đều là người thông minh nhất, là đứa trẻ được người lớn trong nhà yêu thương nhất.
Lúc đi học thành tích ưu việt, thầy cô giáo cũng rất thích anh ta.
Hơn nữa ngoại hình xuất sắc thêm gia thế khủng, người vây quanh anh ta chưa bao giờ thiếu.
Mặc dù là tới đại học A, là nơi tụ tập không ít sinh viên ưu tú trên cả nước, anh ta cũng là một ngôi sao sáng lấp lánh giữa bao người.
Công ty tự mình gây dựng cũng phát triển không ngừng, tuổi trẻ tự lực cánh sinh cũng đã tạo nên giá trị xa xỉ cho bản thân mình.
Anh ta đã sớm quen với việc được người người săn đón.
Trước đây Tần Tịch rất lễ phép với anh ta, nhưng trong đó luôn lộ ra chút lạnh nhạt xa cách, luôn muốn duy trì khoảng cách với anh ta.
Thật ra Tạ Liên Thành cũng không để ý vậy đâu.
Chỉ là vừa rồi, Ngô Hi Ngạn vừa xuất hiện, Tần Tịch hoàn toàn ngó lơ sự tồn tại của anh ta.
Điều này làm cho anh ta khó chịu vô cùng.
Từ khu nhà hành chính đến khu dạy học, Tạ Liên Thành không nói một câu nào.
Bước chân anh ta dài, mấy người Tần Tịch phải bước nhanh chân hơn mới có thể đuổi kịp được.
Cả đường im lặng như vậy, Âu Dương Nguyệt là người nhạy bén, ngay lập tức nhận ra không khí không thích hợp.
Tròng mắt cô xoay vòng, đi nhanh hai bước lên ngang người Tạ Liên Thành, nói với anh ta: “Thầy Tạ, vừa rồi bọn em còn chưa đàng hoàng cảm ơn thầy.”
Âu Dương Nguyệt nói: “Ít nhiều cũng nhờ ngài, Lâm Oánh Oánh kia mới không có lời nào để nói.”
Trước giờ cô là người có chuyện thì nói thẳng, cũng không che dấu sự kinh thường của mình với Lâm Oánh Oánh: “Đúng là siêu sảng khoái mà.”
Bước chân Tạ Liên Thành dừng lại một giây, nhẹ giọng nói: “Có gì đâu chứ.”
Cuối cùng anh ta cũng quay đầu nhìn Tần Tịch một cái: “Giống như đàn anh Ngô của các em nói, đây cũng là một trong những trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi thầy cô giáo và sinh viên đại học A.”
Tạ Liên Thành nhắc lại lời nói của Ngô Hi Ngạn, trong lòng càng hụt hẫng.
Kỳ thật những câu nói như thế anh ta cũng từng nói qua, nhưng có bao giờ Tần Tịch dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mình sao?
Không có!
“A……” Đột nhiên Âu Dương Nguyệt cảm khái: “Em đột nhiên cảm thấy chúng em rất hạnh phúc.”
Cô ấy nói: “Có một ngôi trường với khuôn mỹ lệ như vậy, có đồ ăn ngon ngon miệng như thế, lại còn có mấy cái nhà ăn vừa ngon vừa rẻ, có những người bạn cùng phòng tốt như vậy, còn có…..”
Âu Dương Nguyệt tươi cười xán lạn: “Còn có những thầy cô giáo tốt như thầy Tạ!”
Kiều Sơ Hạ yên lặng gật gật đầu theo.
Ngay cả Đường Lăng cũng nói theo: “Cảm ơn thầy.”
Tạ Liên Thành nhìn mấy người cười cười, ánh mắt cuối cùng rơi lên mặt Tần Tịch.
Cô gái nhỏ dọc đường đi nhanh, trên chóp mũi lấm tấm mấy giọt mồ hôi.
Hai má ửng đó, không cần phải trang điểm, cũng rất xinh đẹp.
“Thầy Tạ….” Tần Tịch cũng mỉm cười nhìn anh ta, “Đương nhiên là người tốt, chúng em phải trịnh trọng cảm ơn thầy mới đúng.”
Sắp đến ngày nhà giáo rồi, Tần Tịch đã nghĩ xong rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.