Chương 82:
Đường Sơn Nguyệt
07/05/2023
Tần Tịch nhìn cô ấy rất nhiều lần: “Hạ Hạ, chuyện vừa rồi, cậu đừng để trong lòng.”
“Vị Tô…. Tiên sinh kia nói rất đúng, những gì mình muốn nói anh ta đã nói hết rồi.” Cô vỗ vỗ vai Kiều Sơ Hạ, “Chúng ta chỉ cần nghe, đối xử tốt với bản thân mình, với những người suy nghĩ cho chúng ta là được.”
“Người nào nói gì à?” Âu Dương Nguyệt không biết chui ra từ chỗ nào.
Hôm nay cô ấy đúng là bận muốn chết, trực tiếp nằm bẹp trên ghế lười, mệt đến mức không muốn nói gì luôn.
“Sao mà ăn sinh nhật tớ, lại cảm thấy như đang chịu cực hình thế này?” Âu Dương Nguyệt nằm bẹp dí mấy giây, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tịch, “Có phải các cậu thấy hơi chán không? Bên kia có bể bơi, muốn đi bơi không?”
“Không cần.” Tần Tịch chớp chớp mắt với Âu Dương Nguyệt, “Cậu cứ bận đi, chúng tớ chờ ăn bánh kem, tối nay ngủ sớm chút.”
Cô nói: “Ngày mai còn phải dậy sớm đấy, tớ xin đàn anh Ngô nghỉ có hai ngày thôi.”
“Không phải chứ? Nghỉ Quốc Khánh, cậu đi chơi hai ngày mà cũng phải xin nghỉ cơ à?” Âu Dương Nguyệt không dám tin, “Đàn anh Ngô, độc tài vậy cơ á?”
“Quốc Khánh học sinh nơi khác đều về nhà thật nhiều.” Tần Tịch giải thích, “Ngày mai phải xử lý một đám tiêu bản mới, phòng thí nghiệm không đủ người. Hơn nữa cái này trước đó tớ chưa từng làm qua, đàn anh Ngô hứa dạy tớ, tớ muốn về.”
“Biết rồi.” Âu Dương Nguyệt kéo dài giọng nói, “Bảo đảm không ảnh hưởng đến việc cậu đi gặp đàn anh Ngô của cậu.”
“À đúng rồi.” Cô ấy đột nhiên nhớ đến cái gì, thần thần bí bí nói: “Các cậu nhìn thấy thầy Tạ với Tô Nhiễm không?”
Cô ấy không bao giờ bỏ được cái tính nhiều chuyện của mình: “Hai người bọn họ có phải là yêu nhau thật không nhỉ? Tớ thấy á, phối hợp với nhau ăn ý lắm luôn.”
“Ai biết đâu.” Tần Tịch nói, cô nghiêng người lại ngó điện thoại của Đường Lăng, tùy ý này, “Yêu nhau á, cũng bình thường mà. Hơn nữa chuyện này có liên quan gì đến bọn mình đâu.”
“Aiz.” Âu Dương Nguyệt bất mãn, “Đúng là không có tinh thần hóng hớt gì cả à. Hạ Hạ…..”
Cô ấy đi tìm người có sở thích không khác với mình lắm, Kiều Sơ Hạ: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Kiều Sơ Hạ bị cô ấy kéo cánh tay, giống như là bị điện giật vậy, bỗng nhiên giật nảy mình.
Sau đó cô ấy mới lấy lại tinh thần, mờ mịt nhìn về phía Âu Dương Nguyệt: “Xin lỗi, Nguyệt Nguyệt, tớ đang mải nghĩ mấy chuyện, cậu mới nói gì thế?”
“Bỏ đi bỏ đi.” Âu Dương Nguyệt ngồi mấy phút, tinh thần lại sáng láng rạng rỡ đứng lên, “Các cậu chờ chút, cắt bánh kem đưa đến cho các cậu.”
Ba Âu Dương Nguyệt đúng là đặt cho cô một cái bánh kem bảy tầng, rất là có thể diện luôn.
Champagne, bánh kem, tiếng nói cười đùa của nam thanh nữ tú, không khí yến tiệc sinh nhật của Âu Dương Nguyệt bị đẩy lên cao nhất.
Mấy người Tần Tịch mỗi người ăn một miếng bánh kem, lại chơi thêm lát nữa rồi đi lên lầu nghỉ ngơi.
Tần Tịch vẫn ngủ cùng với Đường Lăng ở phòng cho khách.
Trong bóng đêm, hai người song song nằm trên giường, ai cũng không nói chuyện, hô hấp hai người từ từ trở nên đều đều.
Qua một lát, Đường Lăng đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngủ không được?”
“Ừm.” Tần Tịch cũng lật người, nghiêng qua hướng bạn tốt nằm: “Cậu cũng vậy sao?”
“Có tâm sự?” Đường Lăng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, “Muốn tâm sự sao?”
Tần tịch lại im lặng một lát.
Rất nhanh, cô lại lần người nằm thẳng mình, giọng điệu lạnh nhạt. “Thôi vậy.”
Cô dừng lại một chút, lại nói: “Lòng hiếu kỳ là sự bắt đầu cho rất nhiều chuyện, bắt đầu để ý, bắt đầu suy đoán, cũng có lẽ là bắt đầu của sự thua cuộc.”
Cô lắc đầu: “Tớ không nên nghĩ nhiều thì mới tốt.”
“Thua cuộc?” Đường Lăng giống như đang cười: “Nghiêm trọng thế à?”
“Ừm….” Tần Tịch nhắm mắt lại lần nữa, “Có thể nghiêm trọng đến mức bị mất đi tính mạng đó.”
Đường Lăng: “……”
*
Buổi sáng ngày hôm sau, Tần Tịch là người đầu tiên đến phòng thí nghiệm.
Ngay cả Ngô Hi Ngạn cũng đến trễ hơn 10’ so với cô.
Anh mới ngồi xuống trước màn hình máy tính, một hộp sữa bò đặt xuống trước mặt anh.
“Trả lễ.” Tần Tịch tự mình cầm hộp sữa bò.
Mấy thứ đồ ăn không thể mang vào phòng thí nghiệm nhưng có thể ăn sáng ở trong văn phòng.
Bọn họ thường xuyên phải tăng ca, Ngô Hi Ngạn còn chuẩn bị sẵn hai thùng sữa bò để ở đây.
Ngoài cái này, anh còn chuẩn bị thêm chocolate.
Như thế lúc nào có ai đó cần, cũng có thể lấy ra.
Lần thứ hai Tần Tịch ở lại suốt đêm trong phòng thí nghiệm, cô cũng đã ăn chocolate Ngô Hi Ngạn chuẩn bị.
Theo lời của một chị trong phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng thẳng nam cứng rắn như sắt thép lãng mạn chút cũng mang lại sự chua xót và sắt se. Hoàn toàn phù hợp với tính cách!
Tần Tịch hiểu được ý tứ của đàn chị.
Vì theo đuổi sự hoàn mỹ, chocolate mà Ngô Hi Ngạn mua là chocolate đen hàm lượng 89%.
“Vị Tô…. Tiên sinh kia nói rất đúng, những gì mình muốn nói anh ta đã nói hết rồi.” Cô vỗ vỗ vai Kiều Sơ Hạ, “Chúng ta chỉ cần nghe, đối xử tốt với bản thân mình, với những người suy nghĩ cho chúng ta là được.”
“Người nào nói gì à?” Âu Dương Nguyệt không biết chui ra từ chỗ nào.
Hôm nay cô ấy đúng là bận muốn chết, trực tiếp nằm bẹp trên ghế lười, mệt đến mức không muốn nói gì luôn.
“Sao mà ăn sinh nhật tớ, lại cảm thấy như đang chịu cực hình thế này?” Âu Dương Nguyệt nằm bẹp dí mấy giây, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tịch, “Có phải các cậu thấy hơi chán không? Bên kia có bể bơi, muốn đi bơi không?”
“Không cần.” Tần Tịch chớp chớp mắt với Âu Dương Nguyệt, “Cậu cứ bận đi, chúng tớ chờ ăn bánh kem, tối nay ngủ sớm chút.”
Cô nói: “Ngày mai còn phải dậy sớm đấy, tớ xin đàn anh Ngô nghỉ có hai ngày thôi.”
“Không phải chứ? Nghỉ Quốc Khánh, cậu đi chơi hai ngày mà cũng phải xin nghỉ cơ à?” Âu Dương Nguyệt không dám tin, “Đàn anh Ngô, độc tài vậy cơ á?”
“Quốc Khánh học sinh nơi khác đều về nhà thật nhiều.” Tần Tịch giải thích, “Ngày mai phải xử lý một đám tiêu bản mới, phòng thí nghiệm không đủ người. Hơn nữa cái này trước đó tớ chưa từng làm qua, đàn anh Ngô hứa dạy tớ, tớ muốn về.”
“Biết rồi.” Âu Dương Nguyệt kéo dài giọng nói, “Bảo đảm không ảnh hưởng đến việc cậu đi gặp đàn anh Ngô của cậu.”
“À đúng rồi.” Cô ấy đột nhiên nhớ đến cái gì, thần thần bí bí nói: “Các cậu nhìn thấy thầy Tạ với Tô Nhiễm không?”
Cô ấy không bao giờ bỏ được cái tính nhiều chuyện của mình: “Hai người bọn họ có phải là yêu nhau thật không nhỉ? Tớ thấy á, phối hợp với nhau ăn ý lắm luôn.”
“Ai biết đâu.” Tần Tịch nói, cô nghiêng người lại ngó điện thoại của Đường Lăng, tùy ý này, “Yêu nhau á, cũng bình thường mà. Hơn nữa chuyện này có liên quan gì đến bọn mình đâu.”
“Aiz.” Âu Dương Nguyệt bất mãn, “Đúng là không có tinh thần hóng hớt gì cả à. Hạ Hạ…..”
Cô ấy đi tìm người có sở thích không khác với mình lắm, Kiều Sơ Hạ: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Kiều Sơ Hạ bị cô ấy kéo cánh tay, giống như là bị điện giật vậy, bỗng nhiên giật nảy mình.
Sau đó cô ấy mới lấy lại tinh thần, mờ mịt nhìn về phía Âu Dương Nguyệt: “Xin lỗi, Nguyệt Nguyệt, tớ đang mải nghĩ mấy chuyện, cậu mới nói gì thế?”
“Bỏ đi bỏ đi.” Âu Dương Nguyệt ngồi mấy phút, tinh thần lại sáng láng rạng rỡ đứng lên, “Các cậu chờ chút, cắt bánh kem đưa đến cho các cậu.”
Ba Âu Dương Nguyệt đúng là đặt cho cô một cái bánh kem bảy tầng, rất là có thể diện luôn.
Champagne, bánh kem, tiếng nói cười đùa của nam thanh nữ tú, không khí yến tiệc sinh nhật của Âu Dương Nguyệt bị đẩy lên cao nhất.
Mấy người Tần Tịch mỗi người ăn một miếng bánh kem, lại chơi thêm lát nữa rồi đi lên lầu nghỉ ngơi.
Tần Tịch vẫn ngủ cùng với Đường Lăng ở phòng cho khách.
Trong bóng đêm, hai người song song nằm trên giường, ai cũng không nói chuyện, hô hấp hai người từ từ trở nên đều đều.
Qua một lát, Đường Lăng đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngủ không được?”
“Ừm.” Tần Tịch cũng lật người, nghiêng qua hướng bạn tốt nằm: “Cậu cũng vậy sao?”
“Có tâm sự?” Đường Lăng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, “Muốn tâm sự sao?”
Tần tịch lại im lặng một lát.
Rất nhanh, cô lại lần người nằm thẳng mình, giọng điệu lạnh nhạt. “Thôi vậy.”
Cô dừng lại một chút, lại nói: “Lòng hiếu kỳ là sự bắt đầu cho rất nhiều chuyện, bắt đầu để ý, bắt đầu suy đoán, cũng có lẽ là bắt đầu của sự thua cuộc.”
Cô lắc đầu: “Tớ không nên nghĩ nhiều thì mới tốt.”
“Thua cuộc?” Đường Lăng giống như đang cười: “Nghiêm trọng thế à?”
“Ừm….” Tần Tịch nhắm mắt lại lần nữa, “Có thể nghiêm trọng đến mức bị mất đi tính mạng đó.”
Đường Lăng: “……”
*
Buổi sáng ngày hôm sau, Tần Tịch là người đầu tiên đến phòng thí nghiệm.
Ngay cả Ngô Hi Ngạn cũng đến trễ hơn 10’ so với cô.
Anh mới ngồi xuống trước màn hình máy tính, một hộp sữa bò đặt xuống trước mặt anh.
“Trả lễ.” Tần Tịch tự mình cầm hộp sữa bò.
Mấy thứ đồ ăn không thể mang vào phòng thí nghiệm nhưng có thể ăn sáng ở trong văn phòng.
Bọn họ thường xuyên phải tăng ca, Ngô Hi Ngạn còn chuẩn bị sẵn hai thùng sữa bò để ở đây.
Ngoài cái này, anh còn chuẩn bị thêm chocolate.
Như thế lúc nào có ai đó cần, cũng có thể lấy ra.
Lần thứ hai Tần Tịch ở lại suốt đêm trong phòng thí nghiệm, cô cũng đã ăn chocolate Ngô Hi Ngạn chuẩn bị.
Theo lời của một chị trong phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng thẳng nam cứng rắn như sắt thép lãng mạn chút cũng mang lại sự chua xót và sắt se. Hoàn toàn phù hợp với tính cách!
Tần Tịch hiểu được ý tứ của đàn chị.
Vì theo đuổi sự hoàn mỹ, chocolate mà Ngô Hi Ngạn mua là chocolate đen hàm lượng 89%.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.