Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 83:

Đường Sơn Nguyệt

07/05/2023

Hầu như không có vị ngọt chỉ có vị đắng mà dư vị vẫn rất êm dịu.

Cô dựa vào trước bàn làm việc, im lặng không lên tiếng, lặng lẽ uống sữa bò với Ngô Hi Ngạn.

Hút hết một hộp sữa bò, cũng không nói chuyện gì với nhau, Ngô Hi Ngạn mặc áo blouse trắng vào, vừa mang khẩu trang với mũ vừa dặn dò Tần Tịch: “Cột gọn tóc của em nhét vào trong mũ, đừng để hở ra ngoài, tránh bị ô nhiễm.”

Đúng lúc này, đàn chị Lương Thu Thu trong cùng phòng thí nghiệm muốn đến hỗ trợ bọn họ xử lý tiêu bản cũng tới rồi.

Tóc cô ấy rõ ràng chỉ đang xõa xuống, tóc ngang vai của cô ấy được nhuộm màu hạt dẻ, trông rất đáng yêu.

Cô ấy nghe thấy Ngô Hi Ngạn nói thế, làm mặt quỷ với Tần Tịch, nhỏ giọng thì thầm: “May mà bạn trai chị không nhìn thấy bộ dạng chị ở phòng thí nghiệm, không á, anh ấy sẽ cười nhạo chị cả năm luôn.”

Tần Tịch nhịn không được cũng cười.

Mũ bọn họ dùng trong phòng thí nghiệm, cũng giống với mũ trong phòng giải phẫu.

Màu xanh biếc chói mắt, miệng mũ hơi nhỏ.

Có thể giữ hết tóc ở bên trong, ôm sát lấy trán.

Nhìn qua không được đẹp cho lắm.

Ngô Hi Ngạn quay đầu liếc nhìn cô ấy một cái: “Nói em đó! Tóc mái, tóc bên mai, buộc gọn lại hết.

Lương Thu Thu : “…… Đã biết.”

Cô ấy không tình nguyện lắm, nhưng vẫn nhanh chân lẹ tay đội mũ gọn gàng.

Mấy cô mặc đồ bảo hộ xong, đi theo sau Ngô Hi Ngạn đi đến một gian phòng thí nghiệm khác.

Anh đi chuẩn bị trước.

Tần Tịch với Lương Thu Thu cùng nhau chờ ở chỗ bục giảng thực nghiệm.

Đây là lần đầu tiên cô đến căn phòng thí nghiệm này, nhịn không được tò mò, ngó ngó xung quanh.



“Có cảm giác gì?”

“Vừa cao vừa lớn.” Tần Tịch nói.

Cô luôn biết phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong là đỉnh nhất, hiện đại nhất trong nước luôn.

Lúc này, trên màn hình trên bục thí nghiệm đang hiển thị các thiết bị thực nghiệm, các dụng cụ đang im lặng nằm đó.

Chỉ là nhìn qua, có vẻ đặc biệt tinh vi!

Lương Thu Thu là nghiên cứu sinh năm hai, đa số thời gian đều là làm thực nghiệm lâm sàng.

“Có phải thấy nhìn đi nhìn lại, toàn tiền là tiền không?” Cô ấy nói.

“Chị đạo văn của đàn chị tiến sĩ nói cho em nghe, cách thức cầu hôn lãng mạn nhất mà chị ấy nghĩ đến, đó là có người mang một phòng thí nghiệm như của thấy Chiêm đưa đến trước mặt chị ấy, rồi nói cho chị ấy: Gả cho anh đi, phòng thí nghiệm này là của em!”

Tần Tịch nhịn không được cười.

Lương Thu Thu tiếp tục nói: “Đàn chị nói, chị ấy có thể không cần phòng, không cần xe, lỏa hôn luôn*!”

*Lỏa hôn: hình thức hôn nhân không có lễ cưới, không chụp hình, không yêu cầu điều kiện vật chất, hai người chỉ đi đăng ký kết hôn.

“150 triệu.” Ngô Hi Ngạn đúng lúc cầm thuốc thử trở về.

Anh đặt thuốc thử lên trên bục thử nghiệm, bình tĩnh liếc mắt nhìn Lương Thu Thu một cái, nhàn nhạt nhìn: “Đây chỉ là tiền các thiết bị thôi, không tính thuốc thử trong đó.”

Lương Thu Thu : “!!!”

Cô hơi căng thẳng duỗi tay, vốn định đụng vào mấy cái thiết bị này, sau đó lại thu tay lại: “Đàn anh, vậy cái bục thực nghiệm này thì sao?”

“Cái này rẻ.” Ngô Hi Ngạn nói: “Một triệu à.”

Lương Thu Thu : “!!!”



Còn có thể vui vẻ làm thí nghiệm được nữa không đây?

Tần Tịch nhịn không được lại cười.

Cô phát hiện bản thân mình, sau khi trọng sinh, số lần cô cười còn nhiều hơn so với hai đời trước cộng lại.

Cho dù là trong phòng thí nghiệm hay ký túc xá ở chung với mấy người Đường Lăng, cô rất dễ dàng nở nụ cười, lúc nào cũng có thể cười thành tiếng.

Ngô Hi Ngạn liếc mắt nhìn Lương Thu Thu: “Đem tay của em đặt lên bục thực nghiệm. Tần Tịch em cũng làm theo đi.”

Trong nháy mắt anh đã tiến vào trạng thái làm việc, giống như người mới đùa giỡn vừa rồi không phải là anh, bắt đầu làm mẫu quá trình thí nghiệm: “Trong toàn bộ quá trình xử lý tiêu bản, bước dễ phạm sai lầm nhất chính là bước nhuộm màu này. Tần Tịch.”

Anh nói với Tần Tịch: “Trong đề tài luận văn của các em, đúng lúc cũng sẽ dùng quá trình xử lý tiêu bản này. Em nhìn anh làm một lần, chú ý thời gian với nhiệt độ.”

“Dạ.” Tần Tịch đáp lại.

Cô nhìn không chớp mắt những thao tác của Ngô Hi Ngạn suốt cả quá trình.

Những ngón tay mảnh khảnh của đối phương giống như đang biểu diễn ảo thuật, động tác hiển nhiên rất nhanh, mỗi bước đều thực hiện đúng chỗ, bình tĩnh, nhìn qua giống như nước chảy mây trôi.

Tần Tịch nhìn rất rõ ràng.

Lương Thu Thu cũng chăm chú nhìn.

Trong phòng thí nghiệm rất an tĩnh, ngẫu nhiên có âm thanh của mấy ống nghiệm khẽ chạm vào nhau vang lên.

Hoàn thành xong bước cuối cùng, Ngô Hi Ngạn kiên định cầm ống trượt lên: “Xong rồi.”

Cả quá trình, động tác tay vẫn luôn ổn định như vậy.

Làm cho người ta như đang xem một màn trình diễn.

Tần Tịch với Lương Thu Thu đồng thời thở ra một hơi.

Quá hưởng thụ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook