Chương 8:
Đường Sơn Nguyệt
03/01/2023
Ngay lúc này đây, cô không chỉ thấy được cuộc sống mình mong muốn, mà còn trải qua cuộc sống tốt đẹp ấy.
Từ đại học A đến trung tâm thành phố, đi xe mất khoảng một giờ.
Bốn người hoàn toàn đã quên đoạn nhạc đệm trước đó, vui vui vẻ vẻ đi dạo mấy tiếng đồng hồ.
Trước đó Âu Dương Nguyệt đã đặt bàn, đúng 6 giờ liền dắt đám Tần Tịch vào nhà hàng xoay mà cô nàng nói.
Nhà hàng xoay nằm ở đỉnh chóp của một khách sạn năm sao ngay trung tâm thành phố A.
Nhà hàng chiếm cả một tầng lầu, trang trí thời thượng lại xa hoa, xuất sắc nhất là dãy cửa sổ nhìn ra ngoài.
Vị trí cho khách hàng ngồi trong nhà hàng không nhiều lắm.
Như vậy không chỉ có thể thêm chỗ cho khách đi dư, mà cũng đủ không gian riêng tư.
Cũng có thể đảm bảo mỗi một vị khách dùng cơm, lúc ăn cơm đều có tầm nhìn tốt, thưởng thức cảnh bên ngoài.
Vừa vào cửa, người phục vụ lịch sự lại không mất đi sự nhiệt tình chào đón họ, dẫn bốn người họ đến tận bàn Âu Dương Nguyệt đã đặt trước.
“Chỗ này không thể gọi món được.” Ngữ khí Âu Dương Nguyệt nhẹ nhàng, nói: “Hôm nay đầu bếp làm cái gì thì phải ăn cái đó.”
“Nhưng mà mọi người yên tâm, siêu đầu bếp nổi tiếng, trước giờ đều không khiến tớ phải thất vọng bao giờ.”
Người phục vụ cẩn thận hỏi mấy điều kiêng cữ của bốn người, mỉm cười rời khỏi.
Ba người còn lại đều thưởng thức phong cảnh phồn hoa của thành phố ngoài cửa sổ không sót chút gì.
Tần Tịch thì lại quay đầu nhìn bên trong nhà hàng.
Lúc vừa vào tới, cô đã cảm thấy tên nhà hàng này rất quen thuộc.
Chờ khi tới nhà hàng xoay trên tầng cao nhất, nhìn bệ hoa giữa nhà ăn, cô đã nhớ ra một chút.
Bởi vì đảm bảo cho mỗi thực khách đều có thể thưởng thức phong cảnh phồn hoa nhất thành phố, trung tâm nhà ăn không để bàn.
Nơi đó, một mảnh cây xanh vây quanh đài cao.
Trên đài cao, trang trí cây đàn hạc.
Lúc bọn họ đến, có một nữ sinh trẻ tuổi đang ngồi trước đàn diễn tấu đàn hạc.
Âm thanh leng keng của đàn hạc dễ nghe lại nhẹ nhàng, làm cho bầu không khí nhà ăn tốt hơn.
Bên cạnh đàn hạc, hoa chim thiên đường nở rộ.
Trừ này nọ ra, trên trần nhà chung quanh đàn hạc, cũng buông xuống vô số dây rèm châu thủy tinh.
Đuôi dây rèm châu thủy tinh, đều có một trong một nghìn con hạc giấy đang vỗ cánh sắp bay.
Thoạt nhìn rất duy mĩ lại lãng mạn.
Mà cái này, cũng là cách trang hoàng Lạc Phỉ thích nhất.
Sau khi hắn đoạt quyền ở Lạc gia, tiếp nhận toàn bộ tập đoàn Lạc thị.
Chỉ cần là khách sạn và nhà hàng dưới cờ Lạc thị, đương nhiên sẽ có cách trang hoàng như thế.
Đàn hạc, một nghìn con hạc giấy, hoa chim thiên đường…
Ha!
Tần Tịch hạ mi, khóe môi nâng lên một đường cong nhẹ nhàng trong vô thanh vô tức.
Lúc trước cô không hiểu, tin theo những lời Lạc Phỉ nói, rằng đây là do hắn hoài niệm mẹ hắn.
Cho đến tận khi sắp chết, nghe được một tiếng gọi “Tô Nhiễm” tê tâm liệt phế của hắn.
Tần Tịch đã hiểu ra tất cả.
Tô Nhiễm thích học đàn hạc từ nhỏ.
Tô Nhiễm thích nhất hoa chim thiên đường.
Đến cả một nghìn con hạc giấy…
Tần Tịch đã từng thấy Lạc Phỉ có một hộp gỗ nhỏ được bảo vệ kỹ càng trong két sắt.
Hộp đó chạm trổ tinh xảo, vừa nhìn là biết do một vị danh gia làm.
Nhưng mà trong cái hộp đó, chỉ để chín dây nghìn con hạc tinh tế nhỏ nhắn rất đáng yêu.
Trang giấy đã bị phai màu ố vàng, nhưng lại được trân trọng cất ở két sắt Lạc Phỉ bảo vệ nghiêm mật nhất.
Khi Tần Tịch giúp hắn lấy văn kiện đã không cẩn thận đụng đến, lần đầu tiên hắn nổi giận, lạnh mặt đuổi cô ra khỏi nhà hắn.
Sau đó Lạc Phỉ rất nhanh đã tìm cô xin lỗi, nói với cô rằng đó là đồ vật của một người rất quan trọng để lại cho hắn.
Khi đó Tần Tịch rất ngốc, thấy con hạc giấy đã lâu năm, còn tưởng rằng là di vật của mẹ hắn.
Sau này ngẫm lại, chắc cũng là đồ vật của Tô Nhiễm đưa.
Ánh mắt cô dừng trên sườn mặt người con gái đang diễn tấu đàn hạc.
Ánh đèn thủy tinh ở giữa nhà hàng tỏa lan, rèm châu phản chiếu lại ánh đèn, chiếu sáng rực rỡ sườn mặt cô ấy với những con hạc giấy.
Tần Tịch nhếch môi, quay đầu, giống như bọn Âu Dương Nguyệt nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa kính rất lớn đặt sát đất, là phong cảnh thành thị phồn hoa bậc nhất thành phố A.
Cách đó không xa, hai bên sông chảy qua thành phố A, mấy tòa cao ốc mọc san sát.
Lại xa hơn một chút, còn có thể nhìn ra hình ảnh biển rộng mơ hồ.
Quả thật phong cảnh rất đẹp.
Đương nhiên, nhà hàng Âu Dương Nguyệt đề cử, thức ăn luôn rất ngon.
Bốn người Tần Tịch ăn rất thỏa mãn.
Rượu đủ cơm no, ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ đã sáng lên, lại là một cảnh đẹp khác.
Tạm thời các cô chưa muốn đi, vừa uống vừa thấp giọng cười nói buôn chuyện.
“Đúng rồi Tiểu Tịch.” Kiều Sơ Hạ đột nhiên nhớ tới: “Nếu cậu không chuyển chuyên ngành, vậy đề tài nghiên cứu của chúng ta cậu chắc chắn sẽ tham gia mà đúng không?”
Để cổ vũ sinh viên sáng tạo, trường Đại học A cho các học sinh từ năm hai có thể xin trường học đăng ký một đề tài nghiên cứu khoa học.
Từ đại học A đến trung tâm thành phố, đi xe mất khoảng một giờ.
Bốn người hoàn toàn đã quên đoạn nhạc đệm trước đó, vui vui vẻ vẻ đi dạo mấy tiếng đồng hồ.
Trước đó Âu Dương Nguyệt đã đặt bàn, đúng 6 giờ liền dắt đám Tần Tịch vào nhà hàng xoay mà cô nàng nói.
Nhà hàng xoay nằm ở đỉnh chóp của một khách sạn năm sao ngay trung tâm thành phố A.
Nhà hàng chiếm cả một tầng lầu, trang trí thời thượng lại xa hoa, xuất sắc nhất là dãy cửa sổ nhìn ra ngoài.
Vị trí cho khách hàng ngồi trong nhà hàng không nhiều lắm.
Như vậy không chỉ có thể thêm chỗ cho khách đi dư, mà cũng đủ không gian riêng tư.
Cũng có thể đảm bảo mỗi một vị khách dùng cơm, lúc ăn cơm đều có tầm nhìn tốt, thưởng thức cảnh bên ngoài.
Vừa vào cửa, người phục vụ lịch sự lại không mất đi sự nhiệt tình chào đón họ, dẫn bốn người họ đến tận bàn Âu Dương Nguyệt đã đặt trước.
“Chỗ này không thể gọi món được.” Ngữ khí Âu Dương Nguyệt nhẹ nhàng, nói: “Hôm nay đầu bếp làm cái gì thì phải ăn cái đó.”
“Nhưng mà mọi người yên tâm, siêu đầu bếp nổi tiếng, trước giờ đều không khiến tớ phải thất vọng bao giờ.”
Người phục vụ cẩn thận hỏi mấy điều kiêng cữ của bốn người, mỉm cười rời khỏi.
Ba người còn lại đều thưởng thức phong cảnh phồn hoa của thành phố ngoài cửa sổ không sót chút gì.
Tần Tịch thì lại quay đầu nhìn bên trong nhà hàng.
Lúc vừa vào tới, cô đã cảm thấy tên nhà hàng này rất quen thuộc.
Chờ khi tới nhà hàng xoay trên tầng cao nhất, nhìn bệ hoa giữa nhà ăn, cô đã nhớ ra một chút.
Bởi vì đảm bảo cho mỗi thực khách đều có thể thưởng thức phong cảnh phồn hoa nhất thành phố, trung tâm nhà ăn không để bàn.
Nơi đó, một mảnh cây xanh vây quanh đài cao.
Trên đài cao, trang trí cây đàn hạc.
Lúc bọn họ đến, có một nữ sinh trẻ tuổi đang ngồi trước đàn diễn tấu đàn hạc.
Âm thanh leng keng của đàn hạc dễ nghe lại nhẹ nhàng, làm cho bầu không khí nhà ăn tốt hơn.
Bên cạnh đàn hạc, hoa chim thiên đường nở rộ.
Trừ này nọ ra, trên trần nhà chung quanh đàn hạc, cũng buông xuống vô số dây rèm châu thủy tinh.
Đuôi dây rèm châu thủy tinh, đều có một trong một nghìn con hạc giấy đang vỗ cánh sắp bay.
Thoạt nhìn rất duy mĩ lại lãng mạn.
Mà cái này, cũng là cách trang hoàng Lạc Phỉ thích nhất.
Sau khi hắn đoạt quyền ở Lạc gia, tiếp nhận toàn bộ tập đoàn Lạc thị.
Chỉ cần là khách sạn và nhà hàng dưới cờ Lạc thị, đương nhiên sẽ có cách trang hoàng như thế.
Đàn hạc, một nghìn con hạc giấy, hoa chim thiên đường…
Ha!
Tần Tịch hạ mi, khóe môi nâng lên một đường cong nhẹ nhàng trong vô thanh vô tức.
Lúc trước cô không hiểu, tin theo những lời Lạc Phỉ nói, rằng đây là do hắn hoài niệm mẹ hắn.
Cho đến tận khi sắp chết, nghe được một tiếng gọi “Tô Nhiễm” tê tâm liệt phế của hắn.
Tần Tịch đã hiểu ra tất cả.
Tô Nhiễm thích học đàn hạc từ nhỏ.
Tô Nhiễm thích nhất hoa chim thiên đường.
Đến cả một nghìn con hạc giấy…
Tần Tịch đã từng thấy Lạc Phỉ có một hộp gỗ nhỏ được bảo vệ kỹ càng trong két sắt.
Hộp đó chạm trổ tinh xảo, vừa nhìn là biết do một vị danh gia làm.
Nhưng mà trong cái hộp đó, chỉ để chín dây nghìn con hạc tinh tế nhỏ nhắn rất đáng yêu.
Trang giấy đã bị phai màu ố vàng, nhưng lại được trân trọng cất ở két sắt Lạc Phỉ bảo vệ nghiêm mật nhất.
Khi Tần Tịch giúp hắn lấy văn kiện đã không cẩn thận đụng đến, lần đầu tiên hắn nổi giận, lạnh mặt đuổi cô ra khỏi nhà hắn.
Sau đó Lạc Phỉ rất nhanh đã tìm cô xin lỗi, nói với cô rằng đó là đồ vật của một người rất quan trọng để lại cho hắn.
Khi đó Tần Tịch rất ngốc, thấy con hạc giấy đã lâu năm, còn tưởng rằng là di vật của mẹ hắn.
Sau này ngẫm lại, chắc cũng là đồ vật của Tô Nhiễm đưa.
Ánh mắt cô dừng trên sườn mặt người con gái đang diễn tấu đàn hạc.
Ánh đèn thủy tinh ở giữa nhà hàng tỏa lan, rèm châu phản chiếu lại ánh đèn, chiếu sáng rực rỡ sườn mặt cô ấy với những con hạc giấy.
Tần Tịch nhếch môi, quay đầu, giống như bọn Âu Dương Nguyệt nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa kính rất lớn đặt sát đất, là phong cảnh thành thị phồn hoa bậc nhất thành phố A.
Cách đó không xa, hai bên sông chảy qua thành phố A, mấy tòa cao ốc mọc san sát.
Lại xa hơn một chút, còn có thể nhìn ra hình ảnh biển rộng mơ hồ.
Quả thật phong cảnh rất đẹp.
Đương nhiên, nhà hàng Âu Dương Nguyệt đề cử, thức ăn luôn rất ngon.
Bốn người Tần Tịch ăn rất thỏa mãn.
Rượu đủ cơm no, ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ đã sáng lên, lại là một cảnh đẹp khác.
Tạm thời các cô chưa muốn đi, vừa uống vừa thấp giọng cười nói buôn chuyện.
“Đúng rồi Tiểu Tịch.” Kiều Sơ Hạ đột nhiên nhớ tới: “Nếu cậu không chuyển chuyên ngành, vậy đề tài nghiên cứu của chúng ta cậu chắc chắn sẽ tham gia mà đúng không?”
Để cổ vũ sinh viên sáng tạo, trường Đại học A cho các học sinh từ năm hai có thể xin trường học đăng ký một đề tài nghiên cứu khoa học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.