Chương 9:
Đường Sơn Nguyệt
03/01/2023
Sau khi xin thành công, trường học sẽ cung cấp tài chính và phòng thí nghiệm, cho các cô nghiên cứu.
Cuối học kì I, lúc Tần Tịch chuẩn bị chuyển chuyên ngành, mấy cô bạn tốt ở kí túc xá đã bắt tay chuẩn bị mấy chuyện để xin đăng ký đề tài này.
“Ừm.” Tần Tịch gật đầu, “Chắc chắn tớ muốn tham gia.”
“Chỗ tớ có bước đầu kế hoạch và ý tưởng của chúng tớ.” Đường Lăng lấy di động, trực tiếp mở ra cho cô: “Cậu xem qua trước đi.”
“Được.” Tần Tịch nhận lấy di động, cười cười với Đường Lăng: “Lăng tử, cảm ơn.”
Yêu cầu của việc này nhằm vào việc nâng cao kiến thức không nhiều, quan trọng là tính sáng tạo.
Đường Lăng đưa kế hoạch của chính bản thân cho Tần Tịch xem không chút để ý nào, thậm chí còn không hỏi một câu xem cô có muốn tham gia vào nhóm cô ấy hay không.
Phần tín nhiệm này, khiến Tần Tịch rất cảm động.
“Còn nữa.” Đường Lăng nhắc nhở Tần Tịch: “Lúc trước thầy Chiêm có hỏi qua cậu xem có muốn đi hỗ trợ cho phòng thí nghiệm của thầy ấy không?”
“Đây là một cơ hội tốt, cậu đừng bỏ lỡ.” Cô ấy nói.
“Ừm.” Tần Tịch gật đầu.
“Thật xin lỗi, làm phiền bốn vị một chút ạ.” Người đàn ông trung niên mặc tây trang đứng bên cạnh bàn, chờ Tần Tịch các cô đều nhìn về phía ông ta.
Lúc đó ông ta mới mỉm cười với bốn người họ: “Hôm nay là ngày kỉ niệm tròn một năm khai trương của nhà hàng chúng tôi.”
Ông ta nói, ý bảo người phục vụ kế bên để cái khay xuống hướng về bốn người bọn họ.
Trong khay là bốn tấm card rất tinh xảo, người phục vụ mỉm cười phân chúng ra riêng biệt đưa cho từng người.
“Chốc nữa có một hoạt động rút thăm trúng thưởng ạ, hoan nghênh các vị khách quý đều tới tham dự.” Người đàn ông trung niên mặc tây trang nhìn Tần Tịch các cô mỉm cười rồi lại nói.
Người đàn ông trung niên mặc âu phục rất nhanh đi phát tấm thẻ cho bàn tiếp theo.
Âu Dương Nguyệt các cô mở ra tấm thẻ tinh xảo của mình.
Ngoài bìa tấm thẻ là màu nước tím nhạt, bên trong chỉ có một con số thứ tự.
Xem ra số thứ tự là phát tùy ý.
Âu Dương Nguyệt là mười tám, Kiều Sơ Hạ là hai mươi ba, Đường Lăng là năm.
“Tiểu Tịch.” Âu Dương Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tịch ngồi đối diện mình, “Cậu là bao nhiêu?”
Cô ấy không đợi Tần Tịch trả lời mà cười trước: “Nhà hàng và cả khách sạn này đều dưới sự quản lý của tập đoàn Lạc thị.”
Âu Dương Nguyệt chớp chớp mắt với ba người chị em của mình, nói có chút nghịch ngợm: “Các cậu biết Lạc thị chứ, con cưng của tin tức kinh tế tài chính và tin tức giải trí, phú khả địch quốc, ở dưới Lạc thị đó có vô số thương hiệu xa xỉ và mở chuỗi khách sạn khắp toàn thế giới.”
Kiều Sơ Hạ cũng hơi hơi mỉm cười.
Từ đầu đến cuối Đường Lăng không có biểu lộ tình cảm, cô ấy tùy ý nhìn tấm thẻ một cái rồi đặt qua một bên.
Ánh mắt Tần Tịch đã quay trở lại trên màn hình di động lần nữa.
Đương nhiên cô biết Lạc thị.
Trong ba người có mặt…
Không!
Có lẽ ở nhà hàng này, kể cả tòa cao ốc của khách sạn, cũng tìm không ra được người thứ hai hiểu rõ người của Lạc thị như cô.
Lúc trước, ngoại trừ một vài cốt lõi cơ mật, Lạc Phỉ cũng không quá giấu cô về chút việc đó của tập đoàn Lạc thị.
Mí mắt Tần Tịch hơi khép lại, nghe Âu Dương Nguyệt nói thêm rằng: “Lạc thị xưa nay luôn tài đại khí thô(1), hôm nay không biết phần thưởng của rút thăm trúng thưởng này là cái gì. Tớ cũng có chút mong đợi rồi đấy.”
(1) Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.
Kiều Sơ Hạ cười: “Có thể là chi phí của nhà hàng? Hoặc là một vài loại điểm tâm đặc sắc?”
“Ừm.” Âu Dương Nguyệt hơi gật đầu, cô ấy nhìn về phía Tần Tịch và Đường Lăng, “Các cậu đoán là gì?”
“Từ nhỏ đến lớn vé số năm tệ tớ cũng chưa từng trúng được.” Đường Lăng nói: “Cho nên tớ không mong chờ.”
Tần Tịch cũng cười cười.
Cô không có hứng thú với hoạt động xổ số của nhà hàng, nhưng không muốn làm Âu Dương Nguyệt không vui.
Tần Tịch nói giỡn: “Phía sau khách sạn không phải là khu dân cư cùng tên sao? Tập đoàn Lạc thị tài đại khí thô, làm không tốt thì trực tiếp đóng gói tặng chung cư, hay là… biệt thự?”
“Vẫn là bảo bối Tiểu Tịch hiểu tớ!” Âu Dương Nguyệt cũng hùa theo câu nói giỡn của cô.
Bốn người cười nói vài câu, lực chú ý lại quay về trên đề tài Đường Lăng nói lúc trước.
Khu dân cư cùng tên kia trong miệng Tần Tịch, là khu dân cư chất lượng cao tập đoàn Lạc thị xây dựng cùng lúc với khi thi công khách sạn năm sao.
Một nửa khu dân cư là biệt thự, nửa còn lại là chung cư cao tầng.
Toàn bộ đều là các thiết bị lắp đặt hiện đại và tốt nhất, mua lại thì có thể dọn vào ở luôn.
Đương nhiên, khách sạn năm sao này nằm ở khu cực kì tốt ở thành phố A, khu dân cư ở bên cạnh vườn hoa lớn nhất thành phố A.
Thật sự vô cùng yên tĩnh, môi trường rất tốt.
Nhưng cũng tấc đất tấc vàng.
Cuối học kì I, lúc Tần Tịch chuẩn bị chuyển chuyên ngành, mấy cô bạn tốt ở kí túc xá đã bắt tay chuẩn bị mấy chuyện để xin đăng ký đề tài này.
“Ừm.” Tần Tịch gật đầu, “Chắc chắn tớ muốn tham gia.”
“Chỗ tớ có bước đầu kế hoạch và ý tưởng của chúng tớ.” Đường Lăng lấy di động, trực tiếp mở ra cho cô: “Cậu xem qua trước đi.”
“Được.” Tần Tịch nhận lấy di động, cười cười với Đường Lăng: “Lăng tử, cảm ơn.”
Yêu cầu của việc này nhằm vào việc nâng cao kiến thức không nhiều, quan trọng là tính sáng tạo.
Đường Lăng đưa kế hoạch của chính bản thân cho Tần Tịch xem không chút để ý nào, thậm chí còn không hỏi một câu xem cô có muốn tham gia vào nhóm cô ấy hay không.
Phần tín nhiệm này, khiến Tần Tịch rất cảm động.
“Còn nữa.” Đường Lăng nhắc nhở Tần Tịch: “Lúc trước thầy Chiêm có hỏi qua cậu xem có muốn đi hỗ trợ cho phòng thí nghiệm của thầy ấy không?”
“Đây là một cơ hội tốt, cậu đừng bỏ lỡ.” Cô ấy nói.
“Ừm.” Tần Tịch gật đầu.
“Thật xin lỗi, làm phiền bốn vị một chút ạ.” Người đàn ông trung niên mặc tây trang đứng bên cạnh bàn, chờ Tần Tịch các cô đều nhìn về phía ông ta.
Lúc đó ông ta mới mỉm cười với bốn người họ: “Hôm nay là ngày kỉ niệm tròn một năm khai trương của nhà hàng chúng tôi.”
Ông ta nói, ý bảo người phục vụ kế bên để cái khay xuống hướng về bốn người bọn họ.
Trong khay là bốn tấm card rất tinh xảo, người phục vụ mỉm cười phân chúng ra riêng biệt đưa cho từng người.
“Chốc nữa có một hoạt động rút thăm trúng thưởng ạ, hoan nghênh các vị khách quý đều tới tham dự.” Người đàn ông trung niên mặc tây trang nhìn Tần Tịch các cô mỉm cười rồi lại nói.
Người đàn ông trung niên mặc âu phục rất nhanh đi phát tấm thẻ cho bàn tiếp theo.
Âu Dương Nguyệt các cô mở ra tấm thẻ tinh xảo của mình.
Ngoài bìa tấm thẻ là màu nước tím nhạt, bên trong chỉ có một con số thứ tự.
Xem ra số thứ tự là phát tùy ý.
Âu Dương Nguyệt là mười tám, Kiều Sơ Hạ là hai mươi ba, Đường Lăng là năm.
“Tiểu Tịch.” Âu Dương Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tịch ngồi đối diện mình, “Cậu là bao nhiêu?”
Cô ấy không đợi Tần Tịch trả lời mà cười trước: “Nhà hàng và cả khách sạn này đều dưới sự quản lý của tập đoàn Lạc thị.”
Âu Dương Nguyệt chớp chớp mắt với ba người chị em của mình, nói có chút nghịch ngợm: “Các cậu biết Lạc thị chứ, con cưng của tin tức kinh tế tài chính và tin tức giải trí, phú khả địch quốc, ở dưới Lạc thị đó có vô số thương hiệu xa xỉ và mở chuỗi khách sạn khắp toàn thế giới.”
Kiều Sơ Hạ cũng hơi hơi mỉm cười.
Từ đầu đến cuối Đường Lăng không có biểu lộ tình cảm, cô ấy tùy ý nhìn tấm thẻ một cái rồi đặt qua một bên.
Ánh mắt Tần Tịch đã quay trở lại trên màn hình di động lần nữa.
Đương nhiên cô biết Lạc thị.
Trong ba người có mặt…
Không!
Có lẽ ở nhà hàng này, kể cả tòa cao ốc của khách sạn, cũng tìm không ra được người thứ hai hiểu rõ người của Lạc thị như cô.
Lúc trước, ngoại trừ một vài cốt lõi cơ mật, Lạc Phỉ cũng không quá giấu cô về chút việc đó của tập đoàn Lạc thị.
Mí mắt Tần Tịch hơi khép lại, nghe Âu Dương Nguyệt nói thêm rằng: “Lạc thị xưa nay luôn tài đại khí thô(1), hôm nay không biết phần thưởng của rút thăm trúng thưởng này là cái gì. Tớ cũng có chút mong đợi rồi đấy.”
(1) Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.
Kiều Sơ Hạ cười: “Có thể là chi phí của nhà hàng? Hoặc là một vài loại điểm tâm đặc sắc?”
“Ừm.” Âu Dương Nguyệt hơi gật đầu, cô ấy nhìn về phía Tần Tịch và Đường Lăng, “Các cậu đoán là gì?”
“Từ nhỏ đến lớn vé số năm tệ tớ cũng chưa từng trúng được.” Đường Lăng nói: “Cho nên tớ không mong chờ.”
Tần Tịch cũng cười cười.
Cô không có hứng thú với hoạt động xổ số của nhà hàng, nhưng không muốn làm Âu Dương Nguyệt không vui.
Tần Tịch nói giỡn: “Phía sau khách sạn không phải là khu dân cư cùng tên sao? Tập đoàn Lạc thị tài đại khí thô, làm không tốt thì trực tiếp đóng gói tặng chung cư, hay là… biệt thự?”
“Vẫn là bảo bối Tiểu Tịch hiểu tớ!” Âu Dương Nguyệt cũng hùa theo câu nói giỡn của cô.
Bốn người cười nói vài câu, lực chú ý lại quay về trên đề tài Đường Lăng nói lúc trước.
Khu dân cư cùng tên kia trong miệng Tần Tịch, là khu dân cư chất lượng cao tập đoàn Lạc thị xây dựng cùng lúc với khi thi công khách sạn năm sao.
Một nửa khu dân cư là biệt thự, nửa còn lại là chung cư cao tầng.
Toàn bộ đều là các thiết bị lắp đặt hiện đại và tốt nhất, mua lại thì có thể dọn vào ở luôn.
Đương nhiên, khách sạn năm sao này nằm ở khu cực kì tốt ở thành phố A, khu dân cư ở bên cạnh vườn hoa lớn nhất thành phố A.
Thật sự vô cùng yên tĩnh, môi trường rất tốt.
Nhưng cũng tấc đất tấc vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.