Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 90:

Đường Sơn Nguyệt

07/05/2023

“Tiên sinh.” Nhân viên phục vụ vừa mới nói chuyện với Tần Tịch đi về phía anh ta, lo lắng nói: “Ngài nên đi xem vị tiểu thư kia đi, hình như cô ấy có khóc đó.”

Thanh niên không nói gì.

Ánh sáng từ ngọn đèn đường chiếu vào khuôn mặt hắn ta, phác họa một khuôn mặt tuấn tú vô cùng.

“Cảm ơn.” Hắn nhẹ nhàng nói, hơi nghiêng đầu.

Trợ lý mới rồi vẫn im lặng tiến lên, lấy ra một xấp tiền thật dày đưa cho nhân viên phục vụ: “Vừa rồi làm phiền cô rồi.”

“Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.” Nhân viên phục vụ kia xua tay không ngừng.

Cô ấy hơi tò mò nhìn người thanh niên đẹp trai này, không hiểu vì sao rõ ràng là rất quan tâm người ta mà lại không tự mình đi đến xem xem cô gái nhỏ khóc đến thương tâm như vậy.

Thanh niên đi đến khu vòng quay ngựa gỗ, cuối cùng đứng trước con ngựa mà mới nãy Tần Tịch ngồi.

Hắn ta duỗi tay, sờ sờ đâu ngựa gỗ bóng loáng còn hơi lạnh.

Cuối cùng vắt một chân dài qua, ngồi lên.

Vóc dáng hắn quá cao, ngồi trên ngựa có chút bó tay bó chân, nhìn qua có vẻ đáng thương, lại có vẻ tếu tếu.

Chẳng qua cho dù là nhân viên phục vụ hay là trợ lý của hắn, không có ai dám cười.

Bông pháo hoa cuối cùng, rốt cuộc cũng vụt tắt trên bầu trời đêm.

“Tiên sinh.” Nhân viên phục vụ đợi thêm vài phút, nhỏ giọng nói: “Ở đây thực sự sắp đóng cửa rồi.”

*

Lúc Tần Tịch về lại ký túc xá thì đã là 10 giờ tối.



Sáng sớm lúc cô chạy ra ngoài, tuy là đã nói qua với các bạn là mình có việc phải ra ngoài để các cô cấy khỏi lo lắng.

Nhưng mà di động thì tắt máy, lại không trả lời tin nhắn nào nên vẫn làm cho mấy bạn tốt của cô lo lắng sốt ruột.

Thấy cô trở về, Âu Dương Nguyệt bắt lấy tay cô ngay: “Trời ạ! Cuối cùng cậu cũng về rồi.”

Cô ấy đánh giá Tần Tịch từ trên xuống dưới một lượt, còn xoa xoa tay cô: “Cậu đi đâu vậy? Bọn tớ lo sắp chết rồi. Cậu mà không về, Lăng tử sẽ nổi điên đó.”

“Lăng tử đâu?” Tần Tịch không thấy bạn tốt đâu: “Cậu ấy đi đâu rồi?”

“Đi tìm cậu đó.” Âu Dương Nguyệt nói: “Di động cậu cũng tắt máy, không trả lời tin nhắn, 7 giờ tối cậu ấy chờ không nổi nữa, nói ra ngoài tìm cậu.”

Cô ấy nói, cẩn thận nhìn mặt Tần Tịch: “Cậu….khóc à?”

Âu Dương Nguyệt nói xong hai chữ cuối, giọng nói theo bản năng cũng nhỏ nhẹ đi một chút: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Thải độc ý mà.” Tần Tịch: “Ngại quá, khiến mọi người lo lắng rồi.”

“Ukm….” Âu Dương Nguyệt nghẹn họng.

Thải độc?

Cái quỷ gì vậy?!

“Tớ giờ đói chết đi rồi.” Tần Tịch tùy ý nói: “Vì để thải độc, ngoài ăn sáng ra, cả ngày nay tớ chưa ăn gì cả.”

“Các cậu có muốn ăn thêm chút gì không? Tớ gọi Lăng tử về, bọn mình đi nhà ăn ăn khuya đi.” Cô còn nói thêm.

Âu Dương Nguyệt nghi ngời nhìn cô: “Thải độc không được ăn gì à?”

Tuy là mắt Tần Tịch hơi sưng đỏ, nhìn như đã khóc.



Nhưng mà nghe cô ấy nói nghiêm trang như vậy, hình như cũng không tệ lắm.

“Tác dụng như thế nào? Có thể ngăn ngừa mụn trứng cá sao?” Âu Dương Nguyệt có hứng thú ngay, quên tiếp tục hỏi cô có phải đã khóc rồi không, khoác vai cô hỏi: “Cậu làm ở đâu? Một ngày dài như vậy sao? Thật sự là không thể ăn cái gì ngoài bữa sáng? "

“Ha…” Tần Tịch nhịn cười không được: “Cậu có phải là sinh viên y học không thế? Tớ nói thải độc cậu tin ngay à?”

Cô đã gửi tin nhắn cho Đường Lăng, vừa giải thích với Âu Dương Nguyệt: “Trong khoảng thời gian này áp lực quá lớn, đi ra ngoài thả lỏng một ngày mà thôi.”

Tần Tịch trịnh trọng xin lỗi hai người bạn đã lo lắng nhìn mình: "Xin lỗi vì đã để các cậu lo lắng, buổi tối tớ mời nhé!"

Cô đói bụng lắm rồi.

Chơi đu quay không tốn sức lắm, nhưng trận khóc sau đó dường như rút sạch sức lực thân thể cô.

Tần Tịch ăn một lúc hết hai bát cháo, sau đó không dừng lại ăn hết món cá trích nhỏ nướng, ăn thêm nửa sửng sủi cảo hấp, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn thở dài một hơi: “Đã.”

Mấy người Đường Lăng chủ yếu là đi ngồi với cô, mỗi người ăn có chút xíu.

Chờ Tần Tịch ăn no uống say về lại ký túc xá, mỗi người tự đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.

Cô vừa mới nằm xuống, thành giường vang lên mấy tiếng gõ gõ.

Đường Lăng đứng ở dưới giường, nhìn chằm chằm Tần Tịch không chớp mắt, "Có muốn nói chuyện phiếm không?"

“Phụt….” Cô cười thành tiếng: “Cảm ơn cậu.”

Tần Tịch hơi dịch người vào trong một chút, chừa ra nửa giường cho Đường Lăng.

Rất nhanh đối phương đã bò lên, cơ thể thon gầy ấm áp nằm xuống cạnh cô, kéo chăn sang cẩn thận đắp kín cho cả hai.

“Tớ từng thích một người.” Tần Tịch xoay người, gác trán lên vai Đường Lăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook