Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 91:

Đường Sơn Nguyệt

07/05/2023

Bạn tốt của cô gầy quá, bả vai cứ cồm cộm.

Nhưng lại ấm áp như vậy.

Một bàn tay nhẹ nhàng trùm lên bàn tay cô, nắm lấy tay cô rất nhanh.

Khóe môi Tần Tịch nhếch lên: “Tớ cũng từng cho rằng, anh ta cũng thích tớ. Sau này tớ mới biết được, trên đời này thật sự có người, có thể đem lời nói dối diễn thành thật như thế.”

“Ừ.” Đường Lăng nhẹ nhàng đáp lại.

“Cho nên, hôm nay tớ đi tới chỗ….” Tần Tịch chần chờ một chút: “Tới chỗ lưu lại kỉ niệm tốt đẹp nhất cho tớ.”

Cô sửa lại cách nói cho đúng, rồi lại nhỏ giọng nói tiếp: “Có lẽ là do tớ ngu ngốc quá, không nghĩ ra được cách nào tốt hơn để xóa đi những ký ức đó. Cho nên tớ….”

Cô nói đến đây chính mình cũng nhịn không được bật cười: “Ngồi vòng quay ngựa gỗ rồi nôn!”

Bàn tay đang nắm tay cô lại dùng sức thêm một chút.

Tần Tịch cười cười với cô ấy.

Cô cũng không biết trong bóng tối như này đối phương có nhìn thấy cô đang cười không: “Cuối cùng thì khóc đã đời một trận.”

Cô lại nói tiếp, giọng nói cũng bình tĩnh hơn, thậm chí còn có chút nhẹ nhàng: “Tế bái tình yêu ngu ngốc của tớ. Đặt một dấu chấm hết cho một chuyện tình. Nói khác đi, có những thứ cứ giữ mãi lưng chừng ở đó, sẽ luôn khiến cho người ta khó chịu.”

“Bây giờ thì sao?” Đường Lăng hỏi.

“Rất tốt rồi.” Tần Tịch nói: “Lòng không vướng bận, rất nhẹ nhàng.”

Cô đã từng yêu Lạc Phỉ như vậy.



Chỉ là đến một phút trước khi chết, cô mới hiểu được, tình yêu mà cô luôn tâm niệm chẳng qua chỉ là mình cô đa tình, chỉ là một lời nói dối dài thật dài.

Tuy rằng mọi thứ dường như đang bắt đầu lại, nhưng nó đã từng là chuyện khiến cô khắc cốt ghi tâm.

Tần Tịch không có cách nào xem như chưa từng xảy ra.

Nhưng bây giờ khác rồi.

Chính tay cô, đem hồi ức tốt đẹp nhất đó, phá nát rồi.

Cái gọi là cắt đứt đay rối, chính là như này nhỉ.

Cả người Tần Tịch thả lỏng, gối lên vai Đường Lăng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng rồi.

Ngày mai mọi chuyện lại quay về quỹ đạo bình thường.

Những kiến thức chuyên ngành miên man bất tận, cô còn phải bớt thời gian đi phòng thí nghiệm nữa.

Qua lễ Quốc Khánh có một ít chương trình học thực nghiệm, ví dụ như bệnh lý học thực nghiệm, sinh lý học thực nghiệm.

Hầu hết các chương trình học đều được sếp vào cuối tuần, cuộc sống của sinh viên y học đều khổ sở thế đó.

Mỗi ngày Tần Tịch bận rộn như con quay.

Ngày ngày qua lại giữa ký túc xá, nhà ăn, phòng học lại thêm phòng thí nghiệm, bốn điểm một đường, bận rộn lại phong phú.

Cuối tuần đầu tiên, sau cả một ngày làm thí nghiệm, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một ngày chủ nhật.

Âu Dương Nguyệt nằm liệt trên ghế, cả người mệt đến lả xác.



Tần Tịch đứng lên tuyên bố: “Công việc chuẩn bị cho luận án của chúng mình đã hoàn thành. Tớ đã thuê phòng thí nghiệm của trường. Bắt đầu từ tuần này, mỗi chủ nhật, chúng mình có thể sử dụng nó trong bốn tháng liên tục."

Cô dừng một chút, lại nói tiếp: “Ngày mai đàn anh Ngô có rảnh, anh ấy đồng ý đến xem giúp nội dung ngày đầu tiên bọn mình làm thực nghiệm. Cho nên…..”

Tần Tịch nhìn nhìn Âu Dương Nguyệt xin lỗi: “Mọi người sáng mai 8 giờ 30, phải tới phòng thí nghiệm nhé!”

“Tớ không muốn, tớ không muốn!” Âu Dương Nguyệt ôm đầu: “Tớ muốn ngủ nướng, cả tuần tớ chỉ có một ngày để nghỉ ngơi, Tiểu Tịch cậu không thể độc ác như vậy.”

“Âu Dương……” Tần Tịch buồn cười mà nhìn cô ấy.

“Hu hu hu!” Âu Dương Nguyệt giả khóc vài tiếng, đứng lên.

Cô ấy nhìn Tần Tịch tinh thần sáng láng: “Tớ bảo này Tiểu Tịch, sao gần đây cậu máu lửa như tiêm máu gà vậy? Rõ ràng cậu còn mệt, còn bận hơn bọn tớ, sao nhìn qua cậu lại là người có tinh thần tốt nhất vậy!”

“Tớ thấy vẫn ổn.” Tần Tịch nói: “Giờ tớ chỉ thấy một ngày có 24 giờ là quá ít, sao một ngày không thể có 36 hay 48 giờ chứ?”

Âu Dương Nguyệt: “……”

“Tiểu Tịch!” Cô ấy nhớ đến cái gì, sáp lại trước mặt Tần Tịch: “Cậu nói thật đi, có phải cậu với đàn anh Ngô……..”

Cô ấy không nói thẳng ra mà nhìn Tần Tịch chớp chớp mắt, ám chỉ với cô: “Chúng tớ tò mò lắm luôn!”

“Không có.” Tần Tịch nhàn nhạt phủ nhận.

“Vậy sao cậu ban ngày thì đi học, buổi tối đến phòng thí nghiệm, còn không thấy mệt chút nào?” Âu Dương Nguyệt nói năng hùng hồn lý lẽ: “Nếu là tớ ấy mà, sớm đã chết thẳng cẳng. Trừ khi cậu yêu đương với đàn anh Ngô thì thôi đi. Mỗi ngày đến phòng thí nghiệm xem như đi hẹn hò, bùa yêu ấy mà, luôn khiến cho người ta hồi sinh nhanh chóng.”

“Không có thật mà.” Tần Tịch lắc đầu.

“Vậy……”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook