Nữ Chính Muốn Làm Nữ Phụ ( Hệ Liệt 5)
Chương 4: Án Chung Thân.
Ma nữ mary
06/02/2021
Tỉnh dậy, đầu tôi nhức như búa bổ. Cả thân xương cốt như muốn rời ra. Đầu vẫn còn ong ong. Tôi nhìn khắp phòng quần áo tán loạn rải rác khắp nơi. Nhìn như đây không phải phòng của tôi. Nhìn xuống dưới. OH MY GOD! Tôi một thân đầy dấu đỏ tím không nói mà không một mảnh che thân! Một đêm ăn chơi đến thất thần. Ba mẹ tôi chắc sẽ giết tôi chết mất.
Tôi còn đang ngớ ngẩn thì một vòng tay siết lấy eo của tôi. Cánh tay rắn chắn này nhìn quen quen nha. Trời đừng nói tôi xui xẻo lên giường với người mà tôi tránh xa cũng không kịp. Mẹ ơi muốn chết quách cho xong.
Anh thì thầm bên tai tôi:
“Em quên hôm qua ai lôi kéo anh không buông tay! Gỡ cũng không ra!”
Mặt tôi đỏ như gấc và một đoạn ký ức ùa về.
Hôm qua, anh được một nhóm bạn rủ đi uống vài ly. Đụng phải một nhóm con gái say bét nhè. Một cô gái nhỏ quấn lấy tay anh. Không chịu buông. Anh đang tính hất ra nhìn kỹ mới nhận ra là ai. Không sai. Là Tuyết Linh mà anh ngày nhớ đêm mong. Anh tức giận không nhẹ định giáo huấn em ấy một phen. Không ngờ, em ấy vừa lôi vừa kéo cười quyến rũ làm máu anh nóng lên. Về phải dạy đỗ em ấy một phen cho chừa tôi đi đêm mà còn say không biết trời trăng mây gió là gì. Gỡ hoài mới thoát khỏi cái tay như bạch tuộc. Không ngại bạn bè, anh vác luôn Linh trên vai bước ra khỏi quán bar Waiting. Trời cũng đã khuya anh đưa Linh về nhà anh.
Đánh cái mông không yên phận, anh nghe một tiếng rên nhỏ:
“Đau quá!”
Cũng biết đau sao? Anh lại gần nghe người nào đó lẩm bẩm:
“Quang anh đừng đi.. em yêu anh..”
Anh không nghe nhầm chứ! Em ấy bảo em ấy yêu mình! Quang vui mừng như muốn nhảy lên thì bị Linh kéo xuống cả người anh đổ xuống ngay trên người nào đó! Bàn tay không yên phận di chuyển khắp người anh. Không ăn anh không phải đàn ông mà.. một màn xuân sắc đang diễn ra.
* * *
Tôi giả vờ lạnh lùng nói:
“Anh cứ xem như hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì được không?”
“Không?”
“Trách nhiệm?”
“Em không cần anh chịu trách nhiệm!” (tôi khóc không ra nước mắt. Huhu)
“Không, em phải chịu trách nhiệm với anh!”(anh cười lưu manh).
* * *
Giờ chạy liệu còn kịp không ta?
Muốn chạy sao? Không kịp nữa đâu.
Dạo này, trong người Tuyết Linh luôn cảm thấy khó chịu. Chỉ cần ngửi mùi cá sẽ mắc ói. Cả ngày chỉ thích ngủ.
Cầm que thử thai trên tay. Kết quả: Dương tính.
Lưu Quang, anh đi chết đi. Tôi còn đi học. Anh đi mà đẻ đi.
Thế là hôm sau Linh bị anh lôi đến cục dân chính! Sau khi chờ đợi và một quá trình thủ tục vân vân. Cầm hai tờ giấy đỏ trên tay, tôi cứ nghĩ mình đang nằm mơ!
Ác mộng thiệt chứ!
Đời trước, hôm nay tôi đang nằm trong vũng máu. Đời này, tôi đang bước vào lễ đường phía xa kia anh đang chăm chú nhìn tôi.
Anh rất vui vì hôm nay có thể nhìn thấy cô dâu là người anh thương yêu nhất. Không hiểu sao, từ lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt hoảng sợ thoáng qua rồi trấn định của em, anh muốn ôm em vào lòng bảo vệ em suốt đời. Mỗi ngày không được nhìn thấy em, trái tim anh tràn đầy nỗi nhớ. Anh nhớ cô bé hay thích giả vờ yếu đuối dù ánh mắt không chịu khuất phục kia cứ nắm chặt lấy trái tim của anh.
Anh nhớ đôi mắt ngập nước nhìn anh đầy oán trách. Mỗi cứ chỉ nhỏ của em cứ như in sâu vào mắt anh. Anh muốn em thuộc về tôi. Muốn hôn lên bờ môi mềm mại ấy. Muốn ghì chặt em trong thân thể. Cảm giác chiếm hữu mãnh liệt ấy cứ như ép điên anh. Cô dâu của anh hôm nay thật đẹp. Không ngoan ngoãn, không hiền lành nhưng sexy quyến rũ. Mọi ánh mắt đàn ông đổ dồn về thân hình thon thả ấy. Anh thoáng nghĩ muốn bóp chết những ánh mắt đó.
Anh bước tới và cầm lấy bàn tay em. Bàn tay thật lạnh. Anh muốn xoa cho nó không lạnh nữa.
Anh muốn mang đến cho em hạnh phúc. Là bờ vai để em ấy dựa vào mỗi khi mệt mỏi, khi buồn phiền.
Nhìn anh tiến tới gần tôi, xoa bàn tay của tôi. Trong lòng ấm áp như lan tỏa. Đây là sự thật.
Tiếng nhạc vang lên du dương, linh mục hỏi anh:
Anh có đồng ý nhận cô ấy là vợ và hứa sẽ yêu thương, bảo vệ cô ấy lúc khỏe mạnh cũng như lúc bệnh tật..
“Tôi đồng ý.”
* * *
“Tôi đồng ý.”
“Bây giờ chú rể có thể..”
Lời linh mục chưa kịp dứt, anh đã kéo tôi vào vòng tay anh. Đặt lên đó một nụ hôn. Không phải một nụ hôn mãnh liệt. Nó ôn nhu như nước.
* * *
Phỏng vấn:
Ai là người muốn kết hôn?
Tuyết Linh: Không phải tôi.
Lưu Quang: Em thử lặp lại xem.
Bạn có thích hôn đối phương không?
Tuyết Linh: Không.
Lưu Quang: Em dám trả lời không một lần nữa thì khỏi xuống giường.
Ai là người nói yêu trước?
Tuyết Linh: Không phải tôi.
Lưu Quang: Anh có ghi âm lại.
Tuyết Linh: Anh tiểu nhân. Anh đi chết đi.
Lưu Quang: .
Bởi tác giả ăn thịt quen nên ăn chay không quen mong mọi người thông cảm! Dạo này viết liên tục nên hai tay hơi đau. Dù truyện có hơi nhạt nhưng mong mọi người ăn tạm. Tác giả sẽ cố gắng viết tốt hơn.
Tôi còn đang ngớ ngẩn thì một vòng tay siết lấy eo của tôi. Cánh tay rắn chắn này nhìn quen quen nha. Trời đừng nói tôi xui xẻo lên giường với người mà tôi tránh xa cũng không kịp. Mẹ ơi muốn chết quách cho xong.
Anh thì thầm bên tai tôi:
“Em quên hôm qua ai lôi kéo anh không buông tay! Gỡ cũng không ra!”
Mặt tôi đỏ như gấc và một đoạn ký ức ùa về.
Hôm qua, anh được một nhóm bạn rủ đi uống vài ly. Đụng phải một nhóm con gái say bét nhè. Một cô gái nhỏ quấn lấy tay anh. Không chịu buông. Anh đang tính hất ra nhìn kỹ mới nhận ra là ai. Không sai. Là Tuyết Linh mà anh ngày nhớ đêm mong. Anh tức giận không nhẹ định giáo huấn em ấy một phen. Không ngờ, em ấy vừa lôi vừa kéo cười quyến rũ làm máu anh nóng lên. Về phải dạy đỗ em ấy một phen cho chừa tôi đi đêm mà còn say không biết trời trăng mây gió là gì. Gỡ hoài mới thoát khỏi cái tay như bạch tuộc. Không ngại bạn bè, anh vác luôn Linh trên vai bước ra khỏi quán bar Waiting. Trời cũng đã khuya anh đưa Linh về nhà anh.
Đánh cái mông không yên phận, anh nghe một tiếng rên nhỏ:
“Đau quá!”
Cũng biết đau sao? Anh lại gần nghe người nào đó lẩm bẩm:
“Quang anh đừng đi.. em yêu anh..”
Anh không nghe nhầm chứ! Em ấy bảo em ấy yêu mình! Quang vui mừng như muốn nhảy lên thì bị Linh kéo xuống cả người anh đổ xuống ngay trên người nào đó! Bàn tay không yên phận di chuyển khắp người anh. Không ăn anh không phải đàn ông mà.. một màn xuân sắc đang diễn ra.
* * *
Tôi giả vờ lạnh lùng nói:
“Anh cứ xem như hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì được không?”
“Không?”
“Trách nhiệm?”
“Em không cần anh chịu trách nhiệm!” (tôi khóc không ra nước mắt. Huhu)
“Không, em phải chịu trách nhiệm với anh!”(anh cười lưu manh).
* * *
Giờ chạy liệu còn kịp không ta?
Muốn chạy sao? Không kịp nữa đâu.
Dạo này, trong người Tuyết Linh luôn cảm thấy khó chịu. Chỉ cần ngửi mùi cá sẽ mắc ói. Cả ngày chỉ thích ngủ.
Cầm que thử thai trên tay. Kết quả: Dương tính.
Lưu Quang, anh đi chết đi. Tôi còn đi học. Anh đi mà đẻ đi.
Thế là hôm sau Linh bị anh lôi đến cục dân chính! Sau khi chờ đợi và một quá trình thủ tục vân vân. Cầm hai tờ giấy đỏ trên tay, tôi cứ nghĩ mình đang nằm mơ!
Ác mộng thiệt chứ!
Đời trước, hôm nay tôi đang nằm trong vũng máu. Đời này, tôi đang bước vào lễ đường phía xa kia anh đang chăm chú nhìn tôi.
Anh rất vui vì hôm nay có thể nhìn thấy cô dâu là người anh thương yêu nhất. Không hiểu sao, từ lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt hoảng sợ thoáng qua rồi trấn định của em, anh muốn ôm em vào lòng bảo vệ em suốt đời. Mỗi ngày không được nhìn thấy em, trái tim anh tràn đầy nỗi nhớ. Anh nhớ cô bé hay thích giả vờ yếu đuối dù ánh mắt không chịu khuất phục kia cứ nắm chặt lấy trái tim của anh.
Anh nhớ đôi mắt ngập nước nhìn anh đầy oán trách. Mỗi cứ chỉ nhỏ của em cứ như in sâu vào mắt anh. Anh muốn em thuộc về tôi. Muốn hôn lên bờ môi mềm mại ấy. Muốn ghì chặt em trong thân thể. Cảm giác chiếm hữu mãnh liệt ấy cứ như ép điên anh. Cô dâu của anh hôm nay thật đẹp. Không ngoan ngoãn, không hiền lành nhưng sexy quyến rũ. Mọi ánh mắt đàn ông đổ dồn về thân hình thon thả ấy. Anh thoáng nghĩ muốn bóp chết những ánh mắt đó.
Anh bước tới và cầm lấy bàn tay em. Bàn tay thật lạnh. Anh muốn xoa cho nó không lạnh nữa.
Anh muốn mang đến cho em hạnh phúc. Là bờ vai để em ấy dựa vào mỗi khi mệt mỏi, khi buồn phiền.
Nhìn anh tiến tới gần tôi, xoa bàn tay của tôi. Trong lòng ấm áp như lan tỏa. Đây là sự thật.
Tiếng nhạc vang lên du dương, linh mục hỏi anh:
Anh có đồng ý nhận cô ấy là vợ và hứa sẽ yêu thương, bảo vệ cô ấy lúc khỏe mạnh cũng như lúc bệnh tật..
“Tôi đồng ý.”
* * *
“Tôi đồng ý.”
“Bây giờ chú rể có thể..”
Lời linh mục chưa kịp dứt, anh đã kéo tôi vào vòng tay anh. Đặt lên đó một nụ hôn. Không phải một nụ hôn mãnh liệt. Nó ôn nhu như nước.
* * *
Phỏng vấn:
Ai là người muốn kết hôn?
Tuyết Linh: Không phải tôi.
Lưu Quang: Em thử lặp lại xem.
Bạn có thích hôn đối phương không?
Tuyết Linh: Không.
Lưu Quang: Em dám trả lời không một lần nữa thì khỏi xuống giường.
Ai là người nói yêu trước?
Tuyết Linh: Không phải tôi.
Lưu Quang: Anh có ghi âm lại.
Tuyết Linh: Anh tiểu nhân. Anh đi chết đi.
Lưu Quang: .
Bởi tác giả ăn thịt quen nên ăn chay không quen mong mọi người thông cảm! Dạo này viết liên tục nên hai tay hơi đau. Dù truyện có hơi nhạt nhưng mong mọi người ăn tạm. Tác giả sẽ cố gắng viết tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.