Nữ Chính Muốn Làm Nữ Phụ ( Hệ Liệt 5)
Chương 5: Bảo Bảo.
Ma nữ mary
06/02/2021
Mỗi ngày, tôi đều được tẩm bổ với canh gà hầm. Nhìn nó là tôi muốn nôn luôn. Tôi lén lút đi xuống giường cầm tô canh gà đổ vào bồn rửa chén. Quay lưng lại một tiếng hét chót tai không phải ai khác mà là chính tôi:
“Á..”
Cả nhà còn vang vọng tiếng hét thất thanh của tôi. Một tay đặt lên ngực trấn tĩnh. Anh thù lù đứng ngay trước mặt tôi. Đã không làm chuyện xấu thì thôi. Mới làm chuyện xấu lại bị bắt ngay tại trận. Đúng là đen như than mà.
Anh trừng mắt nhìn tôi. Có lẽ, anh đã đứng đó được một lúc. (eo khiếp quá)
Lòng run sợ những tôi vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh. Tôi cố nặn ra một nụ cười đẹp nhất có thể nhằm lấy lòng anh dùng một ngón tay ngoắt anh lại gần.
Mới đi ra ngoài mua đồ vừa bước vào nhà, anh liền thấy một cái bóng nhỏ lén la lén lút đi vào bếp. Điều buồn cười nhất là em ấy không nhìn thấy anh đi thẳng vào trong bếp. Thấy thế, anh liền đi theo xem em ấy có thể làm nên trò gì tinh quái nữa.
Nghe tiếng nước chảy từ tô canh gà chảy hết vào bồn chén anh chỉ có một chút buồn bực thôi nhưng anh biết từ khi em có thai. Nhà anh chỉ có duy nhất một đứa con trai nên mẹ anh sợ cháu nội bị thiếu chất. Mỗi ngày đều dậy sớm hầm gà cho Linh ăn tẩm bổ.
Dù được gần 5 tháng nhưng em ấy vẫn rất gầy, bụng hơi nhô lên sau chiếc áo ngủ.
Anh nghiêm mặt hỏi:
“Em vừa làm gì?”
Linh ấp a ấp úng:
“Em.. em có làm gì đâu.”
Nhìn em ấy cười thật đẹp nhằm dụ dỗ anh nhưng anh vẫn có chút mềm lòng. Có chút nóng cả người.
Phải biết anh đã nhịn 5 tháng liền đối với một người như anh đó là quá khó khăn.
Anh bước đến bế ngang em ấy như kiểu công chúa đem vào phòng đặt lên giường.
Mỹ nhân kế thành công (eo thoát nạn rồi)
Nhưng có gì đó sai sai nha!
Sau đó, một màn kích tình xảy ra. Bởi vì sợ làm tổn thương bảo bảo nên anh rất ôn nhu và nhẹ nhàng.
Nhìn người con gái mệt mỏi thiếp vào trong lòng anh, anh cảm thấy thật thỏa mãn.
Anh thì thầm bên tai tôi điều gì đó khiến tôi ngứa ngáy. Tôi quơ tay đẩy đẩy gương mặt anh xa ra. Tôi thật buồn ngủ.
Nhìn con mèo nhỏ đưa móng vuốt như cào vào lòng anh.
Anh yêu em!
* * *
Từ lúc đó, mỗi ngày đều đặn chén canh gà đều chui vào bụng một người không ai khác chính là anh.
Dạo ngày, mẹ anh thấy rất lạ. Vì lúc đầu, tôi luôn tỏ ra ghét bỏ chén canh bà nấu. Nhưng gần đây tôi luôn vui vẻ cầm chén canh bước vào phòng. Thấy con trai sắc mặt ngày càng hồng hào mà đứa con dâu thì chẳng thêm miếng thịt nào? Bà muốn nói nhưng chẳng biết hỏi từ đâu. (thoát nạn lần 2 hehe)
Mang thai đến tháng 7, tôi bắt đầu thèm đủ thứ. Nửa đêm bắt anh đi mua bánh bao mà phải đi rất xa mới có loại bánh bao tôi thích. Ăn được mấy miếng tôi lại không muốn ăn. Có hôm tôi còn đòi ăn vịt quay ở mãi trên phố.. sau một thời gian mất ngủ vì bị sai đi mua đồ ăn hai con mắt của anh thâm quầng nhìn thật tội nghiệp. Chắc bảo bảo cũng thương ba ba nên không đòi hỏi thêm nữa. (nghe có mùi vị lấy bảo bảo làm cớ trả đũa anh)
Bụng càng ngày càng to ra, chân bắt đầu sưng phù nữa đêm đau nhức, tôi không thể ngủ được. Lăn qua lăn lại mãi khiến anh thức dậy.
Anh mơ màng nhìn tôi hỏi:
“Em bị làm sao thế?”
“Em đau nhức chân. Tôi nhỏ giọng nói sợ làm kinh động đến cả nhà anh.”
Anh đi xuống giường bước ra khỏi phòng. Tôi tưởng tôi làm ồn nên anh không ngủ được ra phòng khách ngủ rồi. Tôi tủi thân lắm luôn. Một lúc sau, tôi nghe có tiếng mở cửa. Thấy anh đi vào trên tay cầm một chậu nước ấm. Hóa ra, tôi đã hiểu lầm anh.
Anh đặt chậu nước xuống đất, tay lấy hai bàn chân sưng to của tôi đặt vào chậu nước. Thật là thoải mái làm sao. (eo, tim rung rinh)
Anh hỏi nhỏ:
“Đã đỡ đau hơn chưa?”
Tôi gật đầu. Từ lúc tôi mang thai, anh bắt đầu lên mạng tìm cách chỉ dẫn dành cho bà bầu. Những thứ bà bầu nên ăn và không nên ăn.. nói thật, tôi thật sự cảm động vô cùng. Lại nghĩ đến đời trước, không biết anh có chăm sóc cho người anh yêu như vậy không? Nước mắt tôi rơi xuống từng giọt từng giọt ướt tay của anh.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi vẻ khó hiểu. Anh lấy tay lau nước mắt cho tôi hỏi:
“Em bị sao thế? Tự nhiên lại khóc.”
Tôi cười gượng lắc đầu. Có lẽ, mang bầu làm cho người ta nhạy cảm dễ rơi nước mắt.
Xong anh cất chậu nước lấy khăn khô lau chân cho tôi. Dùng bàn tay thật to xoa xoa bắp chân từ từ. Cảm giác dễ chịu từ từ đưa tôi vào giấc ngủ. Hình như càng ngày tôi càng thích ngủ.
“Á..”
Cả nhà còn vang vọng tiếng hét thất thanh của tôi. Một tay đặt lên ngực trấn tĩnh. Anh thù lù đứng ngay trước mặt tôi. Đã không làm chuyện xấu thì thôi. Mới làm chuyện xấu lại bị bắt ngay tại trận. Đúng là đen như than mà.
Anh trừng mắt nhìn tôi. Có lẽ, anh đã đứng đó được một lúc. (eo khiếp quá)
Lòng run sợ những tôi vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh. Tôi cố nặn ra một nụ cười đẹp nhất có thể nhằm lấy lòng anh dùng một ngón tay ngoắt anh lại gần.
Mới đi ra ngoài mua đồ vừa bước vào nhà, anh liền thấy một cái bóng nhỏ lén la lén lút đi vào bếp. Điều buồn cười nhất là em ấy không nhìn thấy anh đi thẳng vào trong bếp. Thấy thế, anh liền đi theo xem em ấy có thể làm nên trò gì tinh quái nữa.
Nghe tiếng nước chảy từ tô canh gà chảy hết vào bồn chén anh chỉ có một chút buồn bực thôi nhưng anh biết từ khi em có thai. Nhà anh chỉ có duy nhất một đứa con trai nên mẹ anh sợ cháu nội bị thiếu chất. Mỗi ngày đều dậy sớm hầm gà cho Linh ăn tẩm bổ.
Dù được gần 5 tháng nhưng em ấy vẫn rất gầy, bụng hơi nhô lên sau chiếc áo ngủ.
Anh nghiêm mặt hỏi:
“Em vừa làm gì?”
Linh ấp a ấp úng:
“Em.. em có làm gì đâu.”
Nhìn em ấy cười thật đẹp nhằm dụ dỗ anh nhưng anh vẫn có chút mềm lòng. Có chút nóng cả người.
Phải biết anh đã nhịn 5 tháng liền đối với một người như anh đó là quá khó khăn.
Anh bước đến bế ngang em ấy như kiểu công chúa đem vào phòng đặt lên giường.
Mỹ nhân kế thành công (eo thoát nạn rồi)
Nhưng có gì đó sai sai nha!
Sau đó, một màn kích tình xảy ra. Bởi vì sợ làm tổn thương bảo bảo nên anh rất ôn nhu và nhẹ nhàng.
Nhìn người con gái mệt mỏi thiếp vào trong lòng anh, anh cảm thấy thật thỏa mãn.
Anh thì thầm bên tai tôi điều gì đó khiến tôi ngứa ngáy. Tôi quơ tay đẩy đẩy gương mặt anh xa ra. Tôi thật buồn ngủ.
Nhìn con mèo nhỏ đưa móng vuốt như cào vào lòng anh.
Anh yêu em!
* * *
Từ lúc đó, mỗi ngày đều đặn chén canh gà đều chui vào bụng một người không ai khác chính là anh.
Dạo ngày, mẹ anh thấy rất lạ. Vì lúc đầu, tôi luôn tỏ ra ghét bỏ chén canh bà nấu. Nhưng gần đây tôi luôn vui vẻ cầm chén canh bước vào phòng. Thấy con trai sắc mặt ngày càng hồng hào mà đứa con dâu thì chẳng thêm miếng thịt nào? Bà muốn nói nhưng chẳng biết hỏi từ đâu. (thoát nạn lần 2 hehe)
Mang thai đến tháng 7, tôi bắt đầu thèm đủ thứ. Nửa đêm bắt anh đi mua bánh bao mà phải đi rất xa mới có loại bánh bao tôi thích. Ăn được mấy miếng tôi lại không muốn ăn. Có hôm tôi còn đòi ăn vịt quay ở mãi trên phố.. sau một thời gian mất ngủ vì bị sai đi mua đồ ăn hai con mắt của anh thâm quầng nhìn thật tội nghiệp. Chắc bảo bảo cũng thương ba ba nên không đòi hỏi thêm nữa. (nghe có mùi vị lấy bảo bảo làm cớ trả đũa anh)
Bụng càng ngày càng to ra, chân bắt đầu sưng phù nữa đêm đau nhức, tôi không thể ngủ được. Lăn qua lăn lại mãi khiến anh thức dậy.
Anh mơ màng nhìn tôi hỏi:
“Em bị làm sao thế?”
“Em đau nhức chân. Tôi nhỏ giọng nói sợ làm kinh động đến cả nhà anh.”
Anh đi xuống giường bước ra khỏi phòng. Tôi tưởng tôi làm ồn nên anh không ngủ được ra phòng khách ngủ rồi. Tôi tủi thân lắm luôn. Một lúc sau, tôi nghe có tiếng mở cửa. Thấy anh đi vào trên tay cầm một chậu nước ấm. Hóa ra, tôi đã hiểu lầm anh.
Anh đặt chậu nước xuống đất, tay lấy hai bàn chân sưng to của tôi đặt vào chậu nước. Thật là thoải mái làm sao. (eo, tim rung rinh)
Anh hỏi nhỏ:
“Đã đỡ đau hơn chưa?”
Tôi gật đầu. Từ lúc tôi mang thai, anh bắt đầu lên mạng tìm cách chỉ dẫn dành cho bà bầu. Những thứ bà bầu nên ăn và không nên ăn.. nói thật, tôi thật sự cảm động vô cùng. Lại nghĩ đến đời trước, không biết anh có chăm sóc cho người anh yêu như vậy không? Nước mắt tôi rơi xuống từng giọt từng giọt ướt tay của anh.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi vẻ khó hiểu. Anh lấy tay lau nước mắt cho tôi hỏi:
“Em bị sao thế? Tự nhiên lại khóc.”
Tôi cười gượng lắc đầu. Có lẽ, mang bầu làm cho người ta nhạy cảm dễ rơi nước mắt.
Xong anh cất chậu nước lấy khăn khô lau chân cho tôi. Dùng bàn tay thật to xoa xoa bắp chân từ từ. Cảm giác dễ chịu từ từ đưa tôi vào giấc ngủ. Hình như càng ngày tôi càng thích ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.