Nữ Chính Muốn Làm Nữ Phụ ( Hệ Liệt 5)
Chương 6: Tuần Trăng Mật.
Ma nữ mary
06/02/2021
Đang trong phòng đọc sách, tôi cảm thấy đau bụng nhẹ. Rồi cơn đau càng dữ dội hơn. Tôi cố gắng bước ra khỏi phòng gọi mọi người.
Anh liền chạy vào nhờ ba mẹ anh đỡ tôi ra cửa còn anh đi lấy xe. Tôi được đưa vào bệnh viện. Nằm trên giường đẩy vào phòng trước khi cánh cửa đóng lại nhìn thấy giương mặt anh đầy lo lắng. Tôi biết anh rất thích bảo bảo. Bởi vì mỗi khi đi làm về anh đều dành thời gian nói chuyện với nó.
Sau vài tiếng quằn quại trong đau đớn. Đau quá tôi hét lên:
“Đau quá má ơi!”
“Không đẻ nữa.. Đồ tồi.. đau quá.. anh đi mà đẻ.. tôi tiếp tục dùng sức đẩy bảo bảo ra.”
Cuối cùng một tiếng khóc vang lên:
“Oe.. oe”
Tôi thấy mình vừa trải qua một ngày thật dài, đau như chết đi rồi sống lại.
Anh đứng ngoài nhìn người con gái anh yêu được đưa vào phòng. Khoảnh khắc ấy, anh thấy như mình sắp mất đi điều gì đó thật quan trọng. Nghe tiếng la hét của em mà lòng anh như thắt lại. Anh chưa từng thấy mình bất lực như vậy. Đến khi, tiếng khóc đầu tiên của bảo bảo cất lên anh mới hoàn hồn được.
Cửa phòng vừa mở ra, y tá trao cho anh bảo bảo đang bọc trong một chiếc khăn. Da nhăn nheo, thật xấu xí. Nếu bảo bảo nghe được tiếng lòng anh chắc sẽ tức điên lên mất.
Anh đưa con trai cho ba và mẹ anh bế. Còn anh bước vào phòng sinh nhìn gương mặt tái bệch và trắng ngắt của Linh. Cảm giác xót xa cuộn tròn trong lòng anh.
Bảo bảo lại được nằm bế cạnh em. Nhìn hai mẹ con ngủ yên anh cảm thấy anh là một người hạnh phúc nhất trên đời. Đây là vợ anh và con trai yêu dấu của anh.
Đau đớn, khiến tôi tỉnh giấc. Không phải tôi chết rồi sao? Nhìn căn phòng trắng toát và đường ống dẫn nước biển đến.. bảo bảo của tôi. Không, tôi đã sống lại và giờ con tôi đâu?
Y tá đẩy một chiếc xe nhỏ vào. Đặt con nằm bên cạnh tôi nó thật đáng yêu làm sao. Anh cũng bước vào nhìn tôi. Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng nhìn thấy anh im lặng như vậy.
Anh nâng người tôi để tôi dựa vào thành giường, dùng một chiếc gối nhỏ để sau lưng tôi. Được anh chăm sóc tôi cảm thấy mình quá may mắn. Vì được sống lại. Được anh yêu. Còn gì hạnh phúc hơn lúc này. Tôi sợ đây chỉ là giấc mơ mà thôi.
Khi xuất viện về nhà, tôi được nghỉ ngơi và ngủ bù. Bởi vì trong bệnh viện dù có điều kiện tốt cũng không bằng ở nhà. Bảo bảo được anh chăm sóc cẩn thận. Buổi tối, nó khóc đòi bú anh lại mang vào cho tôi đút cho con ăn. Tôi bị anh nhìn đến đỏ cả mặt.
Cho con ăn no, tôi đưa bảo bảo cho anh bế đặt lên giường nhỏ dành riêng cho nó.
Tưởng được nghỉ ngơi, tôi vừa nằm xuống anh cũng nằm xuống. Anh ôm tôi vào lòng thì thầm:
“Em đã đút cho con ăn no, giờ cũng nên đút cho anh ăn no. Anh mặt dày trêu đùa tôi. Anh nói những lời mờ ám.”
Tôi ngượng chín cả mặt.
Phải nói đến sự kiên nhẫn và chịu đựng của anh giờ này sắp bùng nổ.
Một cuộc mây mưa diễn ra cả phòng tràn ngập sắc tình. Nếu có ai nhìn thấy.. phun máu mũi..
* * *
Khi bảo bảo tròn một tuổi, anh bắt đầu bận rộn đi đi về về liên tục. Vừa làm việc vừa chăm con. Còn tôi cũng tiếp tục đi học. Hai người cùng thay phiên nhau chăm sóc cho con.
Sắp đến kỷ niệm ngày cưới, tôi tưởng anh sẽ quên mất. Nhưng tối đó, anh đưa cho tôi hai tấm vé du lịch.
Có lần, tôi từng nhắc với anh tôi thích đi Pari. Tôi không nghĩ anh sẽ nhớ những gì tôi đã nói.
Anh bảo:
“Bởi vì có bảo bảo nên chúng ta chưa đi hưởng tuần trăng mật. Giờ anh bù lại cho em.”
Tôi cười tít cả mắt. Pari ơi! Đợi ta. Ta sắp tới với mi đây.
Mỗi ngày đều được nhìn Linh cười, em vui vẻ thì tôi cũng vui vẻ.
* * *
Vừa đặt chân xuống thành phố Pari tráng lệ, quả không sai. Tôi vui như con thỏ nhỏ nhảy tới rồi nhảy lui. Mọi người đều nhìn tôi như sinh vật lạ. Anh nhăn mày lấy tay che mặt lại. Ôi! Mất mặt quá đi. Nhưng mà cũng bởi vì tôi quá vui mà thôi.
Anh đã đặt phòng ở khách sạn lớn. Chỉ cần mở cửa ra đứng từ nơi này có thể thấy được Pari thật đẹp!
Nằm trên chiếc giương big size mềm mại lăn lộn thật thoải mái.
Cô ấy cứ lăn lộn tới lui làm chiếc áo bưng cả cúc áo mà không biết! Lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết. Làn da mềm mịn làm tôi nuốt nước miếng. Từ khi có bảo bảo anh phải nhịn rồi nhịn. Anh bước đến hôn lên đôi môi ướt át ấy! Cả người đè lên em ấy.. hôn tới tấp.
Cả căn phòng lớn vang lên tiếng thở dốc..
Hậu quả là ngày hôm sau, tôi không thể xuống giường. Tôi tức giận nằm trên giường trừng mắt nhìn anh.
Mãi đến khi xuống được giường, tôi cùng anh đi khắp Pari. Ngồi trên chiếc thuyền thon dài chèo trên con sông nhỏ chảy dọc theo thành phố. Cùng ăn tối dưới ánh nến lung linh.. phải nói thật Pari đúng như một thiên đường lãng mạn.
Anh liền chạy vào nhờ ba mẹ anh đỡ tôi ra cửa còn anh đi lấy xe. Tôi được đưa vào bệnh viện. Nằm trên giường đẩy vào phòng trước khi cánh cửa đóng lại nhìn thấy giương mặt anh đầy lo lắng. Tôi biết anh rất thích bảo bảo. Bởi vì mỗi khi đi làm về anh đều dành thời gian nói chuyện với nó.
Sau vài tiếng quằn quại trong đau đớn. Đau quá tôi hét lên:
“Đau quá má ơi!”
“Không đẻ nữa.. Đồ tồi.. đau quá.. anh đi mà đẻ.. tôi tiếp tục dùng sức đẩy bảo bảo ra.”
Cuối cùng một tiếng khóc vang lên:
“Oe.. oe”
Tôi thấy mình vừa trải qua một ngày thật dài, đau như chết đi rồi sống lại.
Anh đứng ngoài nhìn người con gái anh yêu được đưa vào phòng. Khoảnh khắc ấy, anh thấy như mình sắp mất đi điều gì đó thật quan trọng. Nghe tiếng la hét của em mà lòng anh như thắt lại. Anh chưa từng thấy mình bất lực như vậy. Đến khi, tiếng khóc đầu tiên của bảo bảo cất lên anh mới hoàn hồn được.
Cửa phòng vừa mở ra, y tá trao cho anh bảo bảo đang bọc trong một chiếc khăn. Da nhăn nheo, thật xấu xí. Nếu bảo bảo nghe được tiếng lòng anh chắc sẽ tức điên lên mất.
Anh đưa con trai cho ba và mẹ anh bế. Còn anh bước vào phòng sinh nhìn gương mặt tái bệch và trắng ngắt của Linh. Cảm giác xót xa cuộn tròn trong lòng anh.
Bảo bảo lại được nằm bế cạnh em. Nhìn hai mẹ con ngủ yên anh cảm thấy anh là một người hạnh phúc nhất trên đời. Đây là vợ anh và con trai yêu dấu của anh.
Đau đớn, khiến tôi tỉnh giấc. Không phải tôi chết rồi sao? Nhìn căn phòng trắng toát và đường ống dẫn nước biển đến.. bảo bảo của tôi. Không, tôi đã sống lại và giờ con tôi đâu?
Y tá đẩy một chiếc xe nhỏ vào. Đặt con nằm bên cạnh tôi nó thật đáng yêu làm sao. Anh cũng bước vào nhìn tôi. Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng nhìn thấy anh im lặng như vậy.
Anh nâng người tôi để tôi dựa vào thành giường, dùng một chiếc gối nhỏ để sau lưng tôi. Được anh chăm sóc tôi cảm thấy mình quá may mắn. Vì được sống lại. Được anh yêu. Còn gì hạnh phúc hơn lúc này. Tôi sợ đây chỉ là giấc mơ mà thôi.
Khi xuất viện về nhà, tôi được nghỉ ngơi và ngủ bù. Bởi vì trong bệnh viện dù có điều kiện tốt cũng không bằng ở nhà. Bảo bảo được anh chăm sóc cẩn thận. Buổi tối, nó khóc đòi bú anh lại mang vào cho tôi đút cho con ăn. Tôi bị anh nhìn đến đỏ cả mặt.
Cho con ăn no, tôi đưa bảo bảo cho anh bế đặt lên giường nhỏ dành riêng cho nó.
Tưởng được nghỉ ngơi, tôi vừa nằm xuống anh cũng nằm xuống. Anh ôm tôi vào lòng thì thầm:
“Em đã đút cho con ăn no, giờ cũng nên đút cho anh ăn no. Anh mặt dày trêu đùa tôi. Anh nói những lời mờ ám.”
Tôi ngượng chín cả mặt.
Phải nói đến sự kiên nhẫn và chịu đựng của anh giờ này sắp bùng nổ.
Một cuộc mây mưa diễn ra cả phòng tràn ngập sắc tình. Nếu có ai nhìn thấy.. phun máu mũi..
* * *
Khi bảo bảo tròn một tuổi, anh bắt đầu bận rộn đi đi về về liên tục. Vừa làm việc vừa chăm con. Còn tôi cũng tiếp tục đi học. Hai người cùng thay phiên nhau chăm sóc cho con.
Sắp đến kỷ niệm ngày cưới, tôi tưởng anh sẽ quên mất. Nhưng tối đó, anh đưa cho tôi hai tấm vé du lịch.
Có lần, tôi từng nhắc với anh tôi thích đi Pari. Tôi không nghĩ anh sẽ nhớ những gì tôi đã nói.
Anh bảo:
“Bởi vì có bảo bảo nên chúng ta chưa đi hưởng tuần trăng mật. Giờ anh bù lại cho em.”
Tôi cười tít cả mắt. Pari ơi! Đợi ta. Ta sắp tới với mi đây.
Mỗi ngày đều được nhìn Linh cười, em vui vẻ thì tôi cũng vui vẻ.
* * *
Vừa đặt chân xuống thành phố Pari tráng lệ, quả không sai. Tôi vui như con thỏ nhỏ nhảy tới rồi nhảy lui. Mọi người đều nhìn tôi như sinh vật lạ. Anh nhăn mày lấy tay che mặt lại. Ôi! Mất mặt quá đi. Nhưng mà cũng bởi vì tôi quá vui mà thôi.
Anh đã đặt phòng ở khách sạn lớn. Chỉ cần mở cửa ra đứng từ nơi này có thể thấy được Pari thật đẹp!
Nằm trên chiếc giương big size mềm mại lăn lộn thật thoải mái.
Cô ấy cứ lăn lộn tới lui làm chiếc áo bưng cả cúc áo mà không biết! Lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết. Làn da mềm mịn làm tôi nuốt nước miếng. Từ khi có bảo bảo anh phải nhịn rồi nhịn. Anh bước đến hôn lên đôi môi ướt át ấy! Cả người đè lên em ấy.. hôn tới tấp.
Cả căn phòng lớn vang lên tiếng thở dốc..
Hậu quả là ngày hôm sau, tôi không thể xuống giường. Tôi tức giận nằm trên giường trừng mắt nhìn anh.
Mãi đến khi xuống được giường, tôi cùng anh đi khắp Pari. Ngồi trên chiếc thuyền thon dài chèo trên con sông nhỏ chảy dọc theo thành phố. Cùng ăn tối dưới ánh nến lung linh.. phải nói thật Pari đúng như một thiên đường lãng mạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.