Chương 26: TG3: Vì nàng trầm luân (2)
Hạ Hà Truy Nguyệt
08/12/2020
Dạ Trầm Nhạc bị một trận ồn ào làm cho tỉnh lại, vừa mở mắt hắn đã nhìn thấy dung mạo mà hắn thật lâu không thấy.
Đồng tử Dạ Trầm Nhạc hơi co rút, ký ức giống như dòng nước chảy xuôi vào trong thức hải của hắn, hình ảnh nàng cười vui vẻ, cùng hắn tiêu dao du ngoạn, cùng hắn cầm tiêu hòa tấu, tất cả những hình ảnh tươi đẹp kia, tất cả đều tan vỡ khi hắn biết nàng là ma giáo thánh nữ.
Nàng phản bội hắn, đùa giỡn hắn trong tay. Cũng chính là nàng trộm mở kết giới Thanh Phong phái, khiến ma tộc không mất thời gian liền tràn vào, toàn bộ Thanh Phong phái đều chết thảm dưới kiếm ma tộc.
Nghĩ tới, ánh mắt Dạ Trầm Nhạc trở nên lạnh lẽo, nhìn khuôn mặt tinh mỹ tuyệt luân kia, lại nghĩ đến hành vi của nàng, hắn chỉ hận không thể ngay lập tức giết nàng.
Bất quá hắn không xuống tay được.
Thời điểm hắn do dự, Hàn Vân Nhược cũng đã tỉnh lại.
Ngay từ lúc hắn có động tĩnh, nàng đã tỉnh lại rồi, bất quá Hàn Vân Nhược vẫn án binh bất động chính là vì muốn xem xem hắn có hay không còn tình cảm với mình.
Nếu không có tình cảm, hắn đã tuyệt tình một kiếm xuyên tâm nàng, hiện tại xem ra hắn cũng không phải hoàn toàn quên.
Hàn Vân Nhược không trực tiếp đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào bàn tay, đôi mắt sáng trong như thu nguyệt nâng lên nhìn về phía nam nhân, phát ra tiếng cười như chuông bạc:
“Thế nào? Vì sao không giết ta?”
“Ngươi!” Dạ Trầm Nhạc kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng, bất quá rất nhanh biểu cảm trên mặt trở thành lạnh lẽo: “Ngươi cũng trùng sinh?”
“Xem ra chàng cũng vậy.” Hàn Vân Nhược cong cong khóe môi, xinh đẹp diêm dúa mà khiêu khích hắn: “Sao? Chàng cho rằng người mở ra kết giới là ta? Dẫn dắt ma tộc tiến vào môn phái cũng là ta?”
Nhìn thiếu nữ bộ dáng diêm dúa lẳng lơ, thản nhiên mà nói những lời này, Dạ Trầm Nhạc càng thêm tức giận, giọng nói càng thêm lạnh thấu xương: “Chẳng lẽ không phải?” Nói xong liền nghĩ muốn đứng dậy.
“Nếu ta nói không phải, chàng tin sao?”
Thân thể Dạ Trầm Nhạc thoáng cứng đờ, hắn rất muốn tin tưởng nàng, bất quá chỉ cần hắn nhớ tới thảm cảnh của đồng môn cùng các sư điệt, lý trí của hắn lại cưỡng chế hắn đừng nên tin tưởng nàng.
Dạ Trầm Nhạc không đáp, không đồng tình cũng không từ chối. Hắn lạnh nhạt đứng lên, tự mình lấy ra ngoại bào khoác lên, dường như trước mắt không hề tồn tại một người là Hàn Vân Nhược, hoặc giả là ở trong thâm tâm hắn, nàng đã sớm chết rồi.
Đúng vậy, Hàn Vân Nhược thắng thắn tùy hứng mà hắn từng biết đã sớm chết, hiện tại chỉ còn là ma nữ ma giáo dối trá thâm hiểm.
Không hiểu vì sao, nhìn hắn lạnh nhạt như vậy, trái tim nàng khẽ nhói lên, đau đớn kia ước chừng chỉ trong chớp mắt, cũng không đáng để nàng lưu tâm. Hàn Vân Nhược cũng đứng lên theo nam tử, nhìn bóng lưng hắn chuẩn bị rời đi, nàng có chút bi thương hỏi: “Dạ Trầm Nhạc, ta phải làm gì mới khiến chàng tin tưởng?”
Động tác mở cửa của Dạ Trầm Nhạc hơi dừng lại chỉ là không lâu, hắn trực tiếp hướng cửa sổ bay ra ngoài, thân thể hóa thành một vệt sáng lam nhạt biến mất trên bầu trời âm u.
“Rời khỏi ma tộc.”
Thanh âm kia quanh quẩn trong căn phòng, rất lâu mới biến mất. Hàn Vân Nhược lẳng lặng đứng ở một chỗ, nhìn phương hướng mà hắn rời đi, khóe môi khẽ cong.
Nếu hắn muốn, vậy nàng liền làm.
*****
Gần dây ma tôn ma tộc vừa cướp được một bảo vật từ Thần Long phái, Thần Long phái kia có thể xem là môn phái lớn nhất chỉ đứng sau Thanh Phong phái, mà thứ bảo vật kia còn là bảo vật trấn phái của Thần Long phái, nghe nói có thể thu hút linh khí trời đất.
Mặc dù thứ này không có bao nhiêu tác dụng đối với ma tộc, bất quá đối với các môn phái tu chân lại là món bảo vật hiếm có vạn năm có một.
Ma tôn là một kẻ đặc biệt thủ đoạn, một con cờ tốt như vậy, hắn há lại có thể bỏ qua? Chỉ cần hắn dụng một chút thủ đoạn, thứ bảo vật này liền có thể trở thành lưỡi đao sắc bén giúp hắn đạt được mục đích.
“Ý của tôn chủ là, chúng ta lén đưa vật kia vào Thanh Phong phái, sau đó tung ra tin đồn, khiến Thần Long cùng Thanh Phong hai cái đại phải tranh giành lẫn nhau?” Thanh y giáo chủ hiểu ra, không khỏi gật đầu cảm thán.
“Ha ha, đều nói tu chân giả thanh nhã cao khiết, ma tộc chúng ta thì tham lam hèn hạ, hiện tại ta muốn xem xem, khi động đến lợi ích, tu chân giả đám người kia có hay không sẽ giống như ma tộc chúng ta.” Ma tôn tựa người trên ghế rồng, ánh mắt ngập tràn châm biếm.
“Tôn chủ anh minh.”
Nhóm người ngồi ở phía dưới thoáng chốc nhao nhao khen ngợi lấy lòng. Bạch y giáo chủ ném cho đám người kia một ánh mắt xem thường, nghiêm túc cân nhắc nói:
“Bất quá chúng ta làm thế nào để đưa thứ này vào Thanh Phong phái?”
Này nghi vấn quả thực là gãi đúng chỗ ngứa, Thanh Phong phái là đại phái đứng đầu tu chân, so với Thần Long phái tiềm lực thâm sâu hơn nhiều lần. Lại nói bên ngoài Thanh Phong phái có pháp trận phòng ngự, cho dù ma tộc bọn họ muốn lén lút tiến vào cũng không thể.
Người ngồi trong bàn tròn thoáng chốc yên tĩnh lại, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, dáng vẻ kia thật giống như muốn nói, đừng nên chọn ta đi.
Ma tôn nhếch lên khóe miệng, thần bí cười cười:
“Việc này các ngươi không cần lo lắng, chỉ cần mang thứ này đến U Minh sơn, tất sẽ có người đến nhận lấy.”
“Ý ngài là chúng ta có nội ứng?” Một cái ma tộc cao tầng cao giọng nói, lại nhìn sắc mặt như cười như không của ma tôn, hắn rốt cuộc minh bạch: “Tôn chủ quả nhiên liệu sự như thần.”
“Được rồi, hiện tại ai có thể đem thứ này đến U Minh sơn?” Ma tôn vừa lên tiếng, thoáng chốc đám ma tộc cao tầng lại yên tĩnh một mảnh.
Mặc dù nói không cần mang thứ kia vào Thanh Phong phái, bất quá U Minh sơn là địa phương có cấm chế, ma tộc tiến vào tu vi sẽ bị giảm đi một nửa. Nếu bọn họ bị phát hiện, sau đó bị đám tu chân giả vây đánh vậy không phải bọn họ sẽ trở thành cá nằm trên thớt sao?
Nhìn một đám người chỉ biết nịnh nọt trước mắt, ma tôn khẽ xoa xoa cái trán. Nữ nhân yêu mị luôn hầu hạ hắn bóc trái cây nhìn thấy, không khỏi đau lòng giúp hắn xoa huyệt thái dương, mềm thanh mà nói:
“Nếu không có người đi, không bằng để thánh nữ của chúng ta đi đi.”
“Hử?” Ma tôn lười nhác kéo nữ tử kia vào trong ngực, có chút tò mò nhìn nàng: “Thế nào? Nàng đối với nha đầu kia ghen tỵ?”
Nữ tử xinh đẹp như yêu cơ kia khẽ cười một tiếng, tiếng cười kiều mị lẳng lơ khiến nam nhân chỉ cần nghe đều có thể chân mềm, nàng ta nói:
“Lam Y như thế nào ghen tỵ? Ai mà không biết nàng chỉ chỉ là một cái lô đỉnh tôn chủ dưỡng thành? Chẳng qua nàng ta dù sao cũng là nhân loại, tu luyện cũng giống đám tu chân giả kia, nếu để nàng ta đến U Minh sơn, tu vi hẳn là không bị áp chế, hơn nữa cũng không khiến người khác nghi ngờ.”
“A, không nghĩ tới Lam Nhi của ta rất thông minh.” Ma tôn liếm cắn cần cổ trắng nõn của mỹ nhân trong ngực, phất tay ra lệnh: “Bạch y, ngươi đi tìm Vân Nhược, để nàng lĩnh nhiệm vụ này đi. Nói với nàng ta, chỉ được thành công, không thể thất bại.”
“Rõ, tôn chủ.”
Nghe tới lời này, nữ tử gọi là Lam Y ánh mắt lóe lên tia vui vẻ, xem, tôn chủ vẫn là nhất mực yêu thương nàng ta, cho dù Hàn Vân Nhược kia có xinh đẹp thì sao? Là thánh nữ cao quý thì sao? Bất qua cũng chỉ là một quân cờ không xứng để tôn chủ để mắt.
PS: Quyết định không sửa chữa gì nữa... Vì quá lười:>
Hạ Hà Truy Nguyệt
Đồng tử Dạ Trầm Nhạc hơi co rút, ký ức giống như dòng nước chảy xuôi vào trong thức hải của hắn, hình ảnh nàng cười vui vẻ, cùng hắn tiêu dao du ngoạn, cùng hắn cầm tiêu hòa tấu, tất cả những hình ảnh tươi đẹp kia, tất cả đều tan vỡ khi hắn biết nàng là ma giáo thánh nữ.
Nàng phản bội hắn, đùa giỡn hắn trong tay. Cũng chính là nàng trộm mở kết giới Thanh Phong phái, khiến ma tộc không mất thời gian liền tràn vào, toàn bộ Thanh Phong phái đều chết thảm dưới kiếm ma tộc.
Nghĩ tới, ánh mắt Dạ Trầm Nhạc trở nên lạnh lẽo, nhìn khuôn mặt tinh mỹ tuyệt luân kia, lại nghĩ đến hành vi của nàng, hắn chỉ hận không thể ngay lập tức giết nàng.
Bất quá hắn không xuống tay được.
Thời điểm hắn do dự, Hàn Vân Nhược cũng đã tỉnh lại.
Ngay từ lúc hắn có động tĩnh, nàng đã tỉnh lại rồi, bất quá Hàn Vân Nhược vẫn án binh bất động chính là vì muốn xem xem hắn có hay không còn tình cảm với mình.
Nếu không có tình cảm, hắn đã tuyệt tình một kiếm xuyên tâm nàng, hiện tại xem ra hắn cũng không phải hoàn toàn quên.
Hàn Vân Nhược không trực tiếp đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào bàn tay, đôi mắt sáng trong như thu nguyệt nâng lên nhìn về phía nam nhân, phát ra tiếng cười như chuông bạc:
“Thế nào? Vì sao không giết ta?”
“Ngươi!” Dạ Trầm Nhạc kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng, bất quá rất nhanh biểu cảm trên mặt trở thành lạnh lẽo: “Ngươi cũng trùng sinh?”
“Xem ra chàng cũng vậy.” Hàn Vân Nhược cong cong khóe môi, xinh đẹp diêm dúa mà khiêu khích hắn: “Sao? Chàng cho rằng người mở ra kết giới là ta? Dẫn dắt ma tộc tiến vào môn phái cũng là ta?”
Nhìn thiếu nữ bộ dáng diêm dúa lẳng lơ, thản nhiên mà nói những lời này, Dạ Trầm Nhạc càng thêm tức giận, giọng nói càng thêm lạnh thấu xương: “Chẳng lẽ không phải?” Nói xong liền nghĩ muốn đứng dậy.
“Nếu ta nói không phải, chàng tin sao?”
Thân thể Dạ Trầm Nhạc thoáng cứng đờ, hắn rất muốn tin tưởng nàng, bất quá chỉ cần hắn nhớ tới thảm cảnh của đồng môn cùng các sư điệt, lý trí của hắn lại cưỡng chế hắn đừng nên tin tưởng nàng.
Dạ Trầm Nhạc không đáp, không đồng tình cũng không từ chối. Hắn lạnh nhạt đứng lên, tự mình lấy ra ngoại bào khoác lên, dường như trước mắt không hề tồn tại một người là Hàn Vân Nhược, hoặc giả là ở trong thâm tâm hắn, nàng đã sớm chết rồi.
Đúng vậy, Hàn Vân Nhược thắng thắn tùy hứng mà hắn từng biết đã sớm chết, hiện tại chỉ còn là ma nữ ma giáo dối trá thâm hiểm.
Không hiểu vì sao, nhìn hắn lạnh nhạt như vậy, trái tim nàng khẽ nhói lên, đau đớn kia ước chừng chỉ trong chớp mắt, cũng không đáng để nàng lưu tâm. Hàn Vân Nhược cũng đứng lên theo nam tử, nhìn bóng lưng hắn chuẩn bị rời đi, nàng có chút bi thương hỏi: “Dạ Trầm Nhạc, ta phải làm gì mới khiến chàng tin tưởng?”
Động tác mở cửa của Dạ Trầm Nhạc hơi dừng lại chỉ là không lâu, hắn trực tiếp hướng cửa sổ bay ra ngoài, thân thể hóa thành một vệt sáng lam nhạt biến mất trên bầu trời âm u.
“Rời khỏi ma tộc.”
Thanh âm kia quanh quẩn trong căn phòng, rất lâu mới biến mất. Hàn Vân Nhược lẳng lặng đứng ở một chỗ, nhìn phương hướng mà hắn rời đi, khóe môi khẽ cong.
Nếu hắn muốn, vậy nàng liền làm.
*****
Gần dây ma tôn ma tộc vừa cướp được một bảo vật từ Thần Long phái, Thần Long phái kia có thể xem là môn phái lớn nhất chỉ đứng sau Thanh Phong phái, mà thứ bảo vật kia còn là bảo vật trấn phái của Thần Long phái, nghe nói có thể thu hút linh khí trời đất.
Mặc dù thứ này không có bao nhiêu tác dụng đối với ma tộc, bất quá đối với các môn phái tu chân lại là món bảo vật hiếm có vạn năm có một.
Ma tôn là một kẻ đặc biệt thủ đoạn, một con cờ tốt như vậy, hắn há lại có thể bỏ qua? Chỉ cần hắn dụng một chút thủ đoạn, thứ bảo vật này liền có thể trở thành lưỡi đao sắc bén giúp hắn đạt được mục đích.
“Ý của tôn chủ là, chúng ta lén đưa vật kia vào Thanh Phong phái, sau đó tung ra tin đồn, khiến Thần Long cùng Thanh Phong hai cái đại phải tranh giành lẫn nhau?” Thanh y giáo chủ hiểu ra, không khỏi gật đầu cảm thán.
“Ha ha, đều nói tu chân giả thanh nhã cao khiết, ma tộc chúng ta thì tham lam hèn hạ, hiện tại ta muốn xem xem, khi động đến lợi ích, tu chân giả đám người kia có hay không sẽ giống như ma tộc chúng ta.” Ma tôn tựa người trên ghế rồng, ánh mắt ngập tràn châm biếm.
“Tôn chủ anh minh.”
Nhóm người ngồi ở phía dưới thoáng chốc nhao nhao khen ngợi lấy lòng. Bạch y giáo chủ ném cho đám người kia một ánh mắt xem thường, nghiêm túc cân nhắc nói:
“Bất quá chúng ta làm thế nào để đưa thứ này vào Thanh Phong phái?”
Này nghi vấn quả thực là gãi đúng chỗ ngứa, Thanh Phong phái là đại phái đứng đầu tu chân, so với Thần Long phái tiềm lực thâm sâu hơn nhiều lần. Lại nói bên ngoài Thanh Phong phái có pháp trận phòng ngự, cho dù ma tộc bọn họ muốn lén lút tiến vào cũng không thể.
Người ngồi trong bàn tròn thoáng chốc yên tĩnh lại, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, dáng vẻ kia thật giống như muốn nói, đừng nên chọn ta đi.
Ma tôn nhếch lên khóe miệng, thần bí cười cười:
“Việc này các ngươi không cần lo lắng, chỉ cần mang thứ này đến U Minh sơn, tất sẽ có người đến nhận lấy.”
“Ý ngài là chúng ta có nội ứng?” Một cái ma tộc cao tầng cao giọng nói, lại nhìn sắc mặt như cười như không của ma tôn, hắn rốt cuộc minh bạch: “Tôn chủ quả nhiên liệu sự như thần.”
“Được rồi, hiện tại ai có thể đem thứ này đến U Minh sơn?” Ma tôn vừa lên tiếng, thoáng chốc đám ma tộc cao tầng lại yên tĩnh một mảnh.
Mặc dù nói không cần mang thứ kia vào Thanh Phong phái, bất quá U Minh sơn là địa phương có cấm chế, ma tộc tiến vào tu vi sẽ bị giảm đi một nửa. Nếu bọn họ bị phát hiện, sau đó bị đám tu chân giả vây đánh vậy không phải bọn họ sẽ trở thành cá nằm trên thớt sao?
Nhìn một đám người chỉ biết nịnh nọt trước mắt, ma tôn khẽ xoa xoa cái trán. Nữ nhân yêu mị luôn hầu hạ hắn bóc trái cây nhìn thấy, không khỏi đau lòng giúp hắn xoa huyệt thái dương, mềm thanh mà nói:
“Nếu không có người đi, không bằng để thánh nữ của chúng ta đi đi.”
“Hử?” Ma tôn lười nhác kéo nữ tử kia vào trong ngực, có chút tò mò nhìn nàng: “Thế nào? Nàng đối với nha đầu kia ghen tỵ?”
Nữ tử xinh đẹp như yêu cơ kia khẽ cười một tiếng, tiếng cười kiều mị lẳng lơ khiến nam nhân chỉ cần nghe đều có thể chân mềm, nàng ta nói:
“Lam Y như thế nào ghen tỵ? Ai mà không biết nàng chỉ chỉ là một cái lô đỉnh tôn chủ dưỡng thành? Chẳng qua nàng ta dù sao cũng là nhân loại, tu luyện cũng giống đám tu chân giả kia, nếu để nàng ta đến U Minh sơn, tu vi hẳn là không bị áp chế, hơn nữa cũng không khiến người khác nghi ngờ.”
“A, không nghĩ tới Lam Nhi của ta rất thông minh.” Ma tôn liếm cắn cần cổ trắng nõn của mỹ nhân trong ngực, phất tay ra lệnh: “Bạch y, ngươi đi tìm Vân Nhược, để nàng lĩnh nhiệm vụ này đi. Nói với nàng ta, chỉ được thành công, không thể thất bại.”
“Rõ, tôn chủ.”
Nghe tới lời này, nữ tử gọi là Lam Y ánh mắt lóe lên tia vui vẻ, xem, tôn chủ vẫn là nhất mực yêu thương nàng ta, cho dù Hàn Vân Nhược kia có xinh đẹp thì sao? Là thánh nữ cao quý thì sao? Bất qua cũng chỉ là một quân cờ không xứng để tôn chủ để mắt.
PS: Quyết định không sửa chữa gì nữa... Vì quá lười:>
Hạ Hà Truy Nguyệt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.