Chương 27: TG3: Vì nàng trầm luân (3)
Hạ Hà Truy Nguyệt
08/12/2020
Hàn Vân Nhược còn đang đắn đo không biết dùng cách nào để có thể thoát ly triệt để khỏi ma tộc không nghĩ tới nàng chưa cần tính toán đã có biện pháp tự tìm đến cửa.
Sau khi tiễn Thanh y giáo chủ rời khỏi, Hàn Vân Nhược nhìn viên minh châu tản ra ánh sáng vàng nhạt được đặt trong hộp tơ vàng kia, ánh mắt toát ra tia vui sướng.
Nếu nàng nhớ không lầm, thứ này chính là Minh Diễm Thần Châu, bảo vật trấn phái của Thần Long phái, dựa theo cốt truyện bên trong, ma tộc sau khi trộm đi thần châu liền đem thần châu kia đưa đến bên trong Thanh Phong phái, sau đó thả ra tiếng gió khiến hai đại phái đánh giết lẫn nhau.
Cũng vì lần xung đột này khiến cho tình cảm hai phái trở nên rạn nứt, đây cũng là bước đệm khiến cho sau này, khi Thanh Phong phái gặp họa diệt môn, Thần Long phái chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Một nước cờ này của ma tôn quả thật rất cao, bất quá hắn kì vọng nhiều vào thứ này như vậy, nếu như nàng tự tay phá hủy đi nước cờ tốt nhất của hắn, vậy nàng có phải hay không sẽ thành cái gai trong mắt của ma tôn, là tội đồ của ma tộc.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, với tính cách của ma tôn, con cờ đã không nằm trong khống chế, hắn cũng không ngại diệt trừ.
Hàn Vân Nhược thu lại vui vẻ, lập tức thu xếp lại một chút đồ đạc của chính mình. Nàng mặc dù là lô đỉnh không có thực quyền, bất quá thân phận thánh nữ ma tộc cũng xem như là tôn quý hơn người, cho nên sản vật cùng tiền tài cũng không thiếu.
Trước mắt, nàng phản bội ma tộc, vậy ắt hẳn sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của ma tôn, đến lúc đó, nàng cũng chỉ có thể ở bên ngoài lăn lộn, có tiền là tốt nhất.
Hàn Vân Nhược thu dọn xong liền nhanh chóng lên đường, cách làm việc nhanh chóng giống như cuồng phong đuổi tới này của nàng cũng không có người chú ý tới. Ma tộc bên trong, mỗi kẻ đều ích kỷ tham lam giống nhau, chỉ cần có món lợi liền xúm lại xâu xé, bất quá thời điểm khó khăn nguy nan lại luôn thoái thác. Đây chính là thiên tính của ma tộc.
Có một con tốt đi chết thay, bọn họ còn quan tâm làm gì?
Bất quá khi tin tức kia truyền về, đám người ma tộc bình chân như vại rốt cuộc hoảng loạn một phen.
“Ngươi nói cái gì?” Ma tôn ngồi trên đài cao tức giận ném xuống chén ngọc trên tay khiến đám người quỳ trên sàn không khỏi sợ hãi co rụt người.
Cái chén này làm bằng ngọc lưu ly thượng phẩm, thường ngày tôn chủ đều đối với nó nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, hiện tại trực tiếp đem chén ngọc kia ném cho vỡ tan như vậy, này cơn giận cũng không phải nhỏ.
Nhóm ma tộc quỳ trên mặt đất ngươi nhìn ta ta nhìn người, ánh mắt nhất tề chuyển đến trên người gã ma tộc đến báo tin, trong mắt ngập tràn thương hại.
Gã ma tộc báo tin bất quá không cảm thấy có gì đáng sợ, hắn cho rằng hắn dù sao cũng chỉ là kẻ báo tin mà thôi, cho nên rất kiên nhẫn lặp lại lần nữa:
“Bẩm tôn chủ, bên ngoài truyền tin tới, không nhận được Minh Diễm Thần Châu, còn có, người kia nghe được tin, Minh Diễm Thần Châu đã được trả về Thần Long phái, hơn nữa người trả lại Thần Châu còn chỉ rõ Thần Châu này là bị ma tộc chúng ta lấy trộm đi.”
Ầm…
Gã ma tộc truyền tin vừa nói dứt lời, một chưởng phong đã đáp đến trên đầu hắn khiến cái đầu của hắn cơ hồ nát bấy, máu tươi lấy hắn làm trung tâm bắn ra tứ phía.
Những người khác bị máu tươi dính vào cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể run sợ cúi thấp đầu.
“Tiện nhân kia ở đâu?” Thanh âm của ma tôn giống như tiếng ma quỷ truyền ra từ địa ngục. Đám người xung quanh run rẩy quỳ gối, không kẻ nào dám trả lời.
Bất quá bọn hắn không trả lời, ma tôn ngược lại lại càng minh bạch. Hắn đột nhiên cất giọng cười lớn một tiếng, âm u nói một câu:
“Truyền lệnh xuống, toàn bộ ma tộc truy sát Hàn Vân Nhược, chỉ cần kẻ nào lấy được đầu nàng ta, kẻ đó liền có thể trở thành giáo chủ.”
Một cái mệnh lệnh này truyền xuống, ma nhân thoáng chốc sôi sục lên, cơ hồ tất cả ma nhân từ già trẻ lớn nhỏ đều rời khỏi ma tộc, không ngừng truy lùng kẻ phản đồ là Hàn Vân Nhược.
Mà Hàn Vân Nhược cũng đã liệu trước được việc này.
******
Từ sau khi trùng sinh đến nay, Dạ Trầm Nhạc luôn chú ý tất thảy động tinh, hơn nữa hắn luôn tâm tâm niệm niệm từng sự kiện sẽ diễn ra, mà gần nhất sự kiện mất trộm Thần Châu này, hắn đã sắp xếp ổn thỏa.
Chẳng qua hắn chờ thật lâu vẫn không thấy được trong phái có dị động, mà Thần Long phái cũng chưa từng tìm đến Thanh Phong phái.
Điều này khiến hắn cảm thấy có chút nghi ngờ.
“Tùy Vân, ngươi ra ngoài thám thính động tĩnh của Thần Long phái.” Dạ Trầm Nhạc xoa xoa huyệt thái dương, có phần mệt mỏi nói.
Tùy Vân là một trong hai tùy tùng bên cạnh Dạ Trầm Nhạc, đối với Dạ Trầm Nhạc có thể nói là quen thuộc nhất, từ khi trưởng lão từ trận chiến ở núi Cửu Chân trở về đến nay cả người đều có chút kì quái, mặc dù hắn cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không hỏi.
Sau khi rời khỏi điện Tích Hải, Tùy Phong thấy sắc mặc Tùy Vân nặng nề, không khỏi tò mò hỏi:
“Tùy Vân, trưởng lão nói gì với ngươi sao?”
“Trưởng lão nói muốn ta thăm dò động tĩnh của Thần Long phái.”
“Là như vậy sao?” Tùy Phong sắc mặt có chút nghiền ngẫm, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Tùy Vân nhìn dáng vẻ Tùy Phong như vậy, nhịn không được nghi ngờ: “Tùy Phong, sao ta phát hiện ngươi gần đây rất lạ.”
Ánh mắt Tùy Phong thoáng co rút, bất quá rất nhanh bị hắn giấu đi không thấy. Hắn biểu tình tùy tiện cười cười, lộ ra một cái răng nanh nho nhỏ: “Ta có cái gì lạ? Có phải hay không ngươi phát hiện ta đẹp trai hơn.”
“Khụ… Coi như ta chưa nói.” Tùy Vân cứng ngắc, sau đó liền thu lại sắc mặt, lại nói: “Đúng rồi, tháng trước không phải ngươi có ra ngoài sao? Có nghe ngóng được việc gì của Thần Long phái hay không?”
“Việc của Thân Long phái?” Tùy Phong tỏ vẻ nghi hoặc, sau đó nói: “Ngươi biết rõ ta luôn không chú ý đến những loại việc này.”
“Phải không?” Tùy Vân có chút nghi ngờ hỏi lại, Tùy Phong người này bình thường không phải thích nhất là nghe bát quái sao, như thế nào không nghe ngóng được?
Thấy Tùy Vân thần sắc nghi ngờ, tia cười trên mặt Tùy Phong có chút cứng lại, tròng mắt hắn khẽ đảo một vòng, rất nhanh liền nói:
“Thần Phong phái kia là địa phương thế nào? Tin tức bên trong há để cho người ngoài như ta nghe được. Ngươi a, còn ở nơi này mà dong dài, không sợ bị trưởng lão trách tội xuống sao?”
“Ách…. Mải nói chuyện với ngươi liền quên mất.” Suy nghĩ rất nhanh liền bị chuyển hướng, Tùy Vân vội vàng chuẩn bị đồ đạc cho mình, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Ngươi ở lại phải chăm sóc tốt cho trưởng lão, ngài ấy gần đây hẳn là có chuyện phiền muộn.”
“Biết rồi, ta tất nhiên sẽ chăm sóc tốt cho trưởng lão.”
Ở một nơi khác, tiếng gió xào xạc tiêu điều, từng đợt mây đen cuồn cuộn chảy trôi trên bầu trời. Trong không gian tĩnh mịch, tiếng bước chân chạm và lá cây vang lên tiếng ‘sàn sạt’, một bóng dáng mảnh mai khập khiễng lê từng bước dài trên nền đất.
Người nọ dáng người nhỏ nhắn, tuổi ước chừng mười bốn mười lăm, ngũ quan nàng tinh tế mĩ lệ, giữa lông mày điểm một nốt chu sa đỏ tươi, khiến dung mạo của nàng càng thêm yêu diễm.
Sắc mặt nàng lúc này tái nhợt, máu trên thân thể cơ hồ theo vết thương ở chân toàn bộ đi ra. Nàng lần nữa quay đầu về phía sau, đồng tử thoáng co lại.
“Ai nha, thánh nữ đại nhân như thế nào chạy chậm như vậy?” Thanh âm kiều mị ngập tràn vui sướng vang vọng trong không gian, theo sau tiếng nói này, một mạt hắc vụ từ xa kéo đến, vun vút lao nhanh về phía nữ tử bị thương, như một lưỡi dao sắc muốn đoạt đi sinh mạng của nàng.
Hàn Vân Nhược cắn răng nhịn đau, khinh thân tránh né một tầng công kích kia. Bất quá linh lực của nàng đã sớm không còn nhiều, hiện tại thân thể còn bị thương, tránh né cũng chậm đi mấy nhịp, lưỡi đao sắc bén kia mơ hồ cứa vào da thịt nàng, vạt áo đỏ tươi bị cắt đứt, lộ ra da thịt trắng nõn dần thấm máu tươi.
“Khụ…” Hàn Vân Nhược cố gắng chống đỡ cho bản thân đứng thẳng, ho ra một ngụm máu tươi. Lúc này, hắc vụ vừa công kích nàng dần dần tích tụ, hóa thành một cái kiều mị nữ tử.
Người này không ai khác chính là Lam Y thiên tỳ, tỳ thiếp được ma tôn sủng ái nhất.
Lam Y nhìn đến nữ tử trước mắt chật vật, trong lòng thập phần thư sướng. Mặc dù nói nữ nhân trước mắt là lô đỉnh mà tôn chủ nuôi dưỡng, bất quá suy cho cùng, nàng ta sau này cũng sẽ hầu hạ tôn chủ.
Ma tôn là người như thế nào? Nàng ta là người hiểu rõ nhất, nha đầu này hiện tại tuổi không lớn, còn chưa trổ mã hoàn toàn, đến khi nàng trưởng thành, chính thức hầu hạ tôn chủ, người luôn ham mê sắc đẹp như ma tôn, như thế nào sẽ không si mê nàng ta.
Bất quá đáng tiếc, cái này nữ nhân chính là tự nhảy vào hố lửa.
Hàn Vân Nhược nhìn Lam Y, sắc mặt tái nhợt mang theo một tia cười nhạo, nàng nói: “Lam Y, ngươi vì sao cứ phải truy sát ta, ta rời đi không phải càng có lợi cho ngươi lấy lòng ma tôn sao?”
“Ha, xem ra ngươi cũng có chút tâm nhãn.” Lam Y khẽ cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve loan đao còn dính máu tươi: “Bất quá hiện tại có chút tâm nhãn cũng đã muộn, nếu là trước kia, ta hẳn là không dám lấy mạng ngươi, dù sao thánh nữ ma tộc cũng cao quý hơn một tỳ thiếp như ta, có điều…”
“Ngươi hiện tại chọc giận tôn chủ, ta giết ngươi, không phải hắn sẽ càng yêu thích ta hơn sao?”
Hàn Vân Nhược hiểu rõ, nữ nhân này luôn muốn nàng chết nhanh một chút, hiện tại có cơ hội, tất nhiên sẽ không buông tha cho nàng, bất quá nàng muốn đánh cuộc một lần, cho nên vẫn phải kéo dài thời gian một chút.
Nghĩ tới, Hàn Vân Nhược đột nhiên cười to hai tiếng, tiếng cười này hòa cùng tiếng lá cây xào xạc va chạm tạo thanh âm thanh có chút rợn người.
Lam Y nhìn nữ tử đã thê thảm đến mức không nỡ nhìn trước mắt thế nhưng vẫn có thể cười được, ánh mắt nhìn nàng giống như nhìn người điên: “Hàn Vân Nhược, rốt cuộc ngươi cười cái gì?”
Hàn Vân Nhược nâng mắt nhìn nàng, cười nhạo nói: “Lam Y, ta chính là cười nhạo ngươi, ngươi luôn miệng nói muốn báo thù cho phụ mẫu, bất quá ngươi có hay không biết, phụ mẫu ngươi chính là do ma tôn ban chết, yêu kẻ thù của chính mình, ngươi có phải hay không rất vui sướng?”
Này lời nói giống như một nhát đao bổ đến trên đầu Lam Y, sắc mặt nàng ta thoáng tái nhợt, bất quá vẫn không nhịn được biện bạch cho người kia: “Ngươi nói láo, ma tôn sẽ không giết phụ mẫu ta…”
“Ngươi không tin hay là không dám tin?” Hàn Vân Nhược khẽ cười, đầy châm chọc nói: “Phụ thân ngươi là duy nhất chủ thành không thuần phục ma tôn, phụ thân người chết, người nhậm chức chủ thành phía Đông liền đổi thành ngươi biểu thúc, mà biểu thúc kia của ngươi lại nhanh chóng thuần phục ma tôn như vậy, ngươi cho rằng chỉ là trùng hợp?”
“Không thể nào… Nhất định là biểu thúc, là biểu thúc ra tay với phụ thân…”
Hàn Vân Nhược dùng ánh mắt thương hại nhìn Lam Y, không chút lưu tình nói: “Ha ha, có phải sự thật hay không ngươi không phải là người hiểu rõ nhất sao? Biểu thúc của ngươi vốn không có cái gan này, nếu không, sao hắn không sớm một chút giết chết phụ thân ngươi, đoạt lấy thành chủ chức vị.”
Sắc mặt Lam Y lúc này không còn một tia huyết sắc, nàng đột nhiên nhớ tới năm đó, khi nàng ta chỉ là một ma tộc chưa thành niên, nàng ta tình cờ gặp được biểu thúc nói chuyện cùng một nam nhân thần bí. Mặc dù nam nhân kia khi đó che kín dung mạo, bất quá nàng ta vẫn mơ hồ nhận ra được, người kia chính là Bạch y giáo chủ chỉ làm theo mệnh lệnh của ma tôn.
Không phải, nhất định không phải.
Trong lòng Lam Y giãy giụa không ngừng, lý chí nói nàng nên tin tưởng, bất quá nàng lại không làm được.
Trầm tư một chốc, sắc mặt Lam Y đột nhiên trở nên vặn vẹo, nàng ta nhìn Hàn Vân Nhược giống như nhìn cừu nhân của chính minh, dung mạo yêu diễm của nàng ta lúc này trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, nàng ta cao giọng quát: “Ngươi, chính là ngươi, ngươi nhất định muốn châm ngòi ly gián, muốn ta hận tôn chủ, đến lúc đó ngươi sẽ có thể một mình độc chiếm tôn chủ, ta sẽ không cho ngươi toại nguyện…”
Thanh âm còn chưa dứt, thân thể nàng ta hóa thành một luồng hư ảnh, loan đao trong tay lóe lên ánh sáng lạnh, vun vút lao nhanh về phía Hàn Vân Nhược.
Mắt thấy loan đao lao tới, Hàn Vân Nhược nghĩ tránh né, bất quá thân thể cùng linh lực đã đến cực hạn, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn đao kia chém ngang, cơ hồ muốn đem nàng cắt thành hai nửa.
Dạ Trầm Nhạc, ngươi rốt cuộc có tới hay không?
Hạ Hà Truy Nguyệt
Sau khi tiễn Thanh y giáo chủ rời khỏi, Hàn Vân Nhược nhìn viên minh châu tản ra ánh sáng vàng nhạt được đặt trong hộp tơ vàng kia, ánh mắt toát ra tia vui sướng.
Nếu nàng nhớ không lầm, thứ này chính là Minh Diễm Thần Châu, bảo vật trấn phái của Thần Long phái, dựa theo cốt truyện bên trong, ma tộc sau khi trộm đi thần châu liền đem thần châu kia đưa đến bên trong Thanh Phong phái, sau đó thả ra tiếng gió khiến hai đại phái đánh giết lẫn nhau.
Cũng vì lần xung đột này khiến cho tình cảm hai phái trở nên rạn nứt, đây cũng là bước đệm khiến cho sau này, khi Thanh Phong phái gặp họa diệt môn, Thần Long phái chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Một nước cờ này của ma tôn quả thật rất cao, bất quá hắn kì vọng nhiều vào thứ này như vậy, nếu như nàng tự tay phá hủy đi nước cờ tốt nhất của hắn, vậy nàng có phải hay không sẽ thành cái gai trong mắt của ma tôn, là tội đồ của ma tộc.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, với tính cách của ma tôn, con cờ đã không nằm trong khống chế, hắn cũng không ngại diệt trừ.
Hàn Vân Nhược thu lại vui vẻ, lập tức thu xếp lại một chút đồ đạc của chính mình. Nàng mặc dù là lô đỉnh không có thực quyền, bất quá thân phận thánh nữ ma tộc cũng xem như là tôn quý hơn người, cho nên sản vật cùng tiền tài cũng không thiếu.
Trước mắt, nàng phản bội ma tộc, vậy ắt hẳn sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của ma tôn, đến lúc đó, nàng cũng chỉ có thể ở bên ngoài lăn lộn, có tiền là tốt nhất.
Hàn Vân Nhược thu dọn xong liền nhanh chóng lên đường, cách làm việc nhanh chóng giống như cuồng phong đuổi tới này của nàng cũng không có người chú ý tới. Ma tộc bên trong, mỗi kẻ đều ích kỷ tham lam giống nhau, chỉ cần có món lợi liền xúm lại xâu xé, bất quá thời điểm khó khăn nguy nan lại luôn thoái thác. Đây chính là thiên tính của ma tộc.
Có một con tốt đi chết thay, bọn họ còn quan tâm làm gì?
Bất quá khi tin tức kia truyền về, đám người ma tộc bình chân như vại rốt cuộc hoảng loạn một phen.
“Ngươi nói cái gì?” Ma tôn ngồi trên đài cao tức giận ném xuống chén ngọc trên tay khiến đám người quỳ trên sàn không khỏi sợ hãi co rụt người.
Cái chén này làm bằng ngọc lưu ly thượng phẩm, thường ngày tôn chủ đều đối với nó nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, hiện tại trực tiếp đem chén ngọc kia ném cho vỡ tan như vậy, này cơn giận cũng không phải nhỏ.
Nhóm ma tộc quỳ trên mặt đất ngươi nhìn ta ta nhìn người, ánh mắt nhất tề chuyển đến trên người gã ma tộc đến báo tin, trong mắt ngập tràn thương hại.
Gã ma tộc báo tin bất quá không cảm thấy có gì đáng sợ, hắn cho rằng hắn dù sao cũng chỉ là kẻ báo tin mà thôi, cho nên rất kiên nhẫn lặp lại lần nữa:
“Bẩm tôn chủ, bên ngoài truyền tin tới, không nhận được Minh Diễm Thần Châu, còn có, người kia nghe được tin, Minh Diễm Thần Châu đã được trả về Thần Long phái, hơn nữa người trả lại Thần Châu còn chỉ rõ Thần Châu này là bị ma tộc chúng ta lấy trộm đi.”
Ầm…
Gã ma tộc truyền tin vừa nói dứt lời, một chưởng phong đã đáp đến trên đầu hắn khiến cái đầu của hắn cơ hồ nát bấy, máu tươi lấy hắn làm trung tâm bắn ra tứ phía.
Những người khác bị máu tươi dính vào cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể run sợ cúi thấp đầu.
“Tiện nhân kia ở đâu?” Thanh âm của ma tôn giống như tiếng ma quỷ truyền ra từ địa ngục. Đám người xung quanh run rẩy quỳ gối, không kẻ nào dám trả lời.
Bất quá bọn hắn không trả lời, ma tôn ngược lại lại càng minh bạch. Hắn đột nhiên cất giọng cười lớn một tiếng, âm u nói một câu:
“Truyền lệnh xuống, toàn bộ ma tộc truy sát Hàn Vân Nhược, chỉ cần kẻ nào lấy được đầu nàng ta, kẻ đó liền có thể trở thành giáo chủ.”
Một cái mệnh lệnh này truyền xuống, ma nhân thoáng chốc sôi sục lên, cơ hồ tất cả ma nhân từ già trẻ lớn nhỏ đều rời khỏi ma tộc, không ngừng truy lùng kẻ phản đồ là Hàn Vân Nhược.
Mà Hàn Vân Nhược cũng đã liệu trước được việc này.
******
Từ sau khi trùng sinh đến nay, Dạ Trầm Nhạc luôn chú ý tất thảy động tinh, hơn nữa hắn luôn tâm tâm niệm niệm từng sự kiện sẽ diễn ra, mà gần nhất sự kiện mất trộm Thần Châu này, hắn đã sắp xếp ổn thỏa.
Chẳng qua hắn chờ thật lâu vẫn không thấy được trong phái có dị động, mà Thần Long phái cũng chưa từng tìm đến Thanh Phong phái.
Điều này khiến hắn cảm thấy có chút nghi ngờ.
“Tùy Vân, ngươi ra ngoài thám thính động tĩnh của Thần Long phái.” Dạ Trầm Nhạc xoa xoa huyệt thái dương, có phần mệt mỏi nói.
Tùy Vân là một trong hai tùy tùng bên cạnh Dạ Trầm Nhạc, đối với Dạ Trầm Nhạc có thể nói là quen thuộc nhất, từ khi trưởng lão từ trận chiến ở núi Cửu Chân trở về đến nay cả người đều có chút kì quái, mặc dù hắn cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không hỏi.
Sau khi rời khỏi điện Tích Hải, Tùy Phong thấy sắc mặc Tùy Vân nặng nề, không khỏi tò mò hỏi:
“Tùy Vân, trưởng lão nói gì với ngươi sao?”
“Trưởng lão nói muốn ta thăm dò động tĩnh của Thần Long phái.”
“Là như vậy sao?” Tùy Phong sắc mặt có chút nghiền ngẫm, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Tùy Vân nhìn dáng vẻ Tùy Phong như vậy, nhịn không được nghi ngờ: “Tùy Phong, sao ta phát hiện ngươi gần đây rất lạ.”
Ánh mắt Tùy Phong thoáng co rút, bất quá rất nhanh bị hắn giấu đi không thấy. Hắn biểu tình tùy tiện cười cười, lộ ra một cái răng nanh nho nhỏ: “Ta có cái gì lạ? Có phải hay không ngươi phát hiện ta đẹp trai hơn.”
“Khụ… Coi như ta chưa nói.” Tùy Vân cứng ngắc, sau đó liền thu lại sắc mặt, lại nói: “Đúng rồi, tháng trước không phải ngươi có ra ngoài sao? Có nghe ngóng được việc gì của Thần Long phái hay không?”
“Việc của Thân Long phái?” Tùy Phong tỏ vẻ nghi hoặc, sau đó nói: “Ngươi biết rõ ta luôn không chú ý đến những loại việc này.”
“Phải không?” Tùy Vân có chút nghi ngờ hỏi lại, Tùy Phong người này bình thường không phải thích nhất là nghe bát quái sao, như thế nào không nghe ngóng được?
Thấy Tùy Vân thần sắc nghi ngờ, tia cười trên mặt Tùy Phong có chút cứng lại, tròng mắt hắn khẽ đảo một vòng, rất nhanh liền nói:
“Thần Phong phái kia là địa phương thế nào? Tin tức bên trong há để cho người ngoài như ta nghe được. Ngươi a, còn ở nơi này mà dong dài, không sợ bị trưởng lão trách tội xuống sao?”
“Ách…. Mải nói chuyện với ngươi liền quên mất.” Suy nghĩ rất nhanh liền bị chuyển hướng, Tùy Vân vội vàng chuẩn bị đồ đạc cho mình, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Ngươi ở lại phải chăm sóc tốt cho trưởng lão, ngài ấy gần đây hẳn là có chuyện phiền muộn.”
“Biết rồi, ta tất nhiên sẽ chăm sóc tốt cho trưởng lão.”
Ở một nơi khác, tiếng gió xào xạc tiêu điều, từng đợt mây đen cuồn cuộn chảy trôi trên bầu trời. Trong không gian tĩnh mịch, tiếng bước chân chạm và lá cây vang lên tiếng ‘sàn sạt’, một bóng dáng mảnh mai khập khiễng lê từng bước dài trên nền đất.
Người nọ dáng người nhỏ nhắn, tuổi ước chừng mười bốn mười lăm, ngũ quan nàng tinh tế mĩ lệ, giữa lông mày điểm một nốt chu sa đỏ tươi, khiến dung mạo của nàng càng thêm yêu diễm.
Sắc mặt nàng lúc này tái nhợt, máu trên thân thể cơ hồ theo vết thương ở chân toàn bộ đi ra. Nàng lần nữa quay đầu về phía sau, đồng tử thoáng co lại.
“Ai nha, thánh nữ đại nhân như thế nào chạy chậm như vậy?” Thanh âm kiều mị ngập tràn vui sướng vang vọng trong không gian, theo sau tiếng nói này, một mạt hắc vụ từ xa kéo đến, vun vút lao nhanh về phía nữ tử bị thương, như một lưỡi dao sắc muốn đoạt đi sinh mạng của nàng.
Hàn Vân Nhược cắn răng nhịn đau, khinh thân tránh né một tầng công kích kia. Bất quá linh lực của nàng đã sớm không còn nhiều, hiện tại thân thể còn bị thương, tránh né cũng chậm đi mấy nhịp, lưỡi đao sắc bén kia mơ hồ cứa vào da thịt nàng, vạt áo đỏ tươi bị cắt đứt, lộ ra da thịt trắng nõn dần thấm máu tươi.
“Khụ…” Hàn Vân Nhược cố gắng chống đỡ cho bản thân đứng thẳng, ho ra một ngụm máu tươi. Lúc này, hắc vụ vừa công kích nàng dần dần tích tụ, hóa thành một cái kiều mị nữ tử.
Người này không ai khác chính là Lam Y thiên tỳ, tỳ thiếp được ma tôn sủng ái nhất.
Lam Y nhìn đến nữ tử trước mắt chật vật, trong lòng thập phần thư sướng. Mặc dù nói nữ nhân trước mắt là lô đỉnh mà tôn chủ nuôi dưỡng, bất quá suy cho cùng, nàng ta sau này cũng sẽ hầu hạ tôn chủ.
Ma tôn là người như thế nào? Nàng ta là người hiểu rõ nhất, nha đầu này hiện tại tuổi không lớn, còn chưa trổ mã hoàn toàn, đến khi nàng trưởng thành, chính thức hầu hạ tôn chủ, người luôn ham mê sắc đẹp như ma tôn, như thế nào sẽ không si mê nàng ta.
Bất quá đáng tiếc, cái này nữ nhân chính là tự nhảy vào hố lửa.
Hàn Vân Nhược nhìn Lam Y, sắc mặt tái nhợt mang theo một tia cười nhạo, nàng nói: “Lam Y, ngươi vì sao cứ phải truy sát ta, ta rời đi không phải càng có lợi cho ngươi lấy lòng ma tôn sao?”
“Ha, xem ra ngươi cũng có chút tâm nhãn.” Lam Y khẽ cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve loan đao còn dính máu tươi: “Bất quá hiện tại có chút tâm nhãn cũng đã muộn, nếu là trước kia, ta hẳn là không dám lấy mạng ngươi, dù sao thánh nữ ma tộc cũng cao quý hơn một tỳ thiếp như ta, có điều…”
“Ngươi hiện tại chọc giận tôn chủ, ta giết ngươi, không phải hắn sẽ càng yêu thích ta hơn sao?”
Hàn Vân Nhược hiểu rõ, nữ nhân này luôn muốn nàng chết nhanh một chút, hiện tại có cơ hội, tất nhiên sẽ không buông tha cho nàng, bất quá nàng muốn đánh cuộc một lần, cho nên vẫn phải kéo dài thời gian một chút.
Nghĩ tới, Hàn Vân Nhược đột nhiên cười to hai tiếng, tiếng cười này hòa cùng tiếng lá cây xào xạc va chạm tạo thanh âm thanh có chút rợn người.
Lam Y nhìn nữ tử đã thê thảm đến mức không nỡ nhìn trước mắt thế nhưng vẫn có thể cười được, ánh mắt nhìn nàng giống như nhìn người điên: “Hàn Vân Nhược, rốt cuộc ngươi cười cái gì?”
Hàn Vân Nhược nâng mắt nhìn nàng, cười nhạo nói: “Lam Y, ta chính là cười nhạo ngươi, ngươi luôn miệng nói muốn báo thù cho phụ mẫu, bất quá ngươi có hay không biết, phụ mẫu ngươi chính là do ma tôn ban chết, yêu kẻ thù của chính mình, ngươi có phải hay không rất vui sướng?”
Này lời nói giống như một nhát đao bổ đến trên đầu Lam Y, sắc mặt nàng ta thoáng tái nhợt, bất quá vẫn không nhịn được biện bạch cho người kia: “Ngươi nói láo, ma tôn sẽ không giết phụ mẫu ta…”
“Ngươi không tin hay là không dám tin?” Hàn Vân Nhược khẽ cười, đầy châm chọc nói: “Phụ thân ngươi là duy nhất chủ thành không thuần phục ma tôn, phụ thân người chết, người nhậm chức chủ thành phía Đông liền đổi thành ngươi biểu thúc, mà biểu thúc kia của ngươi lại nhanh chóng thuần phục ma tôn như vậy, ngươi cho rằng chỉ là trùng hợp?”
“Không thể nào… Nhất định là biểu thúc, là biểu thúc ra tay với phụ thân…”
Hàn Vân Nhược dùng ánh mắt thương hại nhìn Lam Y, không chút lưu tình nói: “Ha ha, có phải sự thật hay không ngươi không phải là người hiểu rõ nhất sao? Biểu thúc của ngươi vốn không có cái gan này, nếu không, sao hắn không sớm một chút giết chết phụ thân ngươi, đoạt lấy thành chủ chức vị.”
Sắc mặt Lam Y lúc này không còn một tia huyết sắc, nàng đột nhiên nhớ tới năm đó, khi nàng ta chỉ là một ma tộc chưa thành niên, nàng ta tình cờ gặp được biểu thúc nói chuyện cùng một nam nhân thần bí. Mặc dù nam nhân kia khi đó che kín dung mạo, bất quá nàng ta vẫn mơ hồ nhận ra được, người kia chính là Bạch y giáo chủ chỉ làm theo mệnh lệnh của ma tôn.
Không phải, nhất định không phải.
Trong lòng Lam Y giãy giụa không ngừng, lý chí nói nàng nên tin tưởng, bất quá nàng lại không làm được.
Trầm tư một chốc, sắc mặt Lam Y đột nhiên trở nên vặn vẹo, nàng ta nhìn Hàn Vân Nhược giống như nhìn cừu nhân của chính minh, dung mạo yêu diễm của nàng ta lúc này trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, nàng ta cao giọng quát: “Ngươi, chính là ngươi, ngươi nhất định muốn châm ngòi ly gián, muốn ta hận tôn chủ, đến lúc đó ngươi sẽ có thể một mình độc chiếm tôn chủ, ta sẽ không cho ngươi toại nguyện…”
Thanh âm còn chưa dứt, thân thể nàng ta hóa thành một luồng hư ảnh, loan đao trong tay lóe lên ánh sáng lạnh, vun vút lao nhanh về phía Hàn Vân Nhược.
Mắt thấy loan đao lao tới, Hàn Vân Nhược nghĩ tránh né, bất quá thân thể cùng linh lực đã đến cực hạn, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn đao kia chém ngang, cơ hồ muốn đem nàng cắt thành hai nửa.
Dạ Trầm Nhạc, ngươi rốt cuộc có tới hay không?
Hạ Hà Truy Nguyệt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.