Chương 4: Gặp mặt tiên đế và thái hậu
Dade
24/12/2024
Gia Nhĩ có chút lo lắng, hỏi ngay:
- Ông ấy xảy ra chuyện gì rồi à?
- Phải, ông ấy đã mất tích hơn nửa năm nay rồi, không ai biết tin gì về ông ấy cả, Tiên gia cũng đã cho người đi tìm nhưng cũng vô vọng. Người vợ cả của ông ấy đi cùng cũng không có tin tức gì luôn. Bây giờ Tiên gia đang được quản lý bởi con trai của người vợ thứ ông ấy.
- Vậy à … - Gia Nhĩ đáp lại với nét mặt thoáng có chút buồn.
- Chàng yên tâm đi, hôm nào ta sẽ cùng chàng đi tới Tiên gia để hỏi về việc này, với lại cũng chưa biết chắc cha chàng có phải là ông ấy không mà.
- Được!
- À, còn chưa đầy một tuần nữa là tới kì thi rồi, chàng chuẩn bị tới đâu rồi?
- Ta cũng được kha khá rồi, vi sư khen ta học tập rất nhanh.
- Chúc chàng may mắn, giờ ta có việc nên đi trước.
Nói rồi Hồng Nguyệt rời đi, khi nàng đi được một đoạn khá xa, Liên Ngọc mới lên tiếng hỏi:
- Có vẻ như ngươi và chủ thượng của ta khá thân thiết nhỉ?
- À … thì … cũng tạm thôi.
- Ta thấy ngươi với chủ thượng nói chuyện rất thân mật đấy chứ, phải chăng hai người đang yêu nhau à? – Lam Ngọc vừa cười vừa hỏi như có ý ghẹo Gia Nhĩ.
Bất giác Gia Nhĩ đỏ mặt ngập ngừng trả lời:
- Đúng .. đúng vậy
- Hả?! – Cả hai cô tì nữ lộ rõ vẻ ngạc nhiên
Nhưng sự ngạc nhiên đó cũng chẳng được lâu, chỉ một thoáng sau là họ lại hỏi ngay:
- Ngươi với chủ thượng quen nhau từ khi nào vậy? – hai người hỏi với vẻ mặt hóng hớt
- Mới đây không lâu thôi. – Gia Nhĩ đáp lại
Trong lúc ba người trò chuyện rôm rả ở ngự uyển đã không để ý rằng có người nghe lén được hết câu chuyện của bọn họ - một tên mặc áo choàng đen chùm kín mặt. tên này sau khi nghe được câu chuyện đã về báo lại với Lý Cốc Tùng – chủ nhân của hắn – khiến cho hắn sửng sốt, lo lắng khôn nguôi:
- Bây giờ hắn lại một bước lên mây, chưa bao lâu đã trở thành ý trung nhân của hoàng thượng như vậy. vốn dĩ ta còn định sau này sẽ lên kế hoạch để con trở thành ý trung nhân của hoàng thượng, như vậy quyền lực của chúng ta sẽ được củng cố, ấy vậy mà giờ hắn lại hớt tay trên!
- Con cũng đã cho người theo dõi hắn, qua thực Tư Minh Bạch không hề nói láo, gã Gia Nhĩ đó quả thực rất có tài.
- Như vậy thì chúng ta cần phải có cách gì đó để loại trừ hắn, không thể cứ để yên được!
- Cha yên tâm, con đã có cách! - Lý Tâm Duy vừa nói vừa nở nụ cười nham hiểm
Hôm sau, Hoàng thái hậu và Thái Thượng Hoàng đã trở về, khi hộ vừa bước xuống kiệu đã có hai hàng dài các quan đại thần cùng nha hoàn phục dịch chờ sẵn và đồng thanh nói:
- Kính chào Thái Thượng Hoàng và Hoàng Thái Hậu, mừng hai người trở về!
Sau đó, Hồng Nguyệt xuất hiện, cung kính chào:
- Kính chào phụ hoàng và mẫu hậu, mừng hai người trở về
- Hoàng nhi ngoan, chúng ta vào trong đã rồi nói chuyện. - Thái Thượng Hoàng nói và cười thật hiền hậu
- Phải đó, ai gia đi đường cũng mỏi chân rồi, ta vào trong vừa ngồi vừa nói chuyện – Hoàng Thái Hậu cũng vừa cười vừa nói với Hồng Nguyệt.
- Vâng!
Nói rồi ba người cùng đi tới ngự uyển để trò chuyện. Nói chuyện vui vẻ được một lúc thì Hoàng Thái Hậu bất chợt hỏi:
- Hoàng nhi, con đã tìm được ý trung nhân cho mình chưa?
- Dạ, con ... – Nàng nói nhưng lại hơi quay mặt đi với nụ cười miễn cưỡng trên mặt.
- Nếu con còn chưa tìm được thì nội trong hôm nay đích thân ai gia sẽ tuyển phu cho con! – Hoàng Thái Hậu nói với vẻ hơi khó chịu.
- Dạ không cần đâu mẫu hậu, con tự tìm được rồi mà! – Hồng Nguyệt nói với vẻ mặt lúng túng
Lúc này sắc mặt của cả Hoàng Thái Hậu và Thái thượng Hoàng đều có chút bất ngờ nhưng rồi cũng trở nên vui mừng, Thái Thượng Hoàng lúc này cũng lên tiếng:
- Nếu vậy thì con cho gọi người đó tói đây, chắc hẳn hắn cũng đang ở trong cung đúng chứ?
- À, vâng, chàng ấy đang ở trong cung, Lam Ngọc, ngươi đi gọi Gia nhĩ đến đây!
- Vâng! – Lam Ngọc đáp rồi chạy đi với vẻ phấn khởi.
Một lúc sau, Gia Nhĩ đi tới với một bộ quần áo trắng có viền vàng rất đẹp, mái tóc cũng đã được chải lại gọn gàng hơn trông rất điển trai và tuấn tú, khi tới nơi, chàng kính cẩn chào:
- Bái kiến Thái Thượng Hoàng và Hoàng Thái Hậu!
Hoàng Thái Hậu mỉm cười nói:
- Ngoan, con mau ngồi xuống đây với chúng ta, ta có nhiều chuyện muốn hỏi con lắm đấy!
- Vâng! – Gia Nhĩ đáp lại rồi cũng ngồi xuống.
Thái Thượng Hoàng bắt đầu hỏi với vẻ nghiêm túc:
- Con đã quen hoàng nhi của ta như thế nào vậy?
- Dạ … Cũng không giấu gì, thật ra là con đã được nàng ấy cứu cách đây không lâu, sau đó nàng ấy thương tình vì con không có nơi để đi nên đã đưa con về cung và giúp đỡ con rất nhiều
- Vậy tức là giờ con không hề có gì trong tay? – Thái Thượng Hoàng hỏi và có hơi cau mày lại
- Dạ, vâng ạ. – Gia Nhĩ đáp với vẻ hơi lo lắng.
- Ông ấy xảy ra chuyện gì rồi à?
- Phải, ông ấy đã mất tích hơn nửa năm nay rồi, không ai biết tin gì về ông ấy cả, Tiên gia cũng đã cho người đi tìm nhưng cũng vô vọng. Người vợ cả của ông ấy đi cùng cũng không có tin tức gì luôn. Bây giờ Tiên gia đang được quản lý bởi con trai của người vợ thứ ông ấy.
- Vậy à … - Gia Nhĩ đáp lại với nét mặt thoáng có chút buồn.
- Chàng yên tâm đi, hôm nào ta sẽ cùng chàng đi tới Tiên gia để hỏi về việc này, với lại cũng chưa biết chắc cha chàng có phải là ông ấy không mà.
- Được!
- À, còn chưa đầy một tuần nữa là tới kì thi rồi, chàng chuẩn bị tới đâu rồi?
- Ta cũng được kha khá rồi, vi sư khen ta học tập rất nhanh.
- Chúc chàng may mắn, giờ ta có việc nên đi trước.
Nói rồi Hồng Nguyệt rời đi, khi nàng đi được một đoạn khá xa, Liên Ngọc mới lên tiếng hỏi:
- Có vẻ như ngươi và chủ thượng của ta khá thân thiết nhỉ?
- À … thì … cũng tạm thôi.
- Ta thấy ngươi với chủ thượng nói chuyện rất thân mật đấy chứ, phải chăng hai người đang yêu nhau à? – Lam Ngọc vừa cười vừa hỏi như có ý ghẹo Gia Nhĩ.
Bất giác Gia Nhĩ đỏ mặt ngập ngừng trả lời:
- Đúng .. đúng vậy
- Hả?! – Cả hai cô tì nữ lộ rõ vẻ ngạc nhiên
Nhưng sự ngạc nhiên đó cũng chẳng được lâu, chỉ một thoáng sau là họ lại hỏi ngay:
- Ngươi với chủ thượng quen nhau từ khi nào vậy? – hai người hỏi với vẻ mặt hóng hớt
- Mới đây không lâu thôi. – Gia Nhĩ đáp lại
Trong lúc ba người trò chuyện rôm rả ở ngự uyển đã không để ý rằng có người nghe lén được hết câu chuyện của bọn họ - một tên mặc áo choàng đen chùm kín mặt. tên này sau khi nghe được câu chuyện đã về báo lại với Lý Cốc Tùng – chủ nhân của hắn – khiến cho hắn sửng sốt, lo lắng khôn nguôi:
- Bây giờ hắn lại một bước lên mây, chưa bao lâu đã trở thành ý trung nhân của hoàng thượng như vậy. vốn dĩ ta còn định sau này sẽ lên kế hoạch để con trở thành ý trung nhân của hoàng thượng, như vậy quyền lực của chúng ta sẽ được củng cố, ấy vậy mà giờ hắn lại hớt tay trên!
- Con cũng đã cho người theo dõi hắn, qua thực Tư Minh Bạch không hề nói láo, gã Gia Nhĩ đó quả thực rất có tài.
- Như vậy thì chúng ta cần phải có cách gì đó để loại trừ hắn, không thể cứ để yên được!
- Cha yên tâm, con đã có cách! - Lý Tâm Duy vừa nói vừa nở nụ cười nham hiểm
Hôm sau, Hoàng thái hậu và Thái Thượng Hoàng đã trở về, khi hộ vừa bước xuống kiệu đã có hai hàng dài các quan đại thần cùng nha hoàn phục dịch chờ sẵn và đồng thanh nói:
- Kính chào Thái Thượng Hoàng và Hoàng Thái Hậu, mừng hai người trở về!
Sau đó, Hồng Nguyệt xuất hiện, cung kính chào:
- Kính chào phụ hoàng và mẫu hậu, mừng hai người trở về
- Hoàng nhi ngoan, chúng ta vào trong đã rồi nói chuyện. - Thái Thượng Hoàng nói và cười thật hiền hậu
- Phải đó, ai gia đi đường cũng mỏi chân rồi, ta vào trong vừa ngồi vừa nói chuyện – Hoàng Thái Hậu cũng vừa cười vừa nói với Hồng Nguyệt.
- Vâng!
Nói rồi ba người cùng đi tới ngự uyển để trò chuyện. Nói chuyện vui vẻ được một lúc thì Hoàng Thái Hậu bất chợt hỏi:
- Hoàng nhi, con đã tìm được ý trung nhân cho mình chưa?
- Dạ, con ... – Nàng nói nhưng lại hơi quay mặt đi với nụ cười miễn cưỡng trên mặt.
- Nếu con còn chưa tìm được thì nội trong hôm nay đích thân ai gia sẽ tuyển phu cho con! – Hoàng Thái Hậu nói với vẻ hơi khó chịu.
- Dạ không cần đâu mẫu hậu, con tự tìm được rồi mà! – Hồng Nguyệt nói với vẻ mặt lúng túng
Lúc này sắc mặt của cả Hoàng Thái Hậu và Thái thượng Hoàng đều có chút bất ngờ nhưng rồi cũng trở nên vui mừng, Thái Thượng Hoàng lúc này cũng lên tiếng:
- Nếu vậy thì con cho gọi người đó tói đây, chắc hẳn hắn cũng đang ở trong cung đúng chứ?
- À, vâng, chàng ấy đang ở trong cung, Lam Ngọc, ngươi đi gọi Gia nhĩ đến đây!
- Vâng! – Lam Ngọc đáp rồi chạy đi với vẻ phấn khởi.
Một lúc sau, Gia Nhĩ đi tới với một bộ quần áo trắng có viền vàng rất đẹp, mái tóc cũng đã được chải lại gọn gàng hơn trông rất điển trai và tuấn tú, khi tới nơi, chàng kính cẩn chào:
- Bái kiến Thái Thượng Hoàng và Hoàng Thái Hậu!
Hoàng Thái Hậu mỉm cười nói:
- Ngoan, con mau ngồi xuống đây với chúng ta, ta có nhiều chuyện muốn hỏi con lắm đấy!
- Vâng! – Gia Nhĩ đáp lại rồi cũng ngồi xuống.
Thái Thượng Hoàng bắt đầu hỏi với vẻ nghiêm túc:
- Con đã quen hoàng nhi của ta như thế nào vậy?
- Dạ … Cũng không giấu gì, thật ra là con đã được nàng ấy cứu cách đây không lâu, sau đó nàng ấy thương tình vì con không có nơi để đi nên đã đưa con về cung và giúp đỡ con rất nhiều
- Vậy tức là giờ con không hề có gì trong tay? – Thái Thượng Hoàng hỏi và có hơi cau mày lại
- Dạ, vâng ạ. – Gia Nhĩ đáp với vẻ hơi lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.